Ngày tiếp theo, Đường Thiên Viễn dẫn Đàm Linh Âm tới gặp mẹ.
Đường phu nhân nhìn thấy Đàm Linh Âm, nhất thời có chút không được tự nhiên.
Mặc dù cô nương này không phải là con dâu hoàn mỹ lý tưởng của bà, nhưng ngày hôm qua đúng là bà đã cá cược, từ có lý thành vô lý. Nhưng nếu
loại chuyện “Đường phu nhân ỷ thế hiếp người vũ nhục cô nương chưa lấy
chồng còn buộc hoàng hoa khuê nữ nhà người ta nghiệm thân” mà truyền đến kinh thành, như vậy thanh danh cả đời bà liền tiêu tan.
Có sao
thì nói vậy, lúc này Đường phu nhân mới nói, “Vốn hôm qua là ta đã nghe
lời gièm pha của tiểu nhân mới để cho Đàm sư gia chịu oan ức lớn như
vậy,” rồi thở dài nói, “Tuổi đã ngần này, nên dễ bị điếc tai hoa mắt,
thật giả chẳng phân biệt được, mong Đàm sư gia chớ trách.”
Đàm Linh Âm đứng lên, nét mặt thản nhiên, “Không dám ạ.”
Đường Thiên Viễn vội mời Đàm Linh Âm ngồi xuống nói chuyện, rồi cười nói với
mẹ hắn, “Mẹ, giờ mẹ đã biết là ai xấu, ai tốt rồi chứ?”
Đường phu nhân không đáp, kêu người đi lấy đồ, mở ra thì là một bộ trang sức vàng gắn hồng ngọc. Hồng ngọc hảo hạng rất hiếm thấy.
“Ra ngoài vội nên không mang theo vật gì tốt hơn, vật này Đàm sư gia hãy tạm thời nhận lấy, đừng chê nhé.”
Đàm Linh Âm biết đây cũng coi như là quà ra mắt Đường phu nhân tặng nàng,
cũng là đã thừa nhận nàng, bằng không lần đầu gặp lại không đưa nàng. Sở dĩ tặng món quà quý giá như vậy, phân nửa là vì lời xin lỗi lúc nãy.
Nàng từ chối một lúc nhưng cũng vẫn nhận. Đường phu nhân này vẫn coi như còn có đạo lý, cơn tức giận của Đàm Linh Âm nhất thời cũng không còn
nặng nề nữa.
Đường Thiên Viễn biết bây giờ nói chuyện đã thông
suốt, nhưng mẹ hắn và thê tử tương lai vẫn còn có chút ngượng nghịu. Hắn nói mấy câu trêu đùa chọc họ cười, không khí nhất thời cũng khá hơn.
Đàm Linh Âm xin phép ra về, Đường phu nhân còn để Đường Thiên Viễn tiễn
nàng ra ngoài.
Tiễn Đàm Linh Âm về xong, Đường Thiên Viễn trở lại gặp mẹ, hắn còn có chuyện muốn nói với bà.
Đường Thiên Viễn đem ngọn nguồn nói rõ với Đường phu nhân. Đàm Linh Âm ghét
bỏ Chu Đại Thông thế nào, Chu Đại Thông quấn chặt lấy nàng thế nào thế
nào, kết quả là Đàm Linh Âm không còn cách nào đành phải phá hủy danh
tiếng của mình lẫn phụ thân nàng, vân vân mây mây…
Đường phu nhân nghe được Đàm Linh Âm từ miệng con trai. Cái này bà cũng không thể
không tin, đầu tiên sự hiểu lầm “tự định chung thân” quá kỳ lạ, giải
thích của Đường Thiên Viễn vô cùng hợp tình hợp lý. Lại liên hệ từ đầu
đến cuối, vì sao ông Đàm lại để ý Chu Đại Thông mà không để ý Đường
Thiên Viễn? Hơn phân nửa là vì thân phận của Đường Thiên Viễn chưa bị lộ ra.
Nhìn từ góc độ này, Đàm Linh Âm là người không tham lam
quyền quý, mà lại có con mắt nhìn người biết ngọc, còn có dũng có mưu,
lại còn một lòng với Đường Thiên Viễn…
Sau khi nói xong, Đường Thiên Viễn tổng kết lại nói, “Mẹ, mẹ nói xem, cô nương tốt như vậy, con có thể buông tay được sao?”
