Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 46




Tôi bị nó nhốt chín ngày, lúc trở lại công ty các đồng nghiệp tôi sốc vô cùng. Hỏi xong mới biết bọn họ đang chuẩn bị đi bệnh viện thăm tôi, quà thăm cũng mua rất hoành tráng còn cảm xúc thì đang dâng trào, ai cũng nghĩ tôi mắc bệnh nan y do ngộ độc cồn vì không muốn mọi người lo nên chọn giấu diếm.

Thấy tôi khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót bọn họ đều vui mừng, sau cuộc vui thì tôi bị sếp trừ một tuần lương.

Không bị giáng chức là tốt lắm rồi, sau tan tầm tôi đến phố người Hoa mua một cái bàn thắp hương để đặt trong nhà vái lạy.

Sau khi được em trai thả ra tôi nắm nó lại tra khảo một hồi lâu. Thằng nhóc này một năm trước đã đến nước C mua một căn nhà, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ bên trong. Nó nói với ông Nhạc rằng lên đại học muốn ra nước ngoài, chọn trường của tôi, dù sao thì ngôi trường này cũng nổi tiếng. Nó muốn tới trước tìm anh trai để xin lỗi.

Vì không muốn quá khoa trương nó chỉ mang theo một vệ sĩ. Thấy tôi nhìn vệ sĩ nó mới giải thích rằng, người này năm trước vừa được tuyển vào nhà họ Nhạc, mà anh ta gần như là nghe nó nên mang theo cũng khá an toàn. Vừa không lộ bí mật vừa có thể hỗ trợ.

Nói xong còn trông mong nhìn tôi, chờ tôi khen nó có tầm nhìn xa trông rộng.

Cái này làm sao mà khen được?! Thằng em biếи ŧɦái này đúng là cứu không nổi!

Tôi không đến nhà đập phòng nó đã là có tự chủ lắm rồi, chỉ đành đập phòng mình, mà nó không thèm cản tôi lại còn chủ động đưa tôi một cây gậy.

"Làm gì đấy?" Tôi nhìn cây gậy.

Nó trả lời một cách đầy chân thành: "Đập bằng tay rất mỏi, anh dùng cái này đi."

Đến nỗi tôi còn chưa đập xong đã vội về căn hộ của mình.

Tôi mất cả buổi chiều để chùi mông cho nó, nào là trả lời câu hỏi của hàng xóm thêm cả những lời hỏi thăm của đối tác từng hợp tác, của cấp trên cùng công ty, mệt đến mức tôi lung lay như cây sắp đổ chỉ muốn ngã xuống đất ngủ một giấc cho xong.

Kết quả là vừa mở mắt ra thì tôi đã nằm trong phòng mình, nó thì không mời mà tự nằm lên giường tôi, hai con mắt mở to như chó con nhìn chằm chằm, "Anh, mừng trở về."

Tôi: " … "

Sau đó nó giải thích: "Căn nhà đó anh không thích nên em bán rồi. Hai năm trước em vừa đến đây không lâu đã bị đuổi đi, lần này đừng đuổi em …" Ánh mắt trông mong nhìn tôi, "Anh nói sẽ cho em cơ hội mà."

Thằng nhóc mặt dày đến mức ở trong nhà tôi, mỗi ngày đi làm thì tôi chẳng biết nó ở không đó làm gì. Mãi đến lúc tôi về, thấy nó đứng trong bếp mặc tạp dề bày trận như đánh địch, lúc này tôi mới biết nó muốn làm gì.

Tay giữ khoai tây rồi cắt miếng, trông làm rất nghiêm túc động tác cũng rất chậm, độ dày của khoai tây không khác biệt mấy. Nó đun dầu trong nồi quá lâu nên khi bỏ khoai tây vào thì vài gịot dầu bắn ra. Chắc bị phỏng nên nó thổi một chút rồi lùi về sau, sau đó như đang giáp mặt kẻ địch mà anh dũng dũng tiến lên trước.

Chà, rốt cuộc mấy miếng khoai đó cũng không thể ăn nên nó ũ rũ cụp đuôi, thề không ngừng cố gắng, mỗi ngày không học không làm gì khác chỉ vào bếp lãng phí nguyên liệu nấu ăn, nhất quyết phải nấu cơm gây ấn tượng với tôi qua đường dạ dày.

Nó có thể tìm chuyện khác làm mà  không phải cả ngày nghĩ đến mấy chuyện trái pháp luật thì trông cũng sáng sủa dễ thương đấy.

Chẳng qua nó muốn ngủ chung với tôi nhưng bị tôi lạnh lùng đuổi ra ngoài.

Dù tôi khoan dung, không quan tâm chuyện sai của nó hơn nữa thì tôi cũng không thể cởi khúc mắc trong lòng đi ngủ chung với người từng đè ép mình được. Tuy không ngủ chung nhưng nó có nhiệm vụ đánh thức tôi dậy mỗi sáng.

Mùa hè mền mỏng hơn, thêm tướng ngủ của tôi không tốt nên lần nào cũng ngủ không yên. Nó ở nhà tôi tới ngày thứ sáu, buổi sáng đó tôi còn chưa dậy nó liền ngồi ở mép giường, thấy cơ bụng tôi lộ ra ngoài lớp áo nên sờ soạng cả nửa buổi, cuối cùng do tôi cảm thấy ngứa nên mới bực mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn xuống thì thấy nó đã cong eo để mặt sát vào bụng tôi.

Da nó trắng như sữa, đầu lưỡi nhìn hồng hào mập mạp vô cùng, nhìn như một con rắn tinh ranh nhẹ nhàng cẩn thận liếm cơ bụng tôi. Cổ họng nó phát ra âm thanh rất nhỏ giống như tiếng kêu của động vật nhỏ, cùng một góc độ như đang ... khẩu giao mà liếc mắt nhìn tôi một cái.

---------

Editor: má, sao tới đây thấy thụ biếи ŧɦái ghê 😌