Buổi chiều, Đàm Linh
Âm mua ít dược cao trị vết thương bỏng ở y quán rồi đi đến viện của
huyện lệnh đại nhân. Nàng cảm thấy việc này đích thực là do nàng không
tốt, nàng là người coi trọng đạo lý nên cảm thấy vẫn cần nhận lỗi với
hắn.
Dĩ nhiên, Đàm Linh Âm thân là một cô nương chưa xuất giá,
nàng sẽ không nghĩ đến chỗ kia của nam nhân. Giả sử nàng biết nơi Huyện
lệnh đại nhân lo lắng nhất là tiểu huynh đệ của mình, chỉ e là nàng sẽ
không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Đường Thiên Viễn đang đọc sách hóng mát dưới tán cây, nhìn thấy Đàm Linh Âm đến đưa thuốc cho mình,
hắn hừ lạnh, “Đợi thuốc của ngươi thì cũng đã muộn rồi”. Hắn đã tìm lang trung đến, ông ta nói hoàn toàn không có gì đáng ngại. Bởi vậy nên bây
giờ tâm trạng Đường Thiên Viễn xem như cũng không tệ.
“Xin lỗi ngài”. Đàm Linh Âm nói với thái độ thành khẩn.
Đường Thiên Viễn rất không quen với một Đàm Linh Âm như thế này, nàng yếu
đuối như một con thỏ trắng vô hại, khiến hắn không nhẫn tâm mắng. Hắn
đặt sách xuống, nói, “Thôi bỏ đi, bản quan đại nhân đại lương, không so
đo với ngươi.”
Đàm Linh Âm ngồi xuống bên cạnh Đường Thiên Viễn,
“Đại nhân, ngài vẫn chưa nói cho ta biết chuyện trên công đường hôm nay
là như thế nào đâu đấy.”
Lúc này, Hương Qua bưng một mâm trái cây và một bình trà, đặt ở trên bàn đá. Đàm Linh Âm nhìn thấy trái vải tươi ngon trong mâm thì đột nhiên mắt sáng lên.
Đường Thiên Viễn phát hiện Đàm Linh Âm rồi cũng có viễn cảnh này, sự chú ý lúc nào cũng có thể bị đồ ăn thu hút.
Đàm Linh Âm sờ vào một trái vải, bóc ra, đưa cho Đường Thiên Viễn trước rồi ninh nọt nói, “Đại nhân à, ngài ăn trước đi.”
“Ngươi cũng hiểu chuyện đấy”. Đường Thiên Viễn khen nàng một câu nhưng cũng
không nhận lấy mà trực tiếp cúi đầu, há miệng ăn luôn trái vải, ánh mắt
quét qua ngón tay vẫn dính nước kia, rồi vội vàng rời tầm mắt đi.
Lúc này Đàm Linh Âm nịnh nọt một chút cũng chẳng qua là muốn nghe chuyện bí ẩn trên công đường ngày hôm nay thôi; Đường Thiên Viễn được Đàm Linh Âm cẩn thận hầu hạ thì cảm thấy mình lấn áp nàng ta được chút, tất nhiên
tâm trạng cũng rất dễ chịu. Hai người ở đó kẻ muốn đánh kẻ nguyện đau,
không ngờ bức tranh đó lại làm kích động đến người thứ ba.
Hương
Qua vốn đã cực kỳ ghét Đàm Linh Âm, giờ này nhìn thấy nàng như vậy thì
liền cười nói, “Đàm sư gia đúng là hiểu chuyện thật, vừa tài giỏi, chẳng những giúp thiếu gia xử lý công vụ, ngay cả chuyện vặt của nha hoàn bọn ta cũng nhận làm luôn, đúng là khiến người ta tâm phục khẩu phục.”
Đàm Linh Âm thấy, trước hết không nói đến chuyện mình có thất lễ hay không, mà cho dù thế nào thì cũng không đến lượt một nha hoàn ra mặt trách móc nàng. Nàng ném vỏ quả vải đi, lau lau ngón tay rồi cũng không nói
chuyện với Hương Qua mà nhìn Đường Thiên Viễn, cười nói, “Đại nhân, ngài đúng là biết cách dạy dỗ nô tài. Nha hoàn trong nhà ta đều là những kẻ
ăn nói vụng về, căn bản chẳng làm được gì cả. Nếu mồm mép bọn họ mà lanh lợi được một nửa tiểu nha hoàn này thì ta cũng thắp hương tạ rồi.”