Đường phu nhân thở dài, thật lòng nói, “Mà thôi, mặc dù xuất thân không tốt,
nhưng dáng dấp và nhân phẩm vẫn không tệ, cũng xem như là hiếm thấy.”
“Sao có thể nói mọi thứ đều không tệ, dù sao còn tốt hơn ối cô nương xuất thân tốt tính tình lại tệ đó thôi?”
Điều này cũng đúng. Đường phu nhân gật đầu. Dù sao bây giờ chuyện cũng đã
ngã ngũ, mọi việc cứ phải nghĩ theo chiều hướng tốt, Đàm Linh Âm này ưu
điểm cũng khá nhiều.
Đường Thiên Viễn thấy tâm tình mẹ không tệ,
tranh thủ nói, “Có điều, mẹ ạ, mẹ đừng trách con nghĩ nhiều, có mấy lời
con muốn nói trước.”
Đường phu nhân cười một tiếng, “Con cho là
ta không biết con nghĩ gì à? Thê tử còn chưa vào đến cửa mà đã định ra
mặt cho nàng rồi hả?”
“Mẹ,” Đường Thiên Viễn vội giải thích, “Mẹ
cũng biết hoàn cảnh nhà nàng rồi. Số nàng khổ, mẹ ruột mất sớm, gia đình lại là buôn bán, huynh đệ thì không ra hồn, cũng không trông cậy được
vào…” Ý là, hoàn cảnh của Đàm Linh Âm không lớn, nhà nàng lại không ai
có thể làm chỗ dựa cho nàng, “Nếu nàng về làm dâu nhà chúng ta, rất
không dễ dàng gì.”
Đường phu nhân trừng mắt, “Con cảm thấy ta là
loại người không có chuyện liền soi mói gây khó dễ cho con dâu sao? Con
bé gả vào Đường gia thì là người của Đường gia, cả nhà ở cùng nhau đương nhiên phải hòa thuận, ta chỉ có một đứa con là con. Suốt ngày ta gây
sóng gió ồn ào thì con dâu oán con trai cũng oán, ta ham gì cơ chứ? Con
nhìn mẹ con như thế sao?”
Đường Thiên Viễn cười hì hì, đấm lưng
bóp vai lấy lòng mẹ, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Ý của con là, đợi đến khi
nàng vào cửa, hai chúng con sẽ cùng nhau hiếu kính mẹ.”
Thằng con vô lại, khuôn mặt Đường phu nhân không sầm xuống nữa, bà cười cười, “Vậy thì sinh thêm mấy đứa cho ta chơi là được.”
“Chắc chắn rồi ạ.”
Đường phu nhân chuẩn bị đi. Trước khi bà đi, Hương Qua quỳ trên mặt đất đau
khổ khẩn cầu phu nhân mang nàng đi, có điều Đường phu nhân không đồng ý.
Cho dù Hương Qua có vô ý thì cũng đã cho bà một cú ngã đau như vậy, làm bà
mất mặt quá thể. Loại nha hoàn này, không đánh chết đã coi như thiện tâm rồi, còn muốn theo trở về cơ đấy? Đừng hòng!
Lại nói, bây giờ
Đường phu nhân và Đàm Linh Âm đã hòa thuận, Đàm Linh Âm sau này sẽ làm
dâu Đường gia. Bây giờ mà Đường phu nhân mang Hương Qua về, chẳng khác
nào để một đứa nha hoàn lấy mất thể diện của con dâu hay sao. Nếu không
phải cố ý bới móc, ai có thể làm ra cái chuyện này chứ?
Tóm lại, Đường phu nhân đến thế nào thì về thế đó.
Tiễn mẹ xong, Đường Thiên Viễn rốt cuộc cũng dành thời gian để trừng trị nô
tài không nghe lời. Hắn đã không chỉ một lần cảnh cáo Hương Qua, không
được nói lung tung trước mặt phu nhân, thế mà nàng ta không chỉ có nói,
mà còn nói rất nhiều.
Hắn nhất định phải giết gà dọa khỉ một phen mới được, phải cho những nô tài khác nhìn mà biết, ai mới là chủ tử
chính thức của bọn họ. Dám làm khó dễ Đàm sư gia à? Ta liền khiến ngươi
khó dễ cả đời!
Đánh hay bán người, Đường Thiên Viễn không ngại gì mà làm. Một khi đã xấu xa, thì phải xấu xa tới mức khiến người khác sợ
luôn. Đường Thiên Viễn mang một tú bà vào huyện nha, trước mặt rất nhiều người chỉ vào Hương Qua nói với tú bà, “Chính là người này, dẫn đi đi.”
Hương Qua không biết tú bà, cho rằng đây là người môi giới, nhưng trang phục
người môi giới này cũng quá là lộng lẫy thì phải…. Có điều nàng không lo được nhiều như vậy, quỳ trên đất khóc nói, “Thiếu ta, em biết em sai
rồi, van người, dẫu gì cũng nể tình mấy đời nhà em tận trung, xin hãy
cho em chút thể diện.”
Ừm, Hương Qua là người ở, mẹ nàng là đứng đầu quản sự.
Đường Thiên Viễn chẳng thèm quản mấy thứ ấy. Đối với Hương Qua, trước khi đi
mẹ hắn không thèm nhắn nhủ câu nào, không nhắn gì tức là: Tự con xem mà
làm!
Tú bà thấy cô nương khóc thật đáng thương, khuyên nhủ, “Cô
nương chớ đau buồn, vào Vạn Hoa Lâu của ta, ăn mặc so với nơi này tốt
hơn nhiều.”
Vạn Hoa Lâu!
Lần này, không chỉ riêng Hương Qua, mọi người cũng đã biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hương Qua khiếp sợ đến mức quên cả khóc, môi nàng run rẩy, “Thiếu gia, cậu muốn bán em đến Vạn Hoa Lâu ư?”
Ánh mắt Đường Thiên Viễn nhìn nàng lạnh như băng.
Hương Qua chợt cảm thấy toàn thân rét lạnh, lúc này, tú bà tới kéo nàng, nàng giống như bị rắn độc cắn thét lên chói tai đẩy tú bà ra.
“Tôi
không đi! Tôi không đi đến Vạn Hoa Lâu, có chết tôi cũng không đi!” Vùng vẫy, Hương Qua ngồi bệt trên đất. Nàng ôm lấy chân Đường Thiên Viễn,
vội vàng nói, “Thiếu gia, người không thể bán em đến Vạn Hoa Lâu, nô
tịch của người không thể bán vào kỹ viện, bằng không chính là ép người
lành làm kỹ nữ, người thân là mệnh quan triều đình, tại sao có thể….”
Tại sao có thể biết mà vẫn phạm pháp chứ.
Đường Thiên Viễn cười nhạt, “Ai nói ta muốn bán ngươi vào Vạn Hoa Lâu vậy?”
Nét mặt Hương Qua buông lỏng, trong mắt dâng lên đầy hi vọng.
Câu tiếp theo của Đường Thiên Viễn tựa như mũi băng đâm thẳng vào tim nàng, “Ta chỉ đem ngươi giao cho cô ta,” nói xong, chỉ vào tú bà, nói với
Hương Qua, “Ngươi ở Vạn Hoa Lâu, vẫn là nô tịch.”
Đưa đến Vạn Hoa Lâu, trên danh nghĩa là nha đầu sai bảo, nhưng trên thực tế thì nào ai biết được.
Hương Qua chết đứng người.
Tú bà lại tới kéo nàng, Hương Qua không chút nghĩ ngợi liền lao vào vách
tường. Đường Thiên Viễn liền kéo nàng lại, ném cho tú bà, lạnh lùng nói, “Muốn chết cũng đừng chết ở chỗ của ta.”
Thật là tàn nhẫn! Sao
lại tàn nhẫn như thế! Hương Qua lệ rơi đầy mặt, lạnh run rẩy, nhưng vô
luận thế nào cũng không chịu đi cùng tú bà.
Đang lúc ấy thì Đàm
Linh Âm từ ngoài chạy vào, thấy tình cảnh hỗn loạn trong phòng, nàng đi
tới bên cạnh Đường Thiên Viễn, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Đường
Thiên Viễn quét qua phía cửa, thấy Tuyết Lê đang thò đầu vào nhìn, phát
hiện ra hắn nhìn mình, nàng ta vội lách mình trốn đi.
Thì ra
Tuyết Lê vừa cảm thấy chuyện không ổn nên vội đi tìm cứu viện. Nàng ta
biết Hương Qua nói bậy rất nhiều sau lưng Đàm sư gia, cũng cảm thấy
Hương Qua không phúc hậu gì, nhưng là tỷ muội nhiều năm như vậy, nàng
không thể thấy chết mà không cứu được.
Hương Qua đã hoảng loạn, thấy Đàm Linh Âm, đã sớm quên mất giữa hai người
có khúc mắc, chỉ nghĩ rằng “Đàm sư gia có thể thuyết phục thiếu gia”.
Hương Qua quỳ gối trước mặt Đàm Linh Âm, ôm lấy chân nàng khóc lóc nói,
“Đàm sư gia! Van xin người khuyên thiếu gia, em không muốn đến Vạn Hoa
Lâu đâu!”
Vừa nãy Tuyết Lê sợ nàng không đến, nên không nói là có chuyện gì, chỉ kéo nàng tới thẳng đây, bây giờ Đàm Linh Âm mới hiểu
chuyện gì đang xảy ra. Biết Đường Thiên Viễn muốn ném Hương Qua vào Vạn Hoa Lâu, Đàm Linh Âm cũng cảm thấy chiêu này thật tàn nhẫn. Nàng không
thích Hương Qua, điều này không thể nghi ngờ gì, nhưng tới kỹ viện thì
cả đời sẽ coi như xong, còn chẳng bằng chết đi cho rồi… Đàm Linh Âm có
chút mềm lòng.
Nhưng có mềm thế nào, tình cảnh bây giờ cũng không thích hợp nói ra. Về công, Huyện lệnh đại nhân xử lí nô tài trong nhà
mình, một sư gia xen miệng vào thì nghĩa là gì? Về tư, Đàm Linh Âm còn
chưa xuất giá, muốn nhúng tay vào chuyện của tướng công tương lai thì
cũng quá lắm chuyện đi?
Thêm nữa, Đường Thiên Viễn dù hay có thói quen hạ mình trước nàng, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là đàn ông,
trước mặt nhiều người như vậy phải oai nghiêm, Đàm Linh Âm làm sao có
thể không quan tâm đến mặt mũi của hắn mà tùy tiện xen miệng đây?
Tóm lại, Tuyết Lê ngốc nghếch, Hương Qua điên rồ, nhưng Đàm Linh Âm thì
không thể ngốc với điên theo được. Nàng nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Đường
Thiên Viễn, ấm giọng nói, “Đại nhân, xin bớt giận.”
Đường Thiên
Viễn ý nghĩ thông thấu, nhìn vẻ mặt Đàm Linh Âm làm sao không rõ nỗi lo
ngại của nàng? Ngực hắn ấm áp, mặt dịu lại, nở nụ cười.
Mọi người đang câm như hến, chợt trợn mắt lên.
Hương Qua cho rằng mình được cứu, lại khóc lóc kể lể với Đàm Linh Âm.
Đường Thiên Viễn không nhịn được nhìn tú bà một cái, “Còn không mau đem nàng ta đi?”
Tú bà vội gọi hai nữ tráng sĩ từ ngoài vào, bắt Hương Qua đi.
Đường Thiên Viễn cũng bảo mọi người giải tán. Đương nhiên, chỉ có Đàm Linh Âm được ở lại.
Hắn ôm bả vai Đàm Linh Âm, lần theo khóe môi nàng thơm mấy cái, thấy nàng
vẫn nhíu mày, hắn không nhịn được nhẹ nhàng ấn vào mi tâm nàng, “Sao
vậy?”
“Nàng ta cũng khá đáng thương.” Đàm Linh Âm rốt cuộc cũng nói.
Đường Thiên Viễn nói, “Ta muốn cho nàng một công đạo.”
Đàm Linh Âm có chút cảm động, nhưng lại có chút đau lòng. Nói thật thì nàng hận Hương Qua nói luyên thuyên sau lưng nàng, rất muốn đánh cho đứa nha hoàn này một trận đau đòn. Nhưng…. cho dù tiền căn hậu quả thế nào, đã
là một cô nương, vì Đàm Linh Âm nàng mà bị đẩy vào kỹ viện, cũng dễ dàng làm cho người ta bứt rứt.
Đường Thiên Viễn thở dài nói, “Nàng
đừng có mềm lòng, có nhiều nô tài xảo quyệt, nàng mềm lòng thì bọn họ
liền cưỡi lên đầu của nàng đấy.”
Đàm Linh Âm biết lời này có đạo
lý, nhưng trong chốc lát nàng không thể sửa được, vẫn cứ mềm lòng. Suy
nghĩ thêm, vẫn không nhịn được nói, “Nói thế nào thì nàng ta vẫn đã hậu
hạ chàng nhiều năm như vậy.”
“Nếu không phải vì như vậy, thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta như vậy.”
Thì ra như vậy coi như là bỏ qua? Thế không bỏ qua thì như thế nào? Đàm Linh Âm rụt cổ lại, không biết nói gì cho phải.
Đường Thiên Viễn thấy nàng rầu rĩ không nói gì, cuối cùng cũng thở dài, nói,
“Ta biết nàng sẽ như vậy mà. Nàng yên tâm đi, ta đã nói tha cho nàng ta, đương nhiên mọi việc sẽ tùy ở nàng.”
“Ta….”
Đường Thiên
Viễn chợt nhanh chóng hôn nàng, thuận tiện ngăn miệng nàng lại. Thừa dịp Đàm Linh Âm vẫn đang ngây người, Đường Thiên Viễn tiếp tục nói, “Hai
ngày tới chắc hẳn sẽ có người đến vay nàng tiền, nếu nàng không muốn bỏ
qua cho nàng ta thì đừng cho mượn, nếu không đành lòng thì cho mượn,
mượn bao nhiêu thì tính vào chỗ ta.”
Đàm Linh Âm vẫn chưa hiểu gì.
Rất nhanh sau đó nàng mới hiểu.—- Tây Hồ Lô muốn vay tiền nàng, lý do là chuộc Hương Qua.
Tây Hồ Lô cũng vì thật sự không tìm được ai, cả tiền của hắn lẫn tiền của
các anh em nghèo, gom đi gom lại vẫn không đủ, lại không dám để thiếu
gia biết. Nghĩ tới nghĩ lui, Đàm sư gia hay mềm lòng, cũng có chút của
cải, không biết nàng có chịu ra tay giúp đỡ hay không nữa. Thôi dù thế
nào cứ thử một lần xem đã.
Đàm Linh Âm mới biết thì ra Tây Hồ Lô
thích Hương Qua. Hắn có táng gia bại sản cũng phải chuộc bằng được nàng
ta ra ngoài, xem ra tình sâu vô cùng. Đàm Linh Ẩm rất cảm động, lúc hỏi
tiền nói còn thiếu hơn hai trăm lượng, nàng cũng đồng ý cho mượn. Có
điều có hai điều kiện: thứ nhất, mượn tiền thì phải trả; thứ hai, nàng
không muốn gặp lại Hương Qua.
Tây Hồ Lô cầm lấy tiền cảm tạ vô
cùng rồi quay đi, sau khi chuộc được Hương Qua ra ngoài mới nói rõ cho
nàng biết. Hương Qua nhân lúc đêm khuya lén ở trước cửa Nam thư phòng
của Đàm Linh Âm dập đầu một trăm cái, dập đầu xong mới lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm Đàm Linh Âm ra cửa nhìn thấy thì rất buồn bực, vết máu trước cửa từ đâu mà có, chẳng lẽ có người muốn cảnh cáo nàng sẽ có họa đổ máu sao?
Lại vài ngày sau, được sự cho phép của Đường Thiên Viễn, Tây Hồ Lô dẫn theo Hương Qua cùng trở về quê Tứ Xuyên. Cội nguồn ở đó, có làng có đất,
không lo không có việc gì làm.
Đàm Linh Âm không đòi tiền Đường
Thiên Viễn. Đường Thiên Viễn vẫn chưa bỏ qua, vốn định hỏi Đàm Linh Âm
rốt cuộc đưa cho Tây Hồ Lô bao nhiêu tiền, nhưng nàng lại không muốn trả lời. Đường Thiên Viễn được voi đòi tiên nói, “Nàng không muốn đòi tiền
ta, không được rồi, đành phải lấy người đền cho nàng rồi.” Đàm Linh Âm
không thể làm gì khác hơn đành giơ tay bịt lại miệng của Đường Thiên
Viễn. Đường Thiên Viễn cầu còn chẳng được, há miệng liếm lòng bàn tay
của nàng, chọc nàng đỏ bừng cả mặt…
Tóm lại sau mấy chuyện đó, xem chừng cũng sắp đến cuối năm.