Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 91: Quà tặng.






Cảnh tượng nóng bỏng đập mạnh vào mắt cô, cổ họng bỗng trở nên khô rát, trái tim bắt đầu nhảy nhót không theo nhịp, cô hoang mang đến loạn cả chân tay, lúng túng vươn ngón tay run rẩy của mình cài cúc áo cho anh, nhanh chóng che đi thân hình trần trụi quyến rũ và gợi cảm của anh, che lấp bao nhiêu phần thì mới bớt đi mấy phần suy nghĩ xấu xa trong đầu cô.



"Làm thế này sẽ không thấy vết cắn nữa, người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện đâu, yên tâm, danh dự của anh tuyệt đối sẽ không bị mất mát."



Tránh việc người ngoài nhìn vào, cười nhạo anh bị phụ nữ cắn cho thành ra thế này!



Khóe môi chậm rãi cong lên, cô dịu dàng vỗ nhẹ lên bả vai anh, hài lòng khi nhìn thấy dấu răng bị che khuất, nụ cười nghịch ngợm của cô, tựa như một cô nhóc đắc ý khi trêu chọc được đối phương, khiến cho German cảm thấy, vô cùng đáng yêu và ngây thơ...



Có điều, cái gì mà danh dự của anh?




Một vết cắn nhỏ bé mà thôi, có liên quan gì chứ?



"Dù sao cũng phải cởi, phí sức như thế làm gì?"



Mày rậm nhướng lên, ý tứ của German khiến cho gương mặt đắc ý của ai đó bỗng nhiên đỏ ửng, cô cảm thấy mỗi lời nói của anh tựa như mồi lửa châm lên khắp người cô, gây cho cô cảm giác khô khốc và nóng rực...



Người đàn ông này, mới nói được vài câu dễ nghe thì lập tức lại bắt đầu hiện nguyên hình!



"Anh là đồ háo sắc!"



Quăng nắm đấm nhỏ vào người German, Lạc Khuynh Thành ngượng ngùng lên tiếng kháng nghị, đôi mắt anh, thường ngày nghiêm nghị và lạnh lẽo, nhưng lúc này cô cảm nhận rõ ràng được ánh mắt rực lửa của anh. Cô hơi e sợ sự nhiệt tình ấy, nó như hai ngọn lửa bùng lên thiêu rụi hơi thở xung quanh cô, sau đó dần dần thiêu đốt toàn thân. Cô sợ ánh mắt đó của anh, cô cũng không dám nhìn vào, chỉ biết nhắm chặt mắt quay đầu tránh đi, nhưng anh lại nhìn ra được tâm tư của cô, lập tức giơ tay siết nhẹ gương mặt cô, ra lệnh cho cô phải nhìn anh!



Phòng cũng không có bật đèn, chỉ có bức màn thoáng mát rộng rãi đằng xa, từng giọt nắng nghịch ngợm nhảy nhót trên lớp màng dày, nhưng nó lại e dè với khung cảnh mờ ám bên trong, là không nỡ phá tan cảnh tượng đẹp ấy.



Làn da trắng noãn vì bầu không khí ái muội mà biến thành màu hồng phấn, bộ đầm trắng lờ mờ phác họa hình dáng mê người, cô mềm mại như vậy, dịu dàng hệt như một chú cừu non đợi giết, không hề cảnh giác đem một mặt đẹp nhất của chính mình phô bày trước mặt người đàn ông...



Mà người đàn ông, ở vị trí chủ động, bình thường anh chỉ dùng thái độ lãnh đạm, hờ hững đến yêu diễm, nói những lời không nhanh không chậm, nhìn cô bị anh bức ép, sau đó liền dùng tư thái gợi cảm dụ dỗ của riêng mình buộc cô thừa nhận toàn bộ ôn nhu cùng toàn bộ tàn nhẫn của anh!