Vừa rồi nghe thấy những lời của Hương Qua, Đường Thiên Viễn đã không được
vui rồi. Mặc dù hắn không thích Đàm Linh Âm cho lắm, nhưng nàng ngồi ở
đây thì chính là khách, làm gì có đạo lý nha hoàn trong nhà trách móc
khách nhân chứ. Hương Qua thường ngày rất yên phận, hôm nay đúng là làm
mất mặt hắn. Đường Thiên Viễn nghiêm mặt nói: “Đây là lần cuối cùng. Lần sau còn dám không phép tắc như vậy thì ngươi ở đâu hãy quay về đó đi.”
Vành mắt Hương Qua đỏ lên, nhận sai rồi cầm theo khay rời đi.
Đường Thiên Viễn nhìn Đàm Linh Âm chế nhạo: “Ngươi đúng là rất biết khoác
lác. Còn nha hoàn nữa cơ à? Sao ta chưa từng thấy nha hoàn của ngươi
nhỉ?”
Đàm Linh Âm lại mò lấy một quả vải, thành thạo bóc vỏ ra,
nhét vào miệng. Đường Thiên Viễn thấy nàng chỉ lo cho bản thân ăn, cũng
chẳng bóc cho hắn, trong lòng hắn thoáng có chút hối tiếc.
Hai người vừa ăn vừa nói chính sự.
“Đại nhân, nguyên nhân cái chết của Tề Huệ thật sự là do đầu bị đụng sao?
Nhưng khám nghiệm tử thi ngay từ đầu đâu có nói vậy. Còn nữa, thật sự là trước khi chết, nàng ta đã để lại chứng cứ sao? Chính là mảnh đá lục
tùng kia ấy?” Đàm Linh Âm ném ra một chuỗi các câu hỏi.
Đường Thiên Viễn lắc đâu, “Chẳng có gì cả.”
“Hả?”
Đường Thiên Viễn giải thích, “Nguyên nhân chết là giả, chứng cứ cũng là giả,
mấy thứ đó đều là ta bịa ra để lừa Tôn Bất Phàm thôi.”
“… Đại nhân, ngài đúng là biết bịa chuyện.”
“Đâu bằng một phần vạn của Diệu Diệu Sinh ngươi.”
“Khụ,” Đàm Linh Âm sờ sờ mũi, “Nhưng mảnh đá lục tùng chứng cứ kia đúng là
giống thật lắm, làm thế nào mà ngài tìm được mảnh đá như vậy thế? Ngài
làm sao lại biết được trên dây lưng của Tôn Bất Phàm vừa vặn thiếu đi
một mảnh?”
“Đơn giản lắm, đó là do ta đích thân khoét ra mà.”
“…” Rất khó tưởng tượng lúc vị mệnh quan triều đình mặt người dạ chó này
khoét trộm đai lưng của người khác thì trông như thế nào, Đàm Linh Âm
gãi gáy, “Ngài khoét nó lúc nào vậy?”
“Tối hôm qua, lúc đến thăm dò Tôn phủ đấy.”
“Nói vậy là, đây là đối sách mà tối qua ngài mới nghĩ ra đó sao?”
Đường Thiên Viễn gật đầu.
Đàm Linh Âm vạch ngón tay liệt kê ra những điều kiện cần và đủ của một kế
hoạch thành công, “Đầu tiên, ngài phải xác định ngày hôm đó lúc lên núi
hắn đích thực đã dùng dây lưng đó.”
“Tối qua ta tiện thể bắt một
người lại hỏi, cả ngày hôm đó hắn đeo đai lưng ấy, buổi tối phải ra
ngoài thì sẽ không tìm y phục khác, nếu không rất dễ làm kinh động đến
đám hạ nhân phục vụ. Bởi vậy ban ngày hắn mặc cái gì thì ban đêm sẽ mặc
thứ đó.”
Đàm Linh Âm gật gù, “Sau đó, ngài còn phải đảm bảo sau khi lấy xong mảnh đá sẽ không bị hắn phát hiện.”
“Công tử nhà giàu sẽ không quá chú ý đến những thứ đó, mấy việc đó đều do
người hầu hạ bên cạnh làm. Đám nha hoàn một khi phát hiện đai lưng bị hư hại thì sẽ không để hắn đeo ra ngoài. Hắn vẫn dùng dây đai đó đến công
đường chịu thẩm, tức là không bị phát hiện.”
Đàm Linh Âm nghe hắn nói mà sững sờ cả người.
Đường Thiên Viễn bổ sung thêm, “Thực ra cho dù có phát hiện ra cũng không vấn đề gì, một mảnh ngọc bảo nhỏ như vậy, chẳng ai nói rõ được nó rơi ra
lúc nào. Chỉ cần đai lưng chưa bị tiêu hủy thì ta vẫn có thể lấy ra làm
chứng cứ.”
