Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 422: Con Có Mấy Phần Tự Tin






Lý Chiến mất mát cúi đầu.

Lý Tịnh cho rằng anh vì Trần Thi Hàm mới không gượng dậy nổi.
Lý Tịnh ôm lấy con trai để an ủi: “Mặc dù chuyện này phức tạp nhưng mẹ nhất định sẽ cố gắng vì con.”
Lý Chiến quay đầu nhìn Lý Tịnh, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lý Tịnh đắn đo suy nghĩ, Văn Khuynh cố chấp thế nào, để tâm cái chết của em gái ra sao, trong lòng bà đều biết, muốn ông buông tay e là không thể, bây giờ chỉ có thể thuyết phục Trần Thi Hàm và bà Trần.

Lý Tịnh suy nghĩ rồi nghiêm túc nhìn con trai: “Nếu để con gặp Trần Thi Hàm thì con có mấy phần tự tin?”
Tự tin?
Anh hoàn toàn không có hứng thú với Trần Thi Hàm có được không?
Lấy đâu ra tự tin?

Nếu có hứng thú thì đã sớm thành đôi, việc gì phải đợi tới bây giờ?
Nhưng anh không thể nói như thế với Lý Tịnh, nếu không chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?! Lý Chiến vờ như không chắc chắn mà do dự: “Có khoảng một nửa thôi mẹ.”
Lý Tịnh lập tức ra quyết định: “Có một nửa cơ hội cũng được, bây giờ mẹ sẽ tới nhà họ Trần, dẫn Trần Thi Hàm tới nhà chúng ta.”
Như vậy Lý Chiến sẽ có cơ hội tỏ tình với cô ta.

Nếu Lý Chiến có thể ở bên Trần Thi Hàm thì Văn Khuynh cũng không thể ép Tông Cảnh Hạo cưới Trần Thi Hàm nữa.

Có một điểm bà nhìn rõ hơn Văn Khuynh, đó là Tông Cảnh Hạo sẽ không cưới Trần Thi Hàm, cho dù đồng ý cưới vì Lâm Tân Ngôn thì cuối cùng cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Thật ra Lý Tịnh không muốn giấu con trai nhưng ít nhiều bà cũng hơi lo lắng, cuối cùng vẫn không nói gì, đứng dậy thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Bà là một người mẹ ích kỷ.

Nhà họ Văn ở cùng tiểu khu với nhà họ Trần, Lý Tịnh nhanh chóng tới trước cửa nhà họ Trần, khi bà đang chuẩn bị gõ cửa thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Bà lấy ra nghe điện thoại.

Giọng nói sốt ruột của Trần Thanh truyền tới: “Là Lý Tịnh phải không?”
Lý Tịnh nghe ra là giọng của Trần Thanh, bà đáp: “Là tôi.”
“Bà mau tới bệnh viện Nhân Dân Số 2 đi, Văn Khuynh hôn mê ngất xỉu rồi, vừa được đưa vào phòng cấp cứu…”
Đầu Lý Tịnh ong ong, Văn Khuynh hôn mê ngất xỉu? Bây giờ đang cấp cứu? Bà hoảng loạn không biết nên tiến lên hay lùi lại, điện thoại trong tay vẫn đang trong cuộc gọi.

“Lý Tịnh, bà có đang nghe tôi nói không?”
Lý Tịnh hoàn hồn: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, bây giờ tôi qua đó ngay.”
Vợ chồng hơn nửa cuộc đời, Lý Tịnh cũng có tỉnh cảm với Văn Khuynh, ngoài việc ông tương đối cố chấp, không biết dịu dàng, không biết lãng mạn ra thì ông cũng được coi là một người chồng đạt tiêu chuẩn, tình cảm ông dành cho bà là chân thành.


Ông xuất thân từ quân đội, cơ thể cường tráng, mỗi năm xét nghiệm hai lần, sức khoẻ đều rất tốt, không hề có bệnh vặt, sao đột nhiên lại hôn mê ngất xỉu nhập viện chứ?
Lý Tịnh đi tới cửa tiểu khu rồi bắt taxi tới bệnh viện, quên sạch chuyện đã đồng ý với Lý Chiến.

Bây giờ trong đầu bà chỉ có Văn Khuynh.

Bà lo lắng Văn Khuynh sẽ gặp bất trắc, dù sao ông vẫn luôn khoẻ mạnh đột nhiên vào viện là việc quá đột ngột, quá bất ngờ.

Chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện, Lý Tịnh hoảng loạn đẩy cửa xuống xe, tài xế gọi bà lại: “Này, bà vẫn chưa trả tiền.”
Lúc này Lý Tịnh mới nhớ ra, quay người lại đưa ba trăm nghìn cho tài xế: “Thật ngại quá, tôi có chuyện gấp nên quên mất.”
Tài xế cũng là người dễ tính, cười nói: “Tôi hiểu mà.”
Vội vàng tới bệnh viện đương nhiên là không phải chuyện gì tốt.

Tài xế tìm tiền trả lại đưa qua cửa sổ xe, Lý Tịnh nói: “Không cần trả đâu.” Rồi vội vội vàng vàng đi vào bệnh viện.

Tài xế nhìn tiền trong tay rồi cười, cất vào ví sau đó khởi động xe rời đi.

Khi Lý Tịnh tới cửa phòng cấp cứu thì Văn Khuynh vẫn chưa ra, một mình Trần Thanh ngồi trên ghế dài chờ đợi.

Lý Tịnh đi nhanh hơn, chưa thấy người mà đã thấy tiếng: “Có chuyện gì vậy? Sức khoẻ ông ấy vẫn luôn rất tốt, sao tự nhiên lại ngất xỉu thế?”
Trần Thanh đứng lên, nhìn vẻ sốt sắng của Lý Tịnh thì an ủi: “Bà đừng sốt ruột.”
“Sao tôi có thể không sốt ruột chứ?” Lý Tịnh không kiểm soát được cảm xúc của mình, người đã bị đưa vào phòng cấp cứu rồi, sao bà không sốt ruột cho được?
“Ông nói cho tôi rốt cuộc vì sao ông ấy lại ngất xỉu? Sức khoẻ ông ấy vẫn luôn rất tốt mà.”
Chuyện này cũng không thể giấu được, sớm muộn gì Lý Tịnh cũng phải biết, Trần Thanh không giấu giếm: “Hôm nay tôi và Văn Khuynh đi gặp Tông Cảnh Hạo nói chuyện của Hàm Hàm nhà tôi, Tông Cảnh Hạo đồng ý rồi nhưng muốn vạch rõ ranh giới với Văn Khuynh, ông ấy nóng lên rồi ngất xỉu.”
Lý Tịnh biết rõ Văn Khuynh quan tâm Tông Cảnh Hạo thế nào, bây giờ Tông Cảnh Hạo muốn vạch rõ ranh giới, Văn Khuynh không tiếp nhận được là điều bà có thể hiểu, chỉ là… Tông Cảnh Hạo đồng ý cưới Trần Thi Hàm rồi?

Lúc này Lý Tịnh mới nhớ tới chuyện đã đồng ý với Lý Chiến.

Bây giờ phải làm sao?
Bà lấy điện thoại ra gọi cho con trai, Lý Chiến không muốn liên lạc với gia đình nên bà cũng không có số điện thoại của anh mà gọi vào số điện thoại bàn ở nhà.

Gọi được nhưng lại không có ai nghe máy.

Lý Chiến đợi mãi không thấy Lý Tịnh nên đã tự mình tới nhà họ Trần, nhưng lại không gặp được bà ở đó.

“Mẹ cháu không tới đây mà? Hay là cháu gọi cho bà ấy xem?” Bà Trần nói đúng sự thật.

Lý Chiến mỉm cười: “Thật ra cháu tìm mẹ cũng không có chuyện gì gấp, đúng rồi, Thi Hàm có ở nhà không ạ?”
Bà Trần nói: “Có đó.”
Bà nghiêng người cho Lý Chiến vào nhà, bà ấy rất thích anh, cảm thấy độ tuổi của anh và Trần Thi Hàm không chênh lệch nhiều, gia đình cũng tương đương, hai người lại lớn lên cùng nhau, biết rõ gốc rễ.

Bà nhìn Lý Chiến rồi nói: “Tiểu Tịch, cháu nói với bác, có phải cháu thích Hàm Hàm nhà bác không?”
Gần đây tần suất anh tới hơi nhiều, mỗi lần tới đều tìm Trần Thi Hàm, lần này anh nói là tới tìm Lý Tịnh nhưng cuối cùng vẫn hỏi Trần Thi Hàm, trong mắt bà Trần thì anh tới tìm Lý Tịnh thật ra chỉ là cái cớ, mục đích chính vẫn là muốn tiếp cận Trần Thi Hàm.

Lý Chiến sững người một lát, không ngờ đột nhiên bà Trần lại hỏi vấn đề này.
- -----------------.