Sứ Giả Địa Ngục

Chương 43: Nữ hoàng lãnh địa bóng đêm




- Lời tiên tri xuẩn ngốc đó...từ một mụ già điên khùng. Vua Shen nếu như ngài không tin vào lời của mụ già này thì có lẽ bây giờ ngài và người bạn thân yêu của tôi cũng như con trai ngài kia đã có thể nắm trong tay cả lục địa tối do tôi dâng lên rồi. Kết cục của các người cũng sẽ như vậy.

Lin vừa rứt lời một loạt các bộ phận bị cắt rời của nhà học thuật Uxira rơi từ trong không trung xuống làm mọi người ngạc nhiên. Lin đã làm gì thế này?

- Lin dừng lại đi.

Reiji đứng trên cao kia nhìn xuống Lin đang phẫn nộ kia. Cũng đã rất lâu rồi bọn họ chưa gặp mặt.

- Cậu có quyền gì gia lệnh cho tôi hả Reiji? Một kẻ hèn nhát bỏ mặc bạn bè mình như cậu thì có quyền lên tiếng ở đây sao? Ngày đó là cậu muốn xem ký ức chết tôi liền cho cậu xem nhưng cậu không nghe lời tôi kết quả một con quái vật xuất hiện. Kẻ hại cậu bị thương không phải tôi. Tôi đã không hiểu nổi tại sao bản thân phải ở trong ngục tù như vậy, bị các người bỏ đói một mình cả ngàn năm. Các người nói xem tôi có nên dừng lại mà để yên chuyện này hay không đây?

Lin mỉm cười, cô bỏ mũ áo choàng xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám đại thần kia. Chỉ trong khoảnh khắc bọn họ đều bị chém đứt đôi người, chết lúc nào không hay. Len vẫn đứng yên tại chỗ của mình, cậu ta không hề nhúc nhích chút nào. Lin thì từ từ tiến về phía ba con vua Shen kia.

- Đây chính là thứ tôi muốn dành tặng ngài vua Shen. Tôi sẽ đưa con trai ngài lên làm vua, một vị vua quyền lực tự xây dựng đế chế cho cậu ta. Và tôi cũng sẽ tự cai quản ngai vàng cho riêng mình. Các người đã nói có hai mặt trời tôi liền trở thành mặt trời thứ hai cho các người.

Lin vừa rứt lời cô liền đứng trước mặt vua Shen. Reiji đứng bên cạnh nở nụ cười hắc ám mà khát máu vô cùng, ánh mắt lóe sáng lên mà ngay lập tức trên tay cậu ta xuất hiện một con dao găm tinh sảo với tay cầm có hình rồng bám lấy, cậu ta đã quay sang đâm con dao xuyên qua tim của vua Shen. Trước hành động bất ngờ của Reiji làm vua Shen trợn tròn mắt mà khóe miệng tuôn ra dòng máu đỏ rồi chết không thể nhắm mắt được. Nhìn vết đâm trên ngực ba mình, Reiji lại nhìn về phía Lin mỉm cười.

- Rất tuyệt phải không Lin?

- Hãy cai quản tốt vương vị của mình Reiji...cứ nói với bọn thần dân ngu ngốc kia rằng tôi đã giết chết họ và cậu đã bị lừa. Cậu biết giữa hai chúng ta mà giao đấu địa ngục sẽ bị san bằng phẳng phải không?

- Luôn chào đón cậu tại nơi này Lin. Hẹn ngày gặp lại nữ hoàng của tôi.

Reiji nhếch miệng cười mà nhìn Lin đã tan biến ngay trước mắt. Bóng đêm khắp lâu đài được rút đi, trời lại sáng bừng như cũ. Len nhìn khắp thảy cái đại sảnh toàn xác người này rồi lại ngước lên nhìn Reiji.

- Ngài có vương vị nhưng lại mất đi trái tim của Lin. Nếu ngài chịu lên tiếng khi đó có lẽ mọi thứ đã không như bây giờ.

- Có lẽ cậu đúng Len nhưng...tôi không thể ở gần mặt trời, phải để Lin trở thành mặt trăng, một mặt trăng luôn mãi mãi ở bên mặt trời của nó.

Reiji cười đáng sợ mà đạp đổ cái ngai vàng với cái xác ba mình ngồi đó xuống dưới kia. Thời kì trị vì của vua Shen đã chấm rứt rồi, Lin đã giúp cậu ta mở ra một thời kì mới, một kỷ nguyên của riêng cậu ta.

