Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 47




"Chào buổi sáng." Như thể không có chuyện gì xảy ra mà ngọt ngào chào tôi.

Lập tức tôi nổi da gà cứng người không nhúc nhích, nó liếm môi xong lại nhìn tôi, chốc lát sau nhấn xuống đũng quần, "Anh, chỗ này cứng rồi."

Buổi sáng tự nhiên liếm của tôi, một người có chức năng sinh lý bình thường thì không cứng mới lạ!

Thằng quỷ nhỏ này đúng là quá mưu mô, giờ nó vẫn đang giữ y động tác vừa nãy làm tôi sợ tới mức không dám đứng dậy, chẳng may miệng nó đụng trúng chỗ không nên đụng thì làm sao. Sau đó nó lấy tay xoa chỗ đó của tôi bằng một cách mềm nhẹ khác thường.

Tôi cảnh cáo: "Nếu làm bậy thì anh đuổi ra ngoài!"

Thằng nhóc khó chịu, "Em chỉ đến làm phục vụ buổi sáng để anh có sức rời giường thôi mà." Thân mình nó hạ xuống gần tới mức cằm sắp đụng chỗ đó của tôi, "Chẳng lẽ giờ anh không có tinh thần sao?"

Bờ môi của nó hồng vô cùng còn có chút ánh nước khiến tôi hoảng loạn.

Cũng may tôi tự chủ được.

Bởi vì giận nên tôi mất thời gian tắm táp rửa mặt gấp mấy lần, lúc ra thì thấy nó đang bày bữa sáng cho tôi, trông như chưa hề làm chuyện xấu gì. Nó đang từ từ học hỏi thêm, tuy đồ ăn làm ra không thể nuốt nhưng nấu bữa sáng thì vẫn làm được.

Nó không ăn ngay chỉ ngồi sát bên cạnh nhìn tôi mà cười ngây ngô.

Tôi chất vấn: "Làm gì có ai theo đuổi mà bắt đầu sờ từ phần dưới?"

Nó vô tội nói: "Em nè."

Tôi nhất thời cạn lời. Nó lại nói tiếp: "Bắt đầu từ đầu thì em không nhịn nổi, anh cho em làm từ giữa đi được không?"

Từ giữa cũng chả nhanh như này! Bà nó chứ, có phải em muốn xuất phát từ vạch đích luôn không! Tôi trừng nó nhưng nó không chút chột dạ, nhìn tôi chớp mắt.

Tôi thật vô dụng, tôi bại rồi.

Cũng may phần lớn thời gian là tôi đi làm, cái lý do biến mất mấy ngày công việc tồn đọng phải ở lại công ty tăng ca đúng là quá tuyệt vời. Lúc trước tôi tan ca vào giờ hành chính, mà hôm nay tôi ở lại làm việc, theo lẽ thường thì là trốn tránh nó.

Tôi ngẫm lại có phải mình quá uất ức bản thân hay không, đó là nhà tôi, dựa vào đâu mà tôi cho thằng nhóc chiếm dụng còn mình thì không dám về? Nhưng nói thật nó đáng sợ quá, một tí xấu hổ cũng không có, truyền thống văn hóa của Trung Hoa là tính cách rụt rè nhưng ưu tú bị nó quang không thấy bóng dáng.

Đến cuối cùng tôi cũng không về, đành nằm tạm một đêm tại phòng nghỉ công ty.

Nguyên phòng tối đen chỉ còn tôi tăng ca, tôi tắt đèn nằm lên giường, bóng tối dễ khiến người suy nghĩ miên man nên hồi lâu sau tôi mới ngủ được.

Con người  tôi độc thân hai mươi bảy năm, cả một cô bạn gái cũng chưa quen, nhiều nhất cũng chỉ xem video nổi lên phản ứng nhưng nhu cầu cũng không nhiều. Trước sau tôi đều cho rằng người là động vật bậc cao, sinh sôi nẩy nở không phải nhiệm vụ tất yếu mà tính dục cũng không phải là loại nhu cầu cần nhiều. Muốn làm thì sẽ làm không làm cũng không chết, việc phát tiết cũng không bắt buộc phải là người hay là tay, chúng cũng chẳng khác nhau mấy.

Nhưng trời đất mẹ ơi tôi có mộng xuân.

Trong mơ có người ghé vào giữa hai chân tôi, thân mật ái muội kêu tôi, khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ không rõ. Thứ bao lấy thằng em vừa mềm vừa nóng, lúc đầu tôi còn tưởng là tay sau mơ màng ý thức được cảm giác hoàn toàn không giống.

Đó là một chỗ rất ướt rất mềm, hơi động một chút là nước sẽ tràn lan. Khoái lạc hóa thành dòng nước ấm tản ra toàn thân, tôi mơ hồ hưởng thụ, cảm giác chẳng biết xấu hổ là gì. Đàn ông luôn có bản năng, thân thể tôi bắt đầu tự giác làm chút việc, hình như khiến người nọ khó chịu mà ngẩng mặt lên nhìn tôi với ánh mắt như cầu xin thương xót.

Nước loan trong đôi mắt, khuôn mặt như rặng mây, đôi môi đỏ mọng. Môi hơi mở, nói câu gì tôi nghe không rõ nhưng tôi biết ——

Người đó kêu anh ơi.

Vào buổi sáng sau khi đồng hồ báo thức vang lên tôi liền chạy trối chết từ công ty về nhà, trên đường đón xe, thúc giục đến mức tài xế tưởng tôi muốn đi đầu thai. Sau khi về nhà tôi chạy như điên về phòng, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rồi thay thay quần áo nhưng trái tim nhảy rộn trong ngực vẫn không dừng lại.

Nghe tiếng em trai gõ cửa, sau khi xong cái nút cuối cùng trên áo tôi mới kêu nó vào.

Nó nhìn tôi cười, đại khái là bởi vì suy nghĩ không trong sáng nên tôi có hơi dại ra. Nó cười một hồi lâu mới vui vẻ hớn hở nói: "Anh nói muốn tăng ca không về ngủ, nhưng chẳng phải vẫn nhớ phục vụ mỗi sáng của em sao, em làm đồ ăn xong rồi này!"

Trong lòng tôi có một phỏng đoán đáng sợ nhưng tôi vội quăng đi, sau đó phỉ nhổ chính mình trong mấy phút. Cho dù là nó thì cũng không đến mức khùng điên như vậy, đầu óc tôi toàn suy nghĩ mấy thứ chẳng ra sao.