Sư Gia Pk Huyện Lệnh

Chương 37: Thân mật




Lúc đầu, Đường Thiên Viễn không thể xác định được nơi bọn họ đang ngồi là chỗ nào. Hắn chỉ biết nơi đây chắc chắn không phải là cái bẫy do mấy người thợ săn bắn làm ra bởi vì nó quá sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn mảnh trời nho nhỏ ở trên đầu, thấy ngay rìa miệng hố còn có một chút bùn đất đang lắc lư giống như chỉ cần hắn ho nặng tiếng một chút là chúng sẽ rơi xuống ngay.

Hắn lại quay sang nhìn Đàm Linh Âm.

Vẻ mặt của Đàm Linh Âm có chút quái lạ. Bởi vì nàng cảm nhận được có một bàn tay chạm vào mông mình. Ở đây không có người thứ ba, mà nàng thì không thể nào làm ra cái hành động tự mình sờ soạng chính mình rồi. Vì vậy nàng giận dữ, đột ngột quăng cho Đường Thiên Viễn một cái tát, “Đồ háo sắc!”

Đường Thiên Viễn phản ứng rất nhanh, hắn chụp lấy cổ tay nàng, quát khẽ, “Ngươi làm cái gì vậy?!”

Đàm Linh Âm thấy hắn bị phát hiện mà vẫn thản nhiên như trước, đúng là kẻ trơ trẽn mà! Vì vậy nàng giơ tay kia lên, nhất quyết phải đánh cho hắn một bạt tai.

Đường Thiên Viễn nhanh chóng túm chặt cổ tay còn lại của nàng. Cổ tay nàng rất nhỏ, hắn không dám dùng nhiều sức vì sợ chỉ hơi bóp mạnh một chút sẽ làm gãy tay nàng.

Hai tay Đàm Linh Âm đều bị chế trụ, nàng bất đắc dĩ, đành phải trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn dùng ánh mắt của mình để đâm thủng vài lỗ trên người hắn.

Lúc này người nàng đầy bụi, búi tóc rối loạn giống như vừa mới đánh nhau một trận với người ta; bụi bặm trên đầu theo từng cái giãy dụa của nàng mà rơi lả tả lên trên mặt; dáng vẻ như vậy mà kết hợp với vẻ mặt hết sức nghiêm túc của nàng hiện giờ thật sự rất quái dị khiến Đường Thiên Viễn phải cười thầm. Đột nhiên hắn há miệng, thổi một hơi thật dài lên khuôn mặt nàng.

Đàm Linh Âm: “…” Bộ dạng này của nàng vui lắm hay sao mà hắn còn đùa kiểu đó.

Khuôn mặt nàng được hắn thổi sạch bớt một ít bụi, đôi mắt bị bụi bay vào nên hơi xót, nàng nheo mắt lại theo phản xạ tự nhiên.

Hai người cứ giằng co như vậy được một lúc, đột nhiên Đàm Linh Âm phát hiện ra một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng: hai tay hắn đang nắm tay nàng, vậy bàn tay vẫn đang chạm vào mông nàng là của ai???

Nàng sợ đến nỗi tóc gáy dựng đứng, thân thể nàng hơi chồm về phía trước, sau đó quay đầu nhìn lại.

“A a a!!!” Đàm Linh Âm vừa cất tiếng thét chói tai vừa nhào vào trong lòng Đường Thiên Viễn.

Rõ ràng một khắc trước còn giương nanh múa vuốt muốn tát hắn cho bằng được, hiện giờ lại lập tức nhào vào trong ngực hắn mà ôm ấp… Cho dù đầu óc Đường Thiên Viễn có thông minh đến mấy cũng không thể nào hiểu được biểu hiện lúc thế này lúc thế khác của Đàm Linh Âm.

Đàm Linh Âm nhào đến quá mạnh và bất ngờ khiến cho Đường Thiên Viễn ngã ngửa ra đất. Nàng vẫn nằm gọn trong lòng hắn, răng cửa gõ vào cằm hắn.

