ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt nó. cơn đau ê ẩm, đau nhức bao trùm lấy nó khiến nó không thể dậy nổi. cái ga giường giờ cũng trở thành một màu đỏ, áo của nó rách. những vết thương do roi in vào thịt nó rách ra.
cạch. jun bước vào ném cho nó bộ đồ rồi ra ngoài. nó chẳng thèm ngó tới cứ nằm đấy mà chẳng nói gì. 30' sau, jun bước vào cầm theo một dĩa cơm cùng một lọ thuốc trị vết thương đặt lên bàn nhìn nó nhếch môi nói:
- bồi dưỡng rồi chơi tiếp em gái. jun nói
- cút. biến ra khỏi đây ngay. nó
- đây là nhà tôi. tôi thích làm gì cũng được. jun
- cút. nó hét
jun tức giận nâng cằm nó lên nói: mèo phải biết nghe lời chủ nghe rõ chưa.
phụt. những giọt máu bay thẳng lên mặt jun không thương tiếc
chát. jun thẳng tay tát vào mặt nó hét
- trói nó lại đem thứ nước đấy dô đây.
- dạ đây. một tên người hầu chạy dô tay run run đưa lên.
- A..A..A....AAAA.vết thương của nó được rửa bằng thứ nước sát trùng ghê tởm ấy mà hét lên đau đớn.
vút vút vút. những chiếc roi in sâu vào da thịt nó khiến nó thành những vết thương dài sâu đến tận xương.
sau một hồi tra tấn dã man nó ngất xỉu mà nằm xuống nền đất lạnh lẽo. thế là từng ngày nó chịu đựng những cuộc tra tấn dã man do jun gây ra. trên cơ thể không còn chỗ nào là không có vết thương, cơ thể nó gầy còm ốm yếu hai tay không còn sức mà buông thõng xuống. nó cố gắng sót từng ngày từng ngày để trả thù mối hận sâu trong nó là chính ông ta LÃNH MINH HOÀNG một kẻ nhẫn tâm vô nhân tính không biết tình người là gì và tên jun kẻ đã giết chết mẹ nó
THÙ HẬN MÃI MÃI.