“Nhưng làm sao ngài lại biết lúc đó hắn đã vác Tề Huệ, lại còn quay đầu nàng ấy ra sau?”
“Đầu tiên, Tôn Bất Phàm hẳn là đến lúc đó mới nảy sinh ý định giết người,
khả năng trước đó mang theo bao bố để đựng xác là cực kỳ thấp. Thứ hai,
mục đích hắn quăng xác đi là không để người ta phát hiện ra thi thể, nếu không thì cứ ném thẳng xuống hồ là xong, không cần phải lên núi Thiên
Mục. Điều này nói lên rằng lúc đó hắn vô cùng chột dạ, sợ hãi, muốn mau
mau xử lý xong cái xác. Vác thi thể lên núi là cách tiện lợi hiệu quả
nhất. Tương tự, quay đầu thi thể ra sau cũng là cách tiết kiệm sức lực
nhất. Trên đây chỉ là những phán đoán của ta, hôm nay lúc thẩm vấn thăm
dò ý qua lời nói sắc mặt trên công đường, ta lại chứng thực thêm. Ngoài
ra, một người trong lúc cực kỳ căng thẳng, sự chú ý sẽ thu hẹp lại đến
một điểm nhất định, chẳng có thời gian để ý đến những việc khác. Vì vậy
sau khi xảy ra chuyện Tôn Bất Phàm cũng sẽ không rõ thi thể có thật sự
nhúc nhích, lại còn chạm vào đai lưng của hắn hay không.”
“Tầng
tầng lớp lớp, nước không chảy lọt. Cao minh, thực sự cao minh”. Đàm Linh Âm bật ngón tay cái. Nhiều ngày lại đây, đây lại là lần đầu tiên nàng
bội phục vị Huyện lệnh đại nhân này.
“Biết không,” Đường Thiên
Viễn híp mắt cười, “Sở dĩ bản quan không nói trước với ngươi về kế hoạch này, chính là muốn nhìn dáng vẻ sùng bái của ngươi đấy”. Lúc trước luôn bị Diệu Diệu Sinh làm cho tức giận quá đỗi, bây giờ nhìn thấy nàng như
vậy, Đường Thiên Viễn cảm thấy cả người thoải mái, coi như gỡ được một
bàn.
Đàm Linh Âm tán thưởng tự đáy lòng, “Đại nhân à, mặc dù ngài là một tên sắc ma, nhưng ngài vẫn rất thông minh.”
Đường Thiên Viễn thu quạt lại, dùng cán quạt gõ nhẹ lên bàn đá, “Dừng lại. Đàm Linh Âm, ngươi mới là sắc ma.”
“Ngài là sắc ma.”
“Ngươi là sắc ma.”
“Là ngài là ngài là ngài.”
Đường Thiên Viễn đứng dậy, “Được, nếu ngươi cứ nói bản quan là sắc ma, hôm
nay bản quan sẽ sắc một lần cho ngươi xem”. Nói rồi làm ra vẻ định cởi
dây lưng.
“A a a a!” Đàm Linh Âm đứng dậy chạy đi. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, lần này nàng không che mắt nữa.
Đường Thiên Viễn ở lại chỗ cũ cười lạnh, quả nhiên đối phó với lưu manh là phải dùng cách lưu manh hơn.
Sau sự đắc ý ngắn ngủi là nỗi buồn sâu lắng, Đường Thiên Viễn ôm trán, buồn bã ngẫm lại, hắn đường đường là một quân tử lễ phép khiêm tốn, sao lại
biến thành một tên vô lại như thế này chứ. Nhất định là vì gần mực thì
đen, mà Đàm Linh Âm kia lại cực kỳ đen.
Bên này, sau khi Đàm Linh Âm chạy ra khỏi viện của Huyện lệnh đại nhân thì không quay về chỗ mình ở mà đi đến Cổ đường thư xá, tìm Đàm Thanh Thần. Nàng nhìn Đàm Thanh
Thần, xòe tay ra cười hi hi, “Thanh Thần, đệ nhìn xem đây là cái gì.”
Đàm Thanh Thần nhìn thấy mấy quả vải trong tay nàng thì mắt sáng lên. Vải
là thứ dễ hỏng, không dễ bảo quản, lúc vận chuyển từ nơi sản xuất đến
chỗ khác luôn dễ bị biến vị, bởi vậy nhất thiết phải ra roi thúc ngựa,
như thế nên phí vận chuyển tăng mạnh, là thứ không phải người bình
thường có thể có được.
“Lấy ở chỗ Huyện lệnh đại nhân đấy. lúc đi ra ta đã tiện tay bốc mấy quả, đệ ăn đi”. Đàm Linh Âm nói, đặt mấy quả
vải vào tay hắn.