Nàng ấy hôn mình… nàng ấy hôn mình… nàng ấy hôn mình… Trong đầu Đường Thiên Viễn chỉ có duy nhất cái suy nghĩ này. Hắn không rõ, đây là lần thứ hai hắn bị nàng dùng cách lưu manh như vậy để đùa giỡn hắn nhưng hắn lại không có một chút cảm giác gì gọi là ghét bỏ. Chẳng lẽ là bị nàng đùa giỡn nhiều nên đã thành thói quen?

Tay hắn vẫn còn ôm ngang vòng eo của nàng.

Trong suy nghĩ của Đàm Linh Âm, hành động này chẳng được xem là hôn mà cũng chẳng được tính là cắn. Bất quá chỉ là cái răng cửa của nàng đụng vào cằm hắn mà thôi, hiện giờ răng của nàng vẫn còn đau ê ẩm đây này. Nàng đưa tay xoa xoa miệng rồi chống tay ngồi dậy.

À, thật ra thì hiện giờ nàng đang ngồi ở trên bụng của hắn, hơn nữa, nàng còn ngồi im mà liếc nhìn hắn từ vị trí cao hơn cả hắn.

Đường Thiên Viễn đi đây đó bên ngoài cũng đã vài năm, kinh nghiệm bị người ta trêu ghẹo cũng phải nói là khá phong phú, nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác kỳ lạ như lúc này: toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn đã bị một trận cuồng phong thổi sạch, giờ chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

Cả người hắn cứng ngắc như một khúc gỗ, vẻ mặt đờ đẫn chẳng khác gì một gã ngốc.

Đàm Linh Âm đứng lên, chỉ vào sau lưng mình, nói, “Đại nhân, đại nhân… nơi này có người chết!”

Đường Thiên Viễn nghe vậy liền giật mình, vội vàng đứng dậy kiểm tra.

Hắn thấy từ trong đống bùn đất có một khúc xương tay lộ ra ngoài.

Thì ra, vật nãy giờ cứ chạm vào mông Đàm Linh Âm chính là xương tay của người chết. Chỉ có xương tay lộ ra ngoài, còn thân thể vẫn bị bùn đất vùi lấp nên bọn họ mới không phát hiện ra.

Đường Thiên Viễn lần theo khúc xương tay mà bới đống bùn đất. Đàm Linh Âm thấy vậy cũng vội vàng ngồi xuống đưa tay bới đất phụ hắn. Đường Thiên Viễn vội vàng ngăn nàng lại, “Đừng có gây thêm phiền phức!” Một đôi tay đẹp như vậy, sao có thể làm chuyện này được, ngộ nhỡ bị thương thì sao…

Đàm Linh Âm nghe lời, nàng rụt tay lại, lo lắng nhìn hắn.

Đường Thiên Viễn nhẹ nhàng bảo nàng, “Ngươi cứ ngoan ngoãn đứng yên một chỗ là được rồi, đừng làm rối tung chỗ này,” suy nghĩ một chút, thấy vẻ mặt của nàng vẫn còn lộ rõ sự kinh sợ, hắn lại dịu dàng nói tiếp, “Có ta ở đây, ngươi đừng sợ gì cả!”

Đàm Linh Âm gật đầu.

Đường Thiên Viễn đào bới một hồi, cuối cùng cũng đào được toàn bộ thi thể. Quần áo, tóc tai của thi thể vẫn còn nguyên vẹn nhưng da thịt toàn bộ đều bị rữa nát, trong đống bùn đất cũng bốc lên mùi tanh của thịt bị thối rữa. Căn cứ theo cách ăn mặc của người chết, có lẽ đây là một người dân bình thường. Hắn lần theo thắt lưng của thi thể, tiếp tục đào bới được một lúc thì phát hiện thêm… một cái xương sọ.

Thì ra nơi đây không chỉ có một cỗ thi thể.

Đàm Linh Âm thấy da đầu mình tê dại, nàng lặng lẽ xích đến gần Đường Thiên Viễn thêm một chút, rồi lại nhích thêm một chút nữa. Cuối cùng, nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, thân thể cũng áp sát vào hắn.

Đường Thiên Viễn sờ phải một vật gì đó rất cứng ở bên dưới thi thể, hắn lấy lên, chùi sạch bùn đất bên ngoài thì thấy đây là một cục vàng, có vẻ như là vàng được khai khác ở trong mỏ.

Đàm Linh Âm hắng giọng, kêu khẽ, “Mỏ vàng!”

