Sự Gắn Kết Của Tình Thân

Chương 25




Thời gian đầu ở nước ngoài khá nhàn, nhưng đến cuối năm nhất thì mệt phát khiếp.

Vào thời gian này một dự án ở công ty đàn anh xảy ra khó khăn, đàn anh có nhờ tôi giúp, ảnh quăng cho một đống lớn dữ liệu làm tôi điên tới mức xém chút nhảy lầu. Giáo hướng dẫn tôi thì rất nghiêm, báo cáo phân tích kinh doanh tôi nộp đều bị trả về, chỗ nào cũng phải sửa. Tôi bận bù đầu bù cổ, còn ước gì mình có hai đầu bốn tay hoặc nhiều hơn. Lúc đó, tôi mở mắt hay nhắm mắt thì trong đầu chỉ toàn dữ liệu, nằm mơ cũng toàn chúng, ngay cả lúc tôi nhìn mặt em trai cũng không tha, dữ liệu như đang uốn lượn tụi nó còn bắt đầu chuyển đổi sang dạng công thức, tinh thần tôi hoàn toàn bị đám dữ liệu đó làm ô nhiễm.

Tụi nó làm tôi sợ chết đi được, vất vả lắm em trai mới có thời gian để tìm tôi, tôi toàn phải tìm cớ không nghe để làm.

Lúc trường cho nghỉtôi về thăm em trai một chuyến, nó thì bị ông nội mang đến thành phố khác học hỏi, bởi vậy tôi không thể gặp được. Lúc này tôi bị đàn anh chộp được tha đến công ty tham gia đại hội cổ đông. Ông anh này ngưỡng mộ năng lực của tôi nhưng thật ra ảnh cũng rất có năng lực, công ty được ổng sắp xếp đâu ra đó, tôi còn cảm thấy tự hào đây này.

Khi em trai về thì tôi đã lên giường nằm rồi, mệt đến mức không muốn ngồi dậy. Uống rượu quá nhiều khiến đầu óc không mấy tỉnh táo.

Em trai thì y như hồi còn nhỏ, im lặng bò lên giường chui vào chăn. Trong cơn mơ màng tôi bắt được nó, sờ thử một chút, mắt còn chưa mở tôi đã tỏ ý ghét bỏ, "Sao xương không thế này!"

"Em cao lên đó." Nó trả lời.

Khỉ ấy! Cao lên sao không mập thêm, ốm hơn thế này cũng không biết có chuyện gì không. Sau khi ngủ dậy chuyện đầu tiên tôi làm là bắt nó đứng lên cân, con số hiện ra làm tôi muốn tăng xông.

Tôi nghi nó muốn làm con gái thật, bằng không gầy đến mức này đúng là quá ghê rồi.

Trong suốt kỳ nghỉ tôi giận dữ bắt nó ăn nhiều hơn, ít nhất cũng phải một bữa một ngày, tôi cho nó ăn mà giống như nuôi heo. Rõ ràng khi còn nhỏ nó ăn bao nhiêu cũng được, kết quả hiện tại nhìn chẳng giống sức ăn của một thằng nhóc đang tuổi lớn gì cả, dưới sự giám sát chặt chẽ của tôi mới mặt ủ mày chau mà ăn nhiều thêm chút.

Nhiều khi bụng đã căng rồi, nó liền một tay chống cằm tay kia thì bỏ đũa xuống, giống vô tình rồi lại cố tình mà nhìn tôi, miệng dẫu lên lông mày cũng hạ, trưng ra cái vẻ xin tha mạng, chờ tôi nói câu "Hôm nay cũng ăn nhiều rồi".

Nhưng mơ đi.

Lúc tôi đi em trai rốt cuộc cũng nặng thêm bảy tám kg, tôi còn lo không đủ. Khi nó ra tiễn tôi không cho nó cơ hội để nói, chọc trán nó, "Anh nói em hay, em mà còn không mập lên, không cao tới chừng này," tôi để ngang cằm mình, "Thì đừng có nghĩ tới việc gặp anh."

Vẻ mặt thằng nhóc như bị sét đánh.

Tôi không cần em trai thành một người đàn ông cơ bắp nhưng nhất quyết không thể thành một cây sào! Vì một tương lai khỏe mạnh của nó, tôi nói được thì làm được, mỗi làn nó kiểm tra sức khỏe, chiều cao, cân nặng thì đều phải báo cho tôi.

Thằng nhóc vốn đã lên lịch sẵn rồi, nói là sẽ đến thăm tôi ba lần một năm nhưng với điều kiện của tôi, hai lần trước thì không nói, tới lần thứ ba thì vất vả lắm mới đủ cân nặng nhưng lúc này đây tôi đang trong thời kỳ khó khăn, lôi thôi muốn chết, tôi không muốn để nó thấy chút nào.

Kỳ nghỉ sau là lúc tôi về, thằng nhóc khó chịu định nâng một năm ba lần thành năm lần.

Tôi gõ đầu nó, "Sắp vào năm ba cấp hai rồi đó nhóc, không tính học à?? Có anh về chơi rồi còn gì, Không được!"

Tôi đúng là một người anh máu lạnh vô tình, tôi hạ mức kế hoạch của nó xuống còn hai lần, so với lúc đầu còn ít hơn. Thằng nhóc giận đến mức không nhìn mặt tôi cả một ngày sau tôi có lén qua phòng nó một chút, thì thấy nó đang ngồi trên ghế ném đồ vật lên giường.

Dù ném dùng lực khá mạnh nhưng mặt nó chẳng có vẻ gì, chỉ nhìn chằm chằm lên tường nghiến răng không phát ra tiếng nào. Động tác của nó rất có quy luật, đồ vật bị ném đi đều bay tới cùng một chỗ, cùng một vòng cung, rơi xuống đúng một nơi, phát ra âm thanh nặng nề. Cấp hai đúng là đến thời kỳ phản nghịch rồi, giận thành thế này đây. Tôi cảm nhận sâu sắc được sự tức giận của thằng nhóc, chỉ có thể thở dài làm cho nó một bữa ăn.

Lúc ăn thậm chí nó còn không khen tôi, mặt phồng lên oán giận trừng mắt nhìn tôi, giống như muốn nói rất nhiều lời nhưng cuối cùng chỉ nói: "Anh đáng ghét!"

"Ừ ừ, anh đáng ghét." Tôi nhận, "Haizz, người lớn luôn làm những việc đáng ghét."