Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 38




Em trai là người mà tôi yêu thương nhất trên đời này.

Dùng cách nói buồn nôn hơn nó là giọt máu đầu tim, là của báu trong lòng bàn tay tôi. Từ lúc còn trong bụng mẹ đến nằm tã, từ một bé con đến tuổi chập chững biết đi, rồi đến thiếu niên tươi đẹp, mỗi một bước đi đều có tôi dày công che chở. Tôi dạy nó nói, dẫn nó đi, đúc cơm cho ăn, làm nó biết được thế giới quanh mình. Tự mình đưa nó đến một hoàn cảnh sống mới, cũng chỉ hy vọng nó có một cuộc sống tốt, tương lai tươi sáng, tình cảm tốt đẹp.

Mấy thứ này đảo lộn trong một sớm mà lý do lại là tôi.

Đàn anh gửi thư mời cho tôi như điên, công ty của ảnh phát triển không ngừng, tương lai không cần đong đếm, muốn tôi về làm phó lãnh đạo cho công ty, lúc trước anh cố hết sức kêu tôi đi du học cũng vì lý do này. Nhưng tôi làm anh thất vọng rồi, ngay cả em trai tôi còn có thể mặc thì còn ai tôi không thể từ chối nữa.

Tôi nộp hồ sơ vào một công ty nước ngoài, rất nhanh đã được thông qua. Tôi lảng đi lời trách cứ của đàn anh và câu hỏi của ông Nhạc mà ở lại nước ngoài. Mà đứa em đáng lẽ sẽ bám tôi nhất thì lại không một câu chất vấn.

Tôi nghĩ trong một năm giằng co này nó đã hiểu cho tôi rồi.

Tết đến tôi cũng không định trở về, trốn thì trốn triệt để, quà mỗi năm nhất định phải có cũng chỉ dùng cách giao hàng quốc tế. Tôi dùng số tiền kiếm được trong ba tháng làm mua cho em trai một cái đồng hồ, là kiểu dáng mà nó thích, tôi còn kèm thêm một bức thư ngắn. Lá thư này tôi viết rất lâu, cứ xóa rồi sửa mãi, giấy cũng thay vài tờ, cuối cùng tôi viết cho nó một câu như là lời tuyên bố, "Tình anh em không bao giờ đổi", dán thư xong tôi còn chẳng muốn đọc lại.

Bởi tôi sợ không khéo lại buồn nôn, quá kinh khủng, đời tôi chưa từng nói cái câu như thế bao giờ.

Lần đầu tôi vắng mặt trong buổi sinh nhật mười bảy tuổi của nó. Và cũng lần đầu tiên nó không trả lời lại quà của tôi.

Năm mới ở Trung Quốc dù sao cũng chỉ là mấy ngày bình thường ở nước ngoài, cuộc sống không thay đổi gì. Nhân viên người Hoa trong công ty đều xin nghỉ, tôi thì lại xin tăng ca, khi làm việc thì sẽ không có thời gian suy nghĩ.

Tôi không muốn nghĩ rằng em trai giận tôi hoặc là lúc nó nhận quà sẽ nghĩ gì. Ngẫu nhiên ký ức tôi sẽ tự nhảy đến cái ngày kia, dù vô số lần tôi tự nói mình đó là do nó còn nhỏ nhưng sau đó tôi vẫn hối hận vô cùng, nằm lên bàn phát điên phát ngốc.

Lúc buồn bực vô cùng tận, tôi sẽ ngồi trong nhà - nơi chẳng ai thấy được, để hút thuốc. Ngày mùa đông vẫn lạnh, tôi rúc trên giường, lấy mền che lại nửa người dưới, trên tấm mền lại đặt một chiếc khăn mỏng, giống như mấy đứa con nít ăn cơm cũng phải lấy đồ che lại cho khỏi dơ. Sương khói lượn lờ bốn phía, thường xuyên biến ảo, mùi hương không thơm lắm này hay làm tôi sặc đến mức ho khan, nhưng tôi như tự làm mình khó chịu mà không dừng lại, mỗi lần phải hút đến ba bốn điếu mới được.

Tôi đã gần hai năm không gặp em trai, trước kia chỉ cần hai ngày không thấy là canh cánh trong lòng. Tôi tự cổ vũ chính mình, đây là tôi đang dần tiến đến hình tượng người lớn ổn trọng, khẽ nhấc khóe miệng muốn cười. Nhưng tôi cười không nổi, việc này không phải cổ vũ cũng không phải trấn an mà càng giống như tự giễu.

Thằng nhóc bây giờ đã học nửa năm đầu cấp ba, nó có thể thử làm một ít việc. Nó khá thông minh, việc nào làm cũng khá tốt, tôi nghe cũng vui mừng.

Khi vào hè, tôi cũng được thăng chức, tiền lương tăng gấp đôi. Đồng nghiệp họ gọi tôi bằng biệt danh Thần giữ của, nhưng đệt mịa tôi chỉ là tiết kiệm thôi mà. Có chuyện vui thế này tôi khó có lúc tiêu xài mà mở ví mời khách, đêm đó uống đến say khướt nên đành phải kêu xe về nhà.

Đêm khuya bên dưới chung cư chẳng có lấy một người, tôi đi mà không thấy rõ đường, còn chưa vào trong thì bị một người gõ vào sau cổ. Người nọ căn chuẩn lực tay, trận tê mỏi chẳng mấy chốc truyền thẳng lên đỉnh đầu. Khoảnh khắc đó tôi chẳng còn cảm giác say khướt nữa, trong phút chốc tỉnh táo lại tôi trợn mắt lên, chỉ kịp nghĩ câu chửi "Mẹ nó" thì ngay sau đó ý thức mất dần.