Đường Thiên Viễn gật đầu. Tuy hắn chưa từng thấy qua mỏ vàng, nhưng xem hình dáng cục vàng này thì thấy suy đoán của bọn họ cũng chính xác được tám phần rồi. Hắn đứng lên, nhìn xung quanh một lần nữa, miệng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ đây chính là mỏ vàng?”

Đàm Linh Âm nhìn thi thể nằm trên mặt đất, thắc mắc, “Sao lại có người chết ở nơi đây?” Không chỉ là một người, rất có khả năng… số thi thể nơi đây còn nhiều hơn hai cái.

“Có lẽ là do bọn họ bị trượt chân ngã xuống đây, hoặc là… bị người ta sát hại.” Đường Thiên Viễn thấy nguyên do thứ hai hợp lý hơn vì lối vào của cái hố này được che đậy rất cẩn thận, giống như được người ta xếp đặt vậy.

Điều khiến Đàm Linh Âm quan tâm hơn là, “Chúng ta có thể thoát ra khỏi đây không?”

Đường Thiên Viễn cũng không dám chắc chắn. Cái mỏ này quá sâu, bốn phía lại rất trơn, khó mà tìm được chỗ để bám vào. Hơn nữa, hắn không nắm rõ được tình huống ở bên trên, cũng không biết được còn bao nhiêu đất đá đang muốn đổ sập xuống, nếu như còn có thêm đất đá rơi xuống chôn vùi bọn họ, vậy thì nguy rồi.

Lúc này, phía trên đột nhiên vang lên tiếng kêu khe khẽ.

Đàm Linh Âm nghe ra đó là tiếng của Đường Đường, nàng vội vàng gọi, “Đường Đường!” Đường Đường kêu như vậy, chắc chắn là nó gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, đừng nói là nó bị dã thú bao vây nha? Tuy nó là sư tử nhưng tuổi của nó còn quá nhỏ, hiện tại ngay cả chó nó còn không đánh lại được, nói chi là các loại lang sói.

Đàm Linh Âm lo lắng, lại gọi thêm vài tiếng nữa, mãi đến khi cái đầu nho nhỏ của Đường Đường thò ra trên miệng hố. Đàm Linh Âm thở phào nhẹ nhõm, may mà nó không gặp phải sói.

Đường Đường thấy hai người đều ở dưới đáy hố, nó vừa hiếu kì lại vừa sốt ruột, cứ rên ư ử luôn miệng.

Đường Thiên Viễn đột nhiên nói rằng, “Đường Đường, đi về kêu những người khác đến.”

“Nó có hiểu không?” Đàm Linh Âm hỏi.

“Không biết,” Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Nhưng so với việc cứ ngồi đây chờ chết còn tốt hơn nhiều.” Ngoài ra, còn một lý do nữa mà hắn không muốn nói ra, nếu lúc này đột nhiên xông ra một con sói đánh nhau với Đường Đường, với sức của Đường Đường hiện giờ không thể nào đánh lại, chẳng phải Đàm Linh Âm càng cuống hơn sao. Bảo Đường Đường rời đi là để nó không phải lo lắng cho chủ của nó, cũng là để tìm một hy vọng cho cơ hội thoát ra khỏi nơi này của bọn họ.

Đường Đường quả nhiên quay đầu đi, trước khi đi còn kêu vài tiếng như là an ủi bọn họ.

Đàm Linh Âm ngồi dưới đất, dựa lưng vào thành hố, cách hai cỗ thi thể kia thật xa. Nàng tiện tay sờ sờ trên mặt đất ẩm ướt một lúc, vậy mà cũng túm được một con rết dài cỡ nửa thước!

Nàng vừa vung tay quăng con rết xuống đất vừa kêu gào thảm thiết.

Đường Thiên Viễn giơ chân đạp chết con rết, hắn ôm lấy vai nàng, dịu dàng bảo, “Không sao rồi, không sao rồi.”

Đàm Linh Âm liên tiếp bị kinh sợ khiến cho tinh thần nàng suy sụp, chỉ biêt nhào vào trong lòng hắn mà khóc nức nở.