Không hề phủ nhận, lại càng không hề chỉ trích, German không nói lời gì, ngay khi Lạc Khuynh Thành cho rằng, anh lập tức sẽ hóa thành sói đói chén sạch cô thì anh đột nhiên nhỏm người dậy, linh hoạt xoay người xuống giường, chuyển hướng về phía ngăn tủ, mở ra.



Lạc Khuynh Thành ngây ngốc ngồi trên giường, trong lòng nảy sinh hàng vạn câu hỏi ngờ vực không có đáp án, rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm gì?



Anh vốn là con người như thế, cái gì cũng không nói, thích làm theo ý mình, kiêu ngạo không chịu được!



Cô ngưng mắt nhìn theo bóng dáng anh bận rộn ngay ngăn tủ, tuy bị tấm lưng dày rộng của anh che khuất đằng sau, nhưng theo từng động tác cẩn thận của anh, Lạc Khuynh Thành cảm thấy, hình như anh đang lấy một thứ gì đó, giống như một món đồ quý giá, bảo bối gì đó chăng?



Đang suy đoán vẩn vơ, bước chân nặng nề đạp lên thảm phòng, German xoay người trở về, lòng bàn tay, nhẹ nắm thành quyền...



Tầm mắt cô mới vừa theo anh nhìn lại, cô buồn bực không biết rốt cuộc anh đang làm gì, lập tức, lại một lần nữa đối mặt với cô, anh cố chấp nắm bàn tay mảnh khảnh của cô giơ lên, lòng bàn tay to lớn hơi mở ra, ngay khi Lạc Khuynh Thành chưa kịp phản ứng vật thể nằm trong tay anh là thì cô cảm giác được, cổ tay mình chợt lành lạnh!



Trong lòng dâng lên một thứ cảm giác kinh sợ, Lạc Khuynh Thành lập tức rũ mắt nhìn qua, lúc này mới phát hiện, trên cổ tay trái của mình, lại có thêm một cái vòng tay?



Vòng tay bằng ngọc?



Giống như là...




Tóm lại, đây là một chiếc vòng tay rất đặc biệt , vòng đeo tay bằng đá sapphire xanh lục, tuy cô không phải là một người sành đá quý, chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán loại vòng tay này mang đậm phong cách phương Tây thuần túy, mang màu sắc lung linh, đẹp tự nhiên, với thiết kế được điêu khắc tỉ mỉ từng cánh từng gân hoa, nó không chỉ góp phần tôn lên vẻ đẹp quý phái, thanh lịch mà còn khiến người sở hữu nó cảm giác như bước vào một niên đại rất lâu, bởi vì theo độ tương phản màu trên mặt ngọc phản ánh ý vị phong cách cổ xưa, giống như là món đồ cổ được truyền lại từ đời này sang đời khác cho con cháu...



Cánh tay khẽ xoay vòng, cẩn thận đánh giá vài lần, động tác cực kỳ nâng niu và cẩn trọng, chỉ sợ hơi dùng sức sẽ khiến món đồ trên tay mình hỏng khi nào không hay, sâu trong nội tâm, nâng lên một thứ cảm giác sợ hãi khó hiểu.



Tuy cô không biết vì sao lại phát sinh cảm giác sợ hãi đó, càng không biết vì sao German lại đeo cho cô cái vòng tay này, nhưng trong lòng cô, cứ cảm thấy đằng sau cái vòng tay này, nhất định có một câu chuyện đau buồn nào đó?



"German, đây là?"



Hỏi anh để cân nhắc cẩn thận, mặt khác, cô chỉ muốn moi được một chút thông tin về chủ nhân thần bí trước đó của chiếc vòng này!



Sở dĩ cô đoán chiếc vòng này có chủ nhân trước đó vì German vốn không phải là người tự tiện cất đồ trang sức của phụ nữ ở một nơi kín đáo, càng không bao giờ nâng niu và giữ gìn cẩn thận nó như thế, chuyện này quá đi ngược lại với phong cách làm việc của anh.



"Trên tay em không có trang sức."



Rũ mắt thản nhiên nhìn món đồ nằm vừa vặn trên cổ tay trắng nõn kