Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 556: Cho Anh Một Cơ Hội




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Trạm nhìn vào bên trong phát hiện quả nhiên có một bóng người, thần kinh bất giác căng thẳng.

Khi nhìn rõ khuôn mặt đó, anh lập tức chạy tới, ôm chầm lấy cô, khàn giọng gọi: "Tần Nhã."
Tần Nhã đẩy người trước mặt ra, hét lớn: “Đừng động vào tôi!”
Cô ấy dường như vẫn chưa hồi phục lại tinh thần bị chấn động trước đó, liền trở nên căng thẳng khi bị người khác động vào, thậm chí trở nên bài xích và hoảng sợ.

Người này giống như Tô Trạm người mà cô quen.

Mỗi khi nghĩ đến bộ dạng trần trụi của Lão Tứ, cô cảm thấy đàn ông thật kinh tởm.

Tô Trạm mất cảnh giác, ngã ngồi xuống đất, cảm nhận được sự hoảng sợ và sợ hãi của cô.

Đột nhiên trái tim của anh như bị thủng một lỗ, hô hấp trở nên nặng nề, giống như sắp bị chết ngạt.
Lão Tứ trần truồng, mà trên người cô cũng không có nhiều quần áo.

Hai tay anh không ngừng nắm chặt, nếu trong tay lúc này có dao anh nhất định sẽ đâm chết Lão Tứ.

Nếu như Tần Nhã không bị xâm hại thì sao cô có thể sợ hãi như vậy?
Tô Trạm đứng dậy, cẩn thận gọi tên cô: “Tần Nhã, là anh, anh là Tô Trạm đây.”

Tần Nhã mở mắt ra, cuối cùng hai hàng nước mắt chảy xuống dán chặt vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn: "Anh, anh sao có thể..."
Cô muốn chạy thoát nhưng lại không cẩn thận rơi xuống, anh làm sao lại có thể phát hiện ra chỗ này?
“Anh đến tìm em.” Giọng anh như ngẹn lại.

Tần Nhã nhìn anh hai giây, xa cách nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn anh đã đến tìm cô.

“Anh không cần lời cảm ơn của em, vì em anh có thể làm bất cứ điều gì.” Lời anh nói đều là thật lòng, cho dù cô có bị Lão Tứ…
Anh cũng không bận tâm, anh muốn bù đắp những lỗi lầm trước đây và cũng muốn bảo vệ trái tim bị tổn thương của cô.

“Cho anh một cơ hội, nếu như anh làm không tốt em có thể rời xa anh, có được không?” Anh gần như nói với cô bằng giọng cầu xin.

Tần Nhã ôm chặt cơ thể, chỗ da bị lộ ra ngoài trở nên lạnh lẽo, co người vào góc: “Nghĩ cách làm sao để ra ngoài thì hơn.”
Cô cuối cùng cũng không kiên trì nữa, trải qua lần sống chết này cô đã không còn chạm vào tình cảm của mình nữa, chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản.

Tô Trạm không ép cô phải đồng ý ngay lập tức.

Sau này anh sẽ cư xử tốt với cô, cô nói đúng bây giờ phải nghĩ cách thoát ra ngoài.

Anh quan sát xung quanh, cái hố này không phải là không có cách lên.

Nhìn thấy có một khe hở dài, cơ thể của một người trưởng thành có thể đi qua.

Anh vươn đầu nhìn ra ngoài, thì phát hiện đó là vách núi, vách núi rất trơn, không có cây dây leo nào để có thể cho bám lấy.

Bên dưới là vực sâu thăm thẳm, anh sững sờ, vừa rồi nếu đà trượt mạnh hơn một chút.

Có hay không anh sẽ rơi xuống vực?
Nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Lúc rơi xuống anh thấy cái hang này rất trơn trượt.

Không có người hỗ trợ thì rất khó để trèo lên.

Anh đã thử nhiều lần nhưng đều vô dụng.

Điện thoại.

Đột nhiên anh nghĩ tới điện thoại, dùng điện thoại liên lạc với Thẩm Bồi Xuyên và Tông Cảnh Hạo.


Anh vội vàng sờ túi, may mà điện thoại di động không bị rơi, anh vui mừng khôn xiết an ủi Tần Nhã: "Đừng sợ, di động của anh vẫn còn ở đây.

Anh gọi người tới cứu chúng ta."
Trong lúc nói chuyện, anh gọi vào số của Thẩm Bồi Xuyên nhưng số máy bận.

Đổi sang gọi cho Tông Cảnh Hạo thì vẫn là số bận.

Anh bắt đầu hơi lo lắng, tại sao gọi số đều bận? Anh lại thử gọi cho luật sư của công ty nhưng vẫn là như vậy.

Chuyện gì vậy?
“Chắc ở đây không có sóng.” Ở trong núi sâu, chuyện không có sóng là điều bình thường.

Tô Trạm nhìn tín hiệu hiển thị trên màn hình điện thoại, phát hiện thực sự không có sóng, đến một cột sóng cũng không có.

Vậy làm thế nào bây giờ?
Anh đứng dậy hướng về miệng hang mà hô lớn, trong hang chỉ vọng lại tiếng anh.

Tô Trạm hô được một lúc thì giọng khàn đặc, cũng không hề có ai đáp lại.

Anh ngồi xuống đất: “Bọn họ nhất định sẽ đến tìm chúng ta.”
Tần Nhã ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, dựa vào tường đá lặng lẽ từ trong khe hở nhìn xuống, bên trên là cỏ dại xanh tươi, sâu bên dưới chỉ toàn màu đen sâu hun hút.

Cô đã từng thấy từ vực thẳm vạn trượng trong sách trước đây.

Lần đầu tiên cô được tận mắt thấy như thế nào là vực thẳm vạn trượng.

Nó giống như mồm của một con quái vật to lớn đang há, chỉ trực khi rơi xuống sẽ bị nuốt chửng.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự kỳ diệu của thiên nhiên, cũng lại vừa run rẩy không biết lúc nào mới có thể thoát ra.

Có khi nào sẽ chết ở đây không?
Cô cười cười, Cô chỉ muốn tiếp tục sống mà sao lại khó khăn đến vậy?
Tô Trạm muốn tiến lại gần nhưng lại sợ cô mất bình tĩnh, cách cô một khoảng cách hỏi: "Em vẫn ổn chứ?"
Tần Nhã quay đầu nhìn anh nói: “Tôi vẫn ổn.”
Tô Trạm rất muốn nói chuyện với cô, nhưng lại không biết phải nói gì, loay hoay một hồi lâu cũng không tìm ra chủ đề hay, nên chỉ có thể yên lặng ngồi một chỗ.

Ánh sáng trong hang càng ngày càng tối.


Anh cảm nhận được khí lạnh, trong rừng sâu này hoàn toàn không có ánh mặt trời, hơn nữa ở dưới này có hai lỗ hổng thông gió.

Anh mặc áo sơ mi quần tây cũng cảm thấy lạnh, hơn nữa Tần Nhã lại gầy như vậy, hai chân trần trụi, anh giơ tay bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Tần Nhã lui lại, cảnh giác nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
Tô Trạm dừng lại, vội vàng giải thích: "Đừng sợ, anh không có ý tứ gì khác.

Anh nghĩ em sẽ bị lạnh nên cởi áo cho em mặc."
Tần Nhã lập tức từ chối: “Không cần.”
“Anh thực sự không có ý gì…”
“Tôi nói rồi, tôi không cần!” Tần Nhã lần nữa nhấn mạnh.


Tô Trạm lấy điện thoại ra, Tần Nhã là con gái chắc sẽ thấy sợ nên bật đèn pin trong điện thoại lên.

Anh vừa muốn đưa điện thoại cho Tần Nhã thì phát hiện chân có có rất nhiều vết thương, trên chân có vết máu đã khô.

Lúc này anh mới phát hiện cô không đi giày, mặc dù trước đó trong hang có ánh sáng, nhưng không sáng rõ mà chỉ lờ mờ.

Anh rất muốn vươn tay chạm vào, nhưng đã sớm nhận ra sự cự tuyệt của cô, vội vàng thu tay lại, nói nhỏ: “Em bị thương rồi.”
Tần Nhã nhẹ nói: “Bị thương một chút, không sao.”
Hiện tại cơn đau đã qua đi, đôi chân trở nên tê cứng không còn cảm giác.

Cô đi chân trần trong núi như vậy, có thể tưởng tượng được cô đã phải chịu đựng sự đau đớn như thế nào.

Tô Trạm dựa vào tường, cụp mắt xuống: “Anh đã từng tự mãn và cảm thấy mình thật tuyệt vời.

Nhưng giờ phút này, anh biết mình vô dụng như thế nào.

Anh không ngừng cố gắng muốn cứu em, nhưng ngay cả cách bảo vệ tối thiểu nhất, anh không thể làm được, luôn khiến em phải chịu nhiều tổn thương.”
- -----------------.