Đường Thiên Viễn luống cuống tay chân, một tay hắn ôm nàng, một tay vỗ nhẹ lên lưng nàng để an ủi. Hắn lấy ra một chiếc khăn tay có thể xem là sạch sẽ hơn so với quần áo trên người, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đàm Linh Âm. Trên mặt nàng vốn đã dính đầy bùn đất, giờ gặp thêm nước mắt liền trở nên loang lổ như mặt mèo. Đường Thiên Viễn lau nước mắt cho nàng càng khiến cho mấy vệt loang lổ kia nhiều thêm.

Đường Thiên Viễn không biết sao mình lại như vậy. Nhìn nàng khóc nức nở, tim hắn khẽ nhói đau, cảm giác mình cũng chẳng thoải mái hơn nàng một chút nào.

Đàm Linh Âm khóc một hồi liền dừng lại, nghẹn ngào hỏi, “Có gì để ăn không?”

Đúng vậy, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nàng ấy vẫn không quên chuyện ăn uống. Đường Thiên Viễn đột nhiên có ý nghĩ rất buồn cười, nếu có thể cưới một người vợ như vậy cũng rất tốt, bọn họ có thể chăm sóc cho nhau, lúc buồn có thể cãi nhau, cuộc sống sẽ không buồn tẻ chút nào.

Hiện giờ có lẽ đã đến giờ ăn cơm rồi. Trước khi đi, bọn họ đã chuẩn bị lương khô để mang theo. Đường Thiên Viễn cẩn thận lau tay cho sạch sẽ rồi mới lấy một cái gói được bọc bằng lá sen đeo bên đai lưng xuống, mở ra, bên trong là mấy cái bánh bao trắng.

“Còn có một cái đùi gà.” Đàm Linh Âm nhắc nhở hắn.

Bọn họ dự định chỉ đi lên núi rồi về trong ngày nên không mang theo nhiều đồ lắm. Đùi gà là do Đàm Linh Âm cứ khăng khăng đòi mang theo nên Đường Thiên Viễn đành chiều theo ý nàng. Hiện giờ nhìn nàng ấy khóc đến mức tâm tư và sức lực mệt mỏi quá độ, Đường Thiên Viễn không muốn để nàng ấy ăn những thứ đầy mỡ.

Nhưng Đàm Linh Âm lại mặc kệ ý tốt của hắn, nàng nhất quyết đòi ăn đùi gà cho bằng được. Đường Thiên Viễn đành phải chịu thua, đưa đùi gà cho nàng.

Đàm Linh Âm ăn uống no đủ, mệt mỏi đến mức chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay. Nhưng nằm trên mặt đất rất dễ bị cảm lạnh, còn tựa vào vách hố thì lại quá khó chịu; Đàm Linh Âm do dự một chút cuối cùng quyết định lăn vào trong lòng Đường Thiên Viễn mà làm tổ. Dù sao thì ngày hôm nay nàng đã làm vậy đến mấy lần rồi, thêm một lần nữa cũng chẳng sao, với lại nàng cũng chẳng phải là người thích tuân theo mấy nguyên tắc cổ hủ chết tiệt kia.

Đường Thiên Viễn rất khâm phục nàng. Mặc kệ gặp phải chuyện gì, cùng lắm thì khóc một trận rồi thôi, sau đó đói thì ăn, mệt thì ngủ, việc gì cần làm thì cứ thế mà làm.

Hắn ôm nàng, dựa vào vách hầm suy tư. Tiết trời cuối thu khá mát mẻ, nhưng ở trong hầm mỏ lại rất lạnh. Hai người bọn họ dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau nên cũng không cảm thấy lạnh lắm.

Lúc đầu, suy nghĩ của Đường Thiên Viễn vẫn còn nằm trong khả năng khống chế của hắn nhưng sau đó lại dần dần bay xa. Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng, nhìn vết tích loang lổ bởi sự kết hợp giữa nước mắt và bùn đất trên mặt nàng, có thể nói đây là khuôn mặt thảm hại nhất mà hắn từng thấy. Nhưng đầu óc hắn giờ này rất giống một kẻ ngớ ngẩn, Đường Thiên Viễn lắc đầu, rõ ràng bộ dạng của nàng hiện giờ rất nhếch nhác vậy mà hắn vẫn cho rằng nàng xinh đẹp.