Lin một mình cô đơn hướng về phía lục địa tối mà đi, cô không biết mệt cũng không biết ngừng nghỉ là gì.

- Mình sẽ tạo ra Thánh Thần, phải tạo ra được Thánh Thần soi sáng cuộc đời của mình.

Lin lẩm bẩm một mình mà bàn tay gắt gao nắm lấy vạt áo choàng. Cô đã đi bộ suốt hơn một tuần cũng đã nghe được tin tức cả lục địa sáng để tang vua Shen và các vị đại thần mới đồng thời mừng Reiji lên ngôi. Lin phải thừa nhận dù cô hận Reiji nhưng vì vậy cô muốn cậu ta trở thành vua. Một khi Reiji lên ngôi vua mọi thứ ở lục địa sáng này sẽ thay đổi, bọn họ sẽ không còn an ổn mà sống như dưới thời vua Shen. Địa ngục này sẽ thực sự thay da đổi thịt.

Uỵch, Lin đã ngã gục xuống giữa sự chia cắt ranh giới của một bên luôn sáng và một bên luôn tối. Cô cuối cùng đã đến được biên giới chia cắt rồi. Đây là nơi phân chia giữa lục địa tối và sáng rằng một bên luôn là ban ngày và một bên luôn là ban đêm nhưng cũng chỉ trong phạm vi của biên giới chia cắt.

- Nước....làm ơn nước.....

- Một cô bé?

Tiếng của một lão nhân nào đó vang lên nhưng Lin không còn đủ tỉnh táo để xem đó là ai, cô chỉ biết lão nhân đó đi từ phía lục địa tối về chỗ này. Có lẽ vẫn có người sinh sống ở lục địa tối thay vì chỉ toàn quái vật.

Lin tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, cô cố gắng ngồi dậy liền nhận ra có người đã thay trang phục cho mình. Nhìn mọi thứ xung quanh này, Lin nghĩ đây là một nơi rất từng xa hoa đi, cô bước xuống lại gần phía ban công kia. Mở cửa ra, Lin bước ra ngoài ban công, cô nhìn xung quanh phía ngoài rồi lại ngẩng đầu nhìn lên.

- Một lâu đài đen trong truyền thuyết.

- Nó không phải là truyền thuyết cô bé.

Giọng lão nhân quen thuộc lại vang lên làm Lin quay đầu lại nhìn một ông già khoác lấy áo choàng đen đang trống gậy bước về phía cô kia.

- Ông cứu tôi sao?

- Phải, ta đã nhìn lên trên bầu trời đêm của lục địa tối và thấy được một lời tiên tri. Vua bóng đêm đã quay trở lại, người trị vì mới cũng sẽ đặt chân tới đây sau vài ngày. Cô bé hiển nhiên không phải vua bóng đêm cho nên chỉ có thể là người trị vì mới tới đây mà thôi. Mái tóc đỏ đó của cô bé xem ra là con cháu hoàng gia rồi.

Lão nhân đó cười cười vuốt bộ râu của mình. Lin nhìn ông ta, vua bóng đêm là ai? Cô có liên quan thật sự sao? Mà mục đích cô đến đâu cũng là để thống trị nơi này.

- Tôi không biết vua bóng đêm là ai và tôi cũng chẳng quan tâm nhưng tôi sẽ thống trị lục địa này. Ông đã đúng, tôi là con cháu hoàng gia nhưng là rất lâu rồi vì tổ tiên của tôi mới có quan hệ với hoàng gia còn tôi chỉ là đứa con gái bị ruồng bỏ của nhà công tước mà thôi.

- Cô bé là người gây ra thảm sát đó sao?

- Đúng vậy.

- Mama đã chăm sóc cho cô, bà ấy sẽ tiếp tục chăm sóc cô ở đây. Hai người hãy vui vẻ với nhau một chút cũng đừng quá cứng nhắc.

Lão nhân đó nói rồi xoay người rời đi mà Lin vừa quay đầu liền thấy một chiếc hộp đen như quan tài xuất hiện trước mặt cô. Nắp được kéo sang một người phụ nữ tỏa sáng xuất hiện.

- Xin phép được phục vụ người, tôi là sứ giả ánh sáng mà vĩ nhân bóng đêm ngài ấy gọi tôi là Mama.

