Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 303: Năm Sau Nội Nhất Định Có Chắt Trai Bế






Bên ngoài có tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo đó là giọng nói của bà cụ và người giúp việc, hai người đang nói cái gì đó, nghe có vẻ tâm trạng bà cụ đang rất tốt, trong giọng nói đều là ý cười.

Đây là việc giữa cô ấy và Tô Trạm, cô ấy không muốn để bà cụ biết, bà cụ cũng lớn tuổi rồi, có lẽ sẽ không chịu đựng được việc này.
Không phải vì Tô Trạm, chỉ là vì bà cụ đối với cô ấy rất tốt.

Cô ấy mở cửa phòng ra, người giúp việc đang treo quần áo cho ông cụ.

“Cháu ở nhà sao?” Bà cụ nhìn Tần Nhã, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó khẽ mỉm cười: “Mau qua đây ngồi, nội có tin tốt muốn nói với cháu.”
Tần Nhã nghe lời ngồi xuống sofa, bà cụ vui vẻ kéo tay cô ấy.
“Có chuyện gì mà khiến nội vui như vậy?” Tần Nhã che giấu cảm xúc của mình rất tốt, không để lộ ra trước mặt bà cụ dù chỉ nửa phần.

Tuy là sống cùng với bà cụ không lâu, nhưng sự hòa nhã dễ gần của bà cụ, sớm đã lay động cô ấy.

Cho dù cô ấy và Tô Trạm có như nào đi nữa, thì cô ấy cũng không muốn làm tổn thương đến bà cụ.

“Nội hôm nay gặp được một người xem tướng, ông ấy nói sắc mặt nội hồng hào, sao phúc chiếu mệnh, sắp có chuyện tốt xảy ra.” Bà cụ rất tin vào mấy chuyện xem tướng như này.


Đại đa số người già đều tin vào chuyện xem tướng.

Suy cho cùng thì những người ở thế hệ trước thường khá mê tín.

Tần Nhã không biết nên khóc hay cười: “Như vậy là nội liền tin sao ạ?”
Bà cụ mở to đôi mắt: “Nội không biết, nội căn bản không nói với ông ấy nội có cháu trai, nhưng ông ấy lại nhìn ra được, nói nội có cháu trai vừa kết hôn, còn nói, năm sau nội nhất định có chắt trai bế, nội có thể không tin sao?”
Người giúp việc đứng bên cạnh nói chen vào: “Lúc đó bà cụ vui quá, liền cho người ta một phong bì lớn.”
Nụ cười trên môi Tần Nhã dần dần có chút không gượng được nữa.

Bà cụ nắm chặt lấy tay Tần Nhã, kéo lại gần: “Tiểu Nhã, việc có chắt trai, còn phải xem cháu thế nào đã.”
Lúc nói bà cụ nhìn vào bụng dưới của Tần Nhã: “Nói không chừng chắt trai của nội đã nằm trong đó rồi cũng nên.”
Tần Nhã không thể cười nổi, cũng không biết nói lời dỗ dành khiến người già vui.

Đợi Tô Trạm trở về, họ cũng dễ hợp dễ tan, để báo đáp ý tốt của bà cụ, cô ấy đứng dậy: “Cháu đi nấu cơm đây.”
Lần đầu tiên tự tay nấu cơm cho bà cụ.

“Không cần, không cần, cháu nghỉ ngơi đi.” Bà cụ kéo tay cô ấy, nói thế nào cũng không để cô ấy đi làm: “Giờ cũng sắp năm mới rồi, Tô Trạm đâu? Vẫn chưa xử lý xong công việc sao?”
Tần Nhã bình thản nói: “Có lẽ vậy ạ.”
“Thằng nhóc thối này, phải dạy cho nó một trận, một chút thời gian nhớ về gia đình cũng không có, đợi nó về đây, xem nội đánh nó thế nào.” Bà cụ thực ra trong lòng nghĩ, anh ấy không về, thì bà cụ đến bao giờ mới có chắt trai bế đây?
Việc mang thai, cũng không phải việc của một mình Tần Nhã.

Bầu trời dần tối, đến đêm Tô Trạm mới trở về.

Bất kể sự ngăn cản của bà cụ, cô ấy vẫn quyết tâm tự tay nấu một bữa cơm cho bà cụ.

Tay nghề nấu nướng của cô ấy không phải quá tốt, nhưng nó là thành ý.

Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, cô ấy nấu vài món mà bình thường bà cụ thích ăn.

Sườn hầm với củ cải trắng ăn vào mùa đông rất ngon, ngoài ra còn có đậu phụ chiên giòn, tôm chiên tỏi, khoai mỡ xào, tất cả đều rất thanh đạm.

Nấu xong dọn các món ăn lên bàn, Tần Nhã rửa tay, xới cơm, gọi bà cụ ra ăn.

Bà cụ vẫn rất vui mừng vì chuyện hồi sáng, nói bà cụ có thể bế chắt trai, trong lòng chắc chắn rất vui.

Cho nên cũng không chú ý đến Tần Nhã, không hề phát hiện cô ấy có gì đó không đúng lắm.


Cô ấy tốt như vậy, vì bà cụ mà đích thân nấu cơm, bà cụ còn vui mừng không kịp.

Dù như nào cũng cảm thấy cuộc hôn nhân này của Tô Trạm rất đúng.

