Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 300: Giả Say






“Tô Trạm!” Tần Nhã gọi anh ấy, nhưng lúc này chiếc xe đã rít gào rời đi, chỉ để lại một luồng khói thải khó ngửi.

Cô rút điện thoại ra gọi cho anh ấy.
Tô Trạm đang lái xe, điện thoại của anh ấy kết nối với bluetooth trong xe.

Khi có cuộc gọi đến, màn hình trong xe sẽ tự động kết nối.

Anh ấy liếc nhìn tên người gọi, là Tần Nhã.

Anh ấy nhấn nút nghe máy: “Alo, em đợi anh ở phòng làm việc, anh sẽ về sớm thôi.”
“Anh muốn đi đâu?” Tần Nhã siết chặt điện thoại: “Anh có thể về ngay bây giờ không?”
“Anh có việc...”

“Anh có việc gì? Là công việc hay chuyện riêng?” Tần Nhã lo lắng hỏi.

Trong thâm tâm, cô sợ hãi, sợ rằng người anh ấy đi gặp sẽ là Lưu Phi Phi.

Tô Trạm mím môi nói dối: “Công việc.”
“Được rồi, em sẽ đợi anh ở phòng làm việc.

Nếu anh không về, em sẽ không đi.” Dứt lời, Tần Nhã cúp điện thoại.

Tô Trạm dừng xe lại bên đường và gọi vào số điện thoại vừa gọi tới điện thoại của anh.

Tại quán bar, Lưu Phi Phi ngồi ở quầy bar nhìn chiếc điện thoại liên tục đổ chuông, sau đó nhắm mắt lại và uống thêm một hớp rượu.

Người pha chế đưa một ly rượu khác: “Cô không nghe máy à?”
Lưu Phi Phi cười cười: “Tôi mà nghe máy thì sẽ không câu được cá.”
“Câu cá?” Anh ta nhanh chóng hiểu ra: “Là người đàn ông cô vừa nhờ tôi gọi điện nói cô say à?”
Lưu Phi Phi lườm anh ta, sau đó đập chín trăm nghìn lên bàn: “Lát nữa người đến, anh đừng để bị lòi đuôi.”
Người pha chế lấy tiền bỏ vào túi rồi cười đáp: “Yên tâm, lần sau có cần gì thì cứ đến tìm tôi, miễn là giá cả phù hợp, ngủ chung một đêm cũng không thành vấn đề.”
“Bớt lắm mồm.” Lưu Phi Phi liếc người pha chế.

Tô Trạm nhận được một cuộc gọi nói là Lưu Phi Phi uống tới mức bất tỉnh nhân sự trong quán bar, người nọ tìm thấy số điện thoại của anh ấy trên điện thoại của Lưu Phi Phi nên mới gọi cho anh ấy.

Quán bar tốt xấu lẫn lộn, một người phụ nữ uống say trong quán bar sẽ rất dễ xảy ra chuyện, vậy nên anh ấy mới vội vàng ra ngoài, nhưng vừa nãy Tần Nhã trông không được tốt lắm.

Anh ấy muốn bỏ tiền nhờ người gọi điện cho mình đưa Lưu Phi Phi về nhà, nhưng bây giờ gọi không ai bắt máy.


Anh ấy không biết nên lựa chọn thế nào, một mặt lo lắng Lưu Phi Phi sẽ xảy ra chuyện ở quán bar, mặt khác thì lo lắng cho Tần Nhã.

Anh ấy rơi vào tình huống khó xử.

Đấu tranh tư tưởng chỉ trong chốc lát, anh ấy vẫn khởi động xe và tiếp tục chạy về phía quán bar.

Lưu Phi Phi ở quán bar không an toàn, mà Tần Nhã sẽ không gặp nguy hiểm trong phòng làm việc của anh ấy.

Hơn nữa sau khi trở về, anh ấy sẽ nói thật với cô về Lưu Phi Phi.

Thật ra, anh ấy biết rằng từ tối qua, tâm trạng của Tần Nhã rất bất thường chủ yếu là do sự xuất hiện của Lưu Phi Phi.

Bây giờ anh ấy đã kết hôn, anh ấy muốn duy trì cuộc hôn nhân này, anh ấy muốn tiếp tục với Tần Nhã.

Ở bên Tần Nhã, anh ấy cảm thấy rất ấm áp, luôn có cảm giác như một gia đình vậy.

Chiếc xe chạy tới trước cửa quán bar, Tô Trạm đẩy cửa ra khỏi xe, rồi bước nhanh vào trong.

Dưới tầm nhìn mờ tối chỉ có lác đác mấy người, nhưng vì thời gian, quán bar bây giờ rất vắng vẻ, chẳng mấy chốc Tô Trạm đã thấy bóng dáng của Lưu Phi Phi, cô ta đang nằm nhoài trên quầy bar, anh ấy bước nhanh qua.

Cô ta vẫn đang cầm ly rượu trong tay, xem ra đã rất say rồi.

“Anh đến đón cô gái này phải không?” Người pha chế lắc lắc bình pha chế rượu và nhìn Tô Trạm.

Tô Trạm liếc nhìn anh ta: “Anh đã gọi điện thoại cho tôi đúng không?”

Người pha chế đờ người ra, sau đó lập tức đáp: “Đúng vậy, tôi thấy cô gái này đã say nên bèn cầm lấy điện thoại của cô ấy đặt trên quầy bar, trên màn hình hiển thị số điện thoại mà tôi đã gọi.

Cô ấy ở đây uống rượu mà cứ nhìn vào dãy số đó, tôi nghĩ đây hẳn là người cô ấy quen biết, vậy nên...”
“Cảm ơn.” Tô Trạm kêu Lưu Phi Phi một tiếng, cô ta hoàn toàn không có phản ứng, Tô Trạm bèn hỏi: “Đã trả tiền chưa?”
“Chưa.” Người pha chế lắc đầu: “Cô ấy đã say vậy rồi, tôi có đòi tiền cô ấy như thế nào cũng không lấy được.”
Tô Trạm lấy ví ra: “Bao nhiêu tiền?”
Người pha chế mỉm cười liếc nhìn Lưu Phi Phi: “Sáu trăm nghìn.”
Lông mi của Lưu Phi Phi run run, trong lòng thầm mắng thằng oắt tham tiền này, rõ ràng cô ta đã trả tiền rượu và cả tiền anh ta gọi điện thoại, tiền bo cũng rất nhiều, vậy mà thằng oắt này lại đòi tiền của Tô Trạm.

Nhưng bây giờ cô ta đã “say”, hơn nữa cũng không thể đắc tội anh ta vì sợ anh ta sẽ vạch trần chuyện cô ta giả say trước mặt Tô Trạm, vì vậy chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Đừng đi.”
Đột nhiên, Lưu Phi Phi đứng dậy nhào tới ôm lấy Tô Trạm từ phía sau: “Xin anh đừng đi, đừng mặc kệ em, em rất sợ ở một mình.”
Tô Trạm bẻ tay Lưu Phi Phi ra, cô ta càng ôm chặt hơn: “Tô Trạm, em yêu anh.”
“Em say rồi.” Nghe ba từ em yêu anh, trong lòng Tô Trạm không có chút gợn sóng.

Anh ấy biết rất rõ, bởi vì không yêu nên mới bình tĩnh như vậy.

“Em không say, em không có say, em chỉ quá nhớ anh, nghĩ đến việc anh kết hôn là lòng em khó chịu muốn chết.”
- -----------------.