- Sứ giả ánh sáng? Vĩ nhân bóng đêm? Ông ta...

Lin cũng kinh ngạc, lão nhân kia lại là nhân vật tầm cỡ vậy sao? Ông ta nếu đúng là vậy chính là người đầu tiên sáng tạo ra ký ức chết cũng chính là người đầu tiên bị giam trong hầm ngục cuối cùng trước cả cô. Có ông ấy ở đây xem ra cô có thể nâng tầm ký ức chết của mình rồi.

- Sau giấc ngủ lâu nhất, dài nhất ngài đã quay trở lại Vua Bóng Đêm.

Lão nhân miệng cười mà vuốt vuốt bộ râu nhìn bóng đêm trước mặt kia. Chính vị vua này đã báo hiệu buộc ông ta phải đến đưa Lin trở về lâu đài đen này, xem ra cô bé kia rất đặc biệt.

- Vì ta mà con bé ấy đã bị giam giữ ở nơi ông từng hưởng thụ. Và cũng chính con bé ấy đã giải thoát ta sau những gì ông cố gắng làm để giam ta lại cái ngục tù tối tăm đó.

- Haha, ngài vẫn luôn như vậy, dù ta có làm gì ngài cũng sẽ không nổi giận.

- Ông là sư phụ của ta, là người dạy dỗ ta, nuôi lớn ta. Ông có làm gì ta cũng chẳng quan tâm vì cuối cùng ta vẫn sống.

Bóng đêm đó lạnh nhạt lên tiếng. Lão nhân kia cười cười mà tiến tới.

- Sự sống của tôi sắp cạn kiệt rồi. Tôi đã sống và theo bước địa ngục từ ngày sơ khai rồi. Cũng thật tốt khi lục địa tối này có người chăm sóc.

- Cả ông và ta đều là những người của thời kỳ sơ khai lên địa ngục đáng sợ này. Ta bất tử còn ông chỉ là sống lâu hơn một chút, nếu có thể ta muốn giúp ông sống lâu hơn nữa.

- Đến cuối cùng thì cả hai ta đều không thể chinh phục được ngai vàng này. Ta chỉ có ước nguyện duy nhất là nhìn thấy ngài ngồi trên ngài vàng mà thôi.

- Vậy thì ông phải sống lâu một chút thôi. Ta nghĩ mình sẽ tới không gian phía bên kia tạo cho mình một đội quân riêng biệt sau đó ta sẽ trở về đoạt lấy ngai vàng cho ông.

Bóng đêm đó vừa rứt lời liền biến mất không để lại dấu vết. Lão nhân đứng đó một lúc liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Hai mặt trời cùng với một mặt trăng, cuộc chiến này sẽ còn ác liệt hơn cuộc chiến thế kỷ đó rất nhiều.

Lâu sau đó lão nhân cũng đã chấm rứt sinh mệnh cuối cùng của mình, chính tay Lin đã phong ấn thân xác của ông lại trong chính không gian cô tạo ra. Cũng từ đó Lin bắt đầu tái tạo lại mọi thứ ở lục địa tối, cô duy trì hàng trăm Thánh Thần khác nhau chỉ để tiếp thêm sức mạnh và tái tạo sự sống cho vĩ nhân bóng đêm. Cô không muốn mất ông ấy, ông ấy là một người thầy vĩ đại, một lão nhân tuyệt vời nhất cô từng thấy.

- Lin...tôi đã được triệu hồi về một tộc nhân phục tùng bóng đêm. Hẹn gặp lại.

- Mama....tạm biệt.

Lin đứng đó nhìn sứ giả ánh sáng đang dần biến mất kia. Có lẽ cô nên tiếp tục tạo ra nhiều Thánh Thần hơn nữa, vẫn chưa đủ để vĩ nhân tỉnh giấc, vẫn là chưa đủ.

- Tới rồi sao?

Lin nhìn một làn hắc ám đang tỏa ra mà một cánh cổng bắt đầu mở. Cô bị ép buộc tới một nơi khác không được phép lựa chọn.

- Ả ta đã....thật chết tiệt.

Lin rủa thầm, ả ta mở cổng mạnh nhất khiến cho cơ thể cô bị áp chết mà có chút cứng nhắc. Có lẽ cô sẽ có một chuyến phiêu lưu thú vị trong lúc xa nhà một thời gian đây.

- Xin hãy đợi tôi, ông già.