Đàm Thanh Thần lắc đầu.
“Yên tâm đi, ta đã ăn rồi, thứ này ăn nhiều sẽ nóng đấy.”
Đàm Thanh Thần nghe vậy thì cười rồi nhận lấy, tay khác giơ lên vỗ nhẹ lên đầu Đàm Linh Âm.
Đàm Linh Âm nghiêng đầu né đi, “Chẳng biết lớn nhỏ gì cả.”
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên, trong hậu viện có người cao giọng gào lên, “Cháy rồi!”
Tỉ đệ hai người kinh hãi, chỉ thấy Tiểu Trang từ hậu viện lao vào, “Ông chủ, kho củi cháy rồi!”
Giống như để chứng thực lời hắn nói, Đàm Linh Âm tựa như ngửi thấy mùi khói
đốt. Nàng định đến hậu viện xem nhưng lại bị Đàm Thanh Thần cản lại. Đàm Thanh Thần tự mình đi đến hậu viện, dẫn theo mấy tiểu nhị dập lửa.
Cửa hàng này vốn là một khối, phía trước mở cửa àng, đằng sau là nơi ở. Đàm Linh Âm không yên tâm nên cũng đi qua, nhìn thấy kho củi bốc lên những
ngọn lửa, khói cuồn cuộn tỏa ra, Thanh Thần đang dẫn mấy tiểu nhị xách
thùng gỗ dội nước.
Đám nam nhân làng trên xóm dưới nhìn thấy lửa thì cũng chạy qua giúp.
Thị lực của Đàm Linh Âm không tốt, sức cũng yếu, không thích hợp làm mấy
việc này. Nàng sợ mình tạo thêm phiền phức nên chỉ đứng ở chân tường
nhìn một lúc, đang định đi ra chuẩn bị chút trà mát và hoa quả cho mọi
người thì đột nhiên nghe thấy tiếng tru tréo trong những âm thanh gào
thét của mọi người. Nàng cho rằng mình nghe nhầm nên dỏng tai lên nghe
lại, không sai, âm thanh đó giống như rú của những con thú nhỏ lúc bị
thương. Nàng nghi ngờ nhìn xung quanh, nơi này không nuôi chó nuôi mèo,
tiếng rú đó là thế nào đây?
Đang thấy kỳ lạ thì Đàm Linh Âm nhìn
thấy Đàm Thanh Thần đột nhiên lao vào phòng củi, nàng bị dọa tới mức đổ
mồ hôi lạnh toàn thân, “Thanh Thần!” Rồi định lao lên cản đệ ấy.
Mấy người dập lửa vừa rồi không kịp cản Thanh Thần, lúc này lại càng không
thể để Đàm Linh Âm vào trong, hai người giữ lấy Đàm Linh Âm, Tiểu Trang
an ủi nàng, “Lửa đã được ngăn chặn, ông chủ chắc chắn sẽ không sao đâu.”
“Đàm Thanh Thần, đệ lăn ra đây cho ta!” Đàm Linh Âm tức giận gào lên.
Đàm Thanh Thần quả nhiên lăn ra thật, người hắn đầy bụi bặm, ôm trong lòng
một thứ tròn tròn cũng bụi bặm đầy mình. Nhìn thấy tỉ tỉ tức giận, hắn
cười xòa, nâng thứ trong lòng lên đưa cho nàng.
Nhìn thấy Đàm
Thanh Thần không sao, Đàm Linh Âm cũng chăm chú nhìn vào thứ hắn nâng
trong tay. Đó là một chú chó con lông toàn thân bị bén lửa. Lông cả
người bị thiêu mà còn sống được, cũng coi như mạng nó lớn. Con chó nhỏ
trần trụi chắc bị dọa đến ngố rồi, đến bây giờ vẫn run bần bật.
Đàm Linh Âm càng thêm tức giận, “Chỉ vì một con chó thôi à!”
Một người một chó đồng thời rụt cổ lại.
Lửa vẫn chưa được dập tắt hoàn toàn, bây giờ không phải lúc thích hợp để
giận dữ, Đàm Linh Âm giành lấy con chó, tức giận trừng mắt nhìn Đàm
Thanh Thần, “Mau mau làm việc đi, lát nữa sẽ xử lý đệ sau”. Nói xong
nàng đỡ lấy gáy con chó, nghênh ngang rời đi.
Con chó kia cũng không dám vùng vẫy, ngoan ngoãn buông thõng tứ chi, lắc lư theo cơ thể, vẫy đuôi mấy cái lấy lòng.