Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến

Chương 17: Tuần tra Thập Bát Loan




"Cho nên?" Chúc Ti Nam kìm nén ý cười nơi khóe miệng, khẽ khiêu mi.

"Cho nên, ta cho rằng tên tội phạm giết người ắt hẳn đã buộc heo ở lại chỗ này để tránh mưa, sau đó gặp phụ nhân kia thì thấy sắc nảy lòng tham, nàng không thuận theo bèn giết nàng ấy." Quý Lương sờ sờ cằm, chậm rãi nói: "Thân phận của kẻ giết người có thể là đồ tể.”

"Đại nhân, chuyện này cũng không nhất định như thế, ngộ nhỡ là lão nông dẫn heo đi lai giống thì sao?” Tuy Lý Tứ là người hầu, nhưng dù sao cũng đã từng theo lão gia qua vùng nông thôn thu tô, tự nhiên sẽ biết một chút.

Chúc Ti Nam cười tít mắt, lúm đồng tiền bên má tỏa nắng, khí chất xuất trần không thấy đâu lại nhiều thêm vài phần vô lại, "Lý tứ nói có lý.”

"Có gì hay mà cười?” Quý Lương hận không thể cầm phân heo lên trét lên mặt của hắn, rốt cuộc nàng cũng đã biết thế nào gọi là ôm đá đập chân mình rồi, “Chân tướng chỉ có một, Trương Tam, dẫn người đến cửa thành hỏi một chút vào đêm hôm qua hoặc hôm kia có ai dẫn heo vào thành, còn phải đến hiện trường vụ án lần trước xem thử tình huống có tương tự hay không?”

"Đại nhân, là đi xem có phân heo hay không sao?” Trương Tam vươn cổ về phía trước, tay trái gãi gãi mũ nha dịch trên đầu của mình, ngây ngốc hỏi.

"Ha ha ha... Đại nhân, người này thành thật quá.” Lý Tứ cười ngất ngưỡng.

Quý Lương nhìn nét mặt của Trương Tam, vào thời điểm phỏng vấn sao mình lại không kiểm tra một chút chỉ số thông minh chứ? Nàng phiền chán chuyển hướng sang bên cạnh nhìn Lý Tứ, quát: "Ngươi thông minh, ngươi đi nhé!.”

"Đại nhân, tiểu nhân tuân mệnh.” Lý Tứ thấy Quý Lương phát hỏa, vội thu lại bộ dáng cười đùa đáng đánh đòn, xoay người ôm người anh tốt Trương Tam nói: "Trương Tam ca, chúng ta đi tra án nào.”

"Đại nhân, lão nhân cũng xin cáo từ.” Dưới sự trợ giúp của nha dịch Quái đại gia khiêng thi thể đặt lên tấm ván gỗ trên xe, "Đại nhân có thể trợ giúp chút tiền bạc được không, hiện giờ nghĩa trang không có quan tài nào có thể dùng được cả.”

.”...”

"Đại nhân, tiếp theo về thành hay đến Thập Bát Loan?” Chúc Ti Nam hỏi han theo thông lệ.

Quý Lương lạnh nhạt, cố ý nói: "Chuyện này còn cần bản quan dạy ngươi sao? Thật quá uổng phí một gương mặt đẹp mà!”

"Ngài là đại nhân, tất nhiên phải nghe theo sự an bài của ngài.” Chúc Ti Nam cũng không để tâm, cứ như sự trào phúng kia chẳng phải đang nói về hắn.

"Đi Thập Bát Loan.” Quý Lương nhìn thoáng qua miếu sơn thần lúc này đã trống không, chỉ còn lại một vũng máu sớm đã khô, sải bước đi lên núi.

"Chúc sư gia, ngươi thấy vụ án này thế nào?" Quý Lương luôn có cảm giác, cái người trước mặt này dường như đã biết chân tướng mọi việc.

Chúc Ti Nam không lên tiếng.

"Chúc sư gia, ngươi cảm thấy suy đoán của ta có đúng không?" Lần đầu tiên phá án, Quý Lương không tin tưởng cho lắm.

Chúc Ti Nam phe phẩy chiếc quạt, nhìn ngắm phong cảnh.

"Chúc sư gia, ngươi câm rồi sao?" Quý Lương nhíu mày.

"Đại nhân, về sau ngài phá án chẳng lẽ mọi chuyện cứ phải hỏi ý kiến của ta rồi mới dám quyết định à?” Chúc Ti Nam đột nhiên dừng bước, hỏi.

.”.."

"Đại nhân sao không làm theo như ý của mình mà làm? Nếu sai lầm thì quay đầu lại cũng không muộn.” Chúc Ti Nam nhìn qua khuôn mặt đẹp của nàng cười nói.

Quý Lương mím môi, cúi đầu suy tư.

Tại nơi đất lở ở Thập Bát Loan, dân làng đang chung sức khai thông đường núi.

"Đại nhân, người đã đến rồi...” Lưu Võ đang ở đường núi bên cạnh chỉ huy đào đường, đồng thời ghi vào sổ những người tham gia đào đất.

"Ừ." Quý Lương chắp hai tay sau lưng, ló đầu nhìn con đường nhỏ bị núi bị sạt lở, có một đoạn cây nằm chắn ngang ở giữa; nhìn trên núi , dưới vị trí đỉnh núi bị sạt lở cũng có không ít cây cối bị gãy, bèn hỏi: "Cần bao lâu nữa mới có thể dọn dẹp xong?”

"Bẩm đại nhân, còn cần năm canh giờ nữa." Lưu Võ chỉ chỉ vào con đường núi kia, "Bùn nhão rất nhiều còn trơn trượt, rất khó đứng vững, cho nên cần phải cẩn thận từng li từng tí. Ngoài ra phía trước có một khối đá lớn cũng cần tốn không ít thời gian.”

"Ừ, đào lâu như vậy, mọi người nghỉ một chút đi." Quý Lương đưa Lưu Võ một lượng bạc vụn, "Tới thôn bên cạnh mua chút lương thực ngon một chút để chiêu đãi các hương thân.”

"Vâng, đại nhân.” Lưu Võ nhận bạc, chạy đến thôn Lương gia cách hơn mười phút đi đường.

Quý Lương quay người liền nhìn thấy Chúc Ti Nam đang đi dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh hướng lên đỉnh núi, suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo.

Chúc Ti Nam nghi ngờ xoay người lại, nhìn thấy Quý Lương đang theo mình, nhíu mày, "Đại nhân, tiểu nhân đi tiểu, người cũng muốn đến xem sao?"

”...” Trên mặt Quý Lương lập tức nóng bỏng, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại nói: "Ta chỉ muốn đi lên đỉnh núi nhìn xem, không biết sư gia muốn đi tiểu.” Nói xong, nàng nhanh chóng vén cỏ dại cao gần nửa thân người, tiến vào trong rừng rậm rạp.

Mới vừa rồi từ chỗ bị sạt lở nhìn lên đỉnh núi, phía trên cây cối mọc thành bụi, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng xảy ra hiện tượng đất sụt lở mới phải, nhưng khối đá lớn kia rõ ràng lăn xuống từ trên đỉnh núi, năm nay mưa gió rất lớn sao? Nên mới khiến nó trượt xuống?

Đợi Quý Lương lấy lại tinh thần, đã thấy Chúc Ti Nam trèo lên đỉnh núi rồi, mà trên đường lại không thấy dấu vết giẫm đạp.

Nhiều lần trắc trở, cuối cùng nàng cũng đi tới chỗ đất bằng phẳng mà khối đã lớn kia lúc trước nằm tại đó, vịn một gốc thông xanh thẳng tắp, khom lưng thở phì phò. Gió lướt qua, lá thông vang sào sạt, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng xuyên qua kẻ hở trong rừng rơi vãi.

"Ngươi sao mà chạy nhanh vậy?” Thật vất vả mới hồi phục lại, nàng nhìn thân ảnh Chúc Ti Nam đang lom khom tìm kiếm gì đó giữa đám cỏ dại, hỏi.

"Do đại nhân ngắm phong cảnh quá mê mẩn thôi." Chúc Ti Nam không thèm ngẩng đầu lên nói.

"Chắc chắn là không phải như thế, có phải ngươi có các loại khinh công Thảo Thượng Phi(bay trên cỏ) gì đó, đạp cây cỏ không dấu vết, thoáng cái đã đến giữa sườn núi.” Quý Lương nhìn chằm chằm vào Chúc Ti Nam như muốn nhìn ra chút dấu vết để lại.

"Đại nhân, người suy nghĩ quá nhiều rồi.”

"Không phải, ngươi nhìn xem quần áo và giày của ngươi kìa, trên đó không dính một chút bùn đất nào. Hơn nữa trong những bụi cỏ kia không những cực kỳ ướt át mà còn lẫn rất nhiều lá khô, ngươi giải thích thế nào?" Quý Lương lúc lơ đãng nhìn cặp giầy của mình chẳng khác gì vừa mới đi một vòng trên đất ruộng, vừa ẩm vừa bẩn, đế giầy cũng dính đầy bùn.

Quả nhiên là như thế. Sau khi Chúc Ti Nam xem xét một vòng, trong hai mắt thăm thẳm, giống như vui mừng.

"Chúc sư gia, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy hả?" Quý Lương thấy mình nói một lúc lâu rồi, vậy mà người kia vẫn giả điếc.

"Đại nhân, tiểu nhân đang tìm hiểu xem tại sao khối đá lớn kia lăn xuống không chút dấu hiệu đã lăn xuống như thế." Chúc Ti Nam nói.

"A? Có phát hiện được gì không?" Quý Lương học bộ dạng của Chúc Ti Nam nhìn một vòng, không phát hiện được gì cả.

"Không có, đại nhân.” Chúc Ti Nam kính cẩn trả lời.

"Ôi... Lại một chuyến tay không rồi." Quý Lương chà chà hai tay, bèn xoay người xuống núi.

Chúc Ti Nam thờ ơ đảo mắt qua một thân cây, trông thấy hai cái lỗ nhỏ không đáng kể, trực tiếp vượt qua thân cây phóng về phương hướng khối đá lớn từng nằm.

Mắt hắn đầy ánh sáng âm u, nói với không khí yếu ớt phía sau lưng: "Đi tra rõ ràng, vụ mua bán này không được để cho người khác đoạt trước."

"Tiểu nhân chắc chắn sẽ tìm được 'bồn mãn kim bát' (bồn đầy vàng) cho công tử." Chúc Nhất mặc hắc y bỗng chốc xuất hiện, cười hết sức phóng đãng.

"Có tin tức gì không?"

"Đêm khuya hôm đó, Huyện lệnh đại nhân từng xuất hiện ở bên trong khu rừng thông, sau đó không thấy tung tích." Chúc Nhất cẩn thận báo tin tức đã tra được mấy ngày nay cho Chúc Ti Nam, "Tiểu nhân đã thừa dịp không có người lẻn vào huyện nha, nhưng không có đầu mối.”