Tô Trạm không ở đó, người giúp việc không ngồi ăn cùng, nên bàn ăn chỉ có Tần Nhã và bà cụ, Tần Nhã không có chút khẩu vị nào, chỉ là không muốn bà cụ nhìn ra manh mối, nên miễn cưỡng ăn hai miếng: “Cháu nghe nói nội thích ăn mấy món này, cháu làm thì không được ngon…..”
“Ngon lắm, đã ngon lắm rồi, nội thấy rất ngon miệng.” Bà cụ gắp một đũa đậu phụ chiên giòn, bà cụ tuy lớn tuổi, nhưng răng vẫn còn rất chắc, miễn là không phải đồ quá cứng, bà cụ đều có thể ăn được.

“Cháu cũng ăn đi.” Bà cụ múc cho Tần Nhã một bát canh: “Mùa đông phải ăn củ cải trắng, đông ăn củ cải, hạ ăn gừng, câu nói này rất đúng.”
Tần Nhã mỉm cười nói phải.

Uống xong bát canh mà bà cụ múc cho.

Ăn xong cơm, cô ấy phụ người giúp việc thu dọn phòng bếp, sau đó ra phòng khách ngồi xem tivi cùng bà cụ.

Đến mười giờ, bà cụ buồn ngủ.

Tần Nhã dìu bà cụ vào phòng: “Nội ngồi đây trước, cháu lấy nước ấm cho nội ngâm chân, như vậy sẽ ngủ ngon hơn.”
Sau ngày hôm nay, cô ấy có lẽ sẽ rời khỏi nơi này, đây coi như là lòng hiếu thảo của cô ấy đi.

Dù sao thì cũng từng gọi là nội.

Vào phòng tắm lấy nước, cô ấy dùng tay thử nhiệt độ, thấy không quá nóng, mới cầm chiếc khăn ra, cô ấy đặt chậu nước bên cạnh chân bà cụ, sau đó cầm chân bà cụ đặt vào trong chậu nước: “Còn nóng không ạ?”
“Không, rất vừa, lạnh quá ngâm chân cũng không thoải mái.” Bà cụ cúi đầu nhìn Tần Nhã, đưa tay ra xoa đầu cô ấy: “Cháu là đứa trẻ ngoan, Tô Trạm lấy được cháu, chính là phúc phận của nó.”
Tần Nhã cúi đầu, nước mắt chảy ra, rơi xuống chậu nước.

“Gặp được nội chính là may mắn của cháu, cho dù sau này có như thế nào, gặp lại nội, cháu vẫn sẽ coi nội là nội của cháu.”
Bà cụ cũng không nghe rõ, mỉm cười nói: “Toàn nói mấy lời ngốc nghếch không, cháu gả cho Tô Trạm, thì đương nhiên nội là nội của cháu rồi, muốn chối cũng không chối được.”
Nước lạnh rồi, Tần Nhã lấy khăn lau khô chân cho bà cụ, đỡ bà cụ nằm xuống: “Không còn sớm nữa, nội nghỉ ngơi đi.”
Ngâm chân xong rất thoải mái, bà cụ ừm một tiếng: “Cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi, Tô Trạm vẫn chưa về, con gọi điện giục nó xem, bảo nó mau chóng về nhà.”
Tần Nhã đắp chăn cho bà cụ, lập tức gật đầu: “Cháu sẽ gọi, nội yên tâm ngủ ngon nhé.”
Bà cụ hài lòng nhắm mắt ngủ, Tần Nhã bê chậu nước vào phòng tắm đổ, cất khăn đi, sau đó bước ra ngoài, bà cụ buồn ngủ nên mới một chút đã ngủ rồi, Tần Nhã nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Lúc này, người giúp việc cũng đã nghỉ ngơi rồi, cả phòng khách trống không, rất yên tĩnh.

Cô ấy dường như có thể nghe được cả tiếng thở của bản thân mình.


Cô ấy trở về phòng ngủ, vali vẫn đặt bên giường, thay vì tắm rửa rồi nghỉ ngơi, cô ấy bước đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm ra, sắc đêm dần đậm hơn, nhưng cô ấy không hề buồn ngủ.

Cô ấy nhìn bầu trời đen sẫm, không có một ngôi sao nào, giống như cảnh trong lòng cô ấy hiện tại, không có một chút ánh sáng nào, chìm sâu dưới đáy hồ.

Cuối cùng cô ấy đã phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.

Cô ấy cứ nghĩ, cô ấy có thể cùng Tô Trạm thử một chút.

Cô ấy cứ nghĩ, có lẽ anh ấy sẽ yêu mình.

Cô ấy cứ nghĩ, mình yêu anh ấy.

Sự thật chứng minh, chỉ có điều cuối cùng cô ấy nghĩ là đúng.

Cô ấy đã rung động với anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại cho cô ấy một đả kích quá lớn.

Khiến cô ấy tan vỡ, chỉ có thể trốn trong bóng đêm tối tăm, một mình chịu tổn thương.

Còn anh ấy, bây giờ đang ở cạnh người con gái trong lòng, tâm sự đêm khuya?
Không, sợ là, đang nối tiếp tình cũ, thổ lộ tâm tình cùng nhau.

Tần Nhã đứng trước cửa sổ suốt đêm, lúc trời chập sáng Tô Trạm cũng đã trở về.

Anh ấy đẩy cửa phòng ra, anh ấy cũng suốt đêm không ngủ, sắc mặt không được tốt, thấy Tần Nhã đứng trước cửa sổ, anh ấy đang muốn hỏi cô ấy, sao lại dậy sớm như vậy, thì va vào chiếc vali cạnh giường, trái tim anh ấy run rẩy.

“Tần Nhã.” Giọng anh ấy hơi trầm, có chút hoảng loạn: “Em không sao chứ, lấy vali làm gì?”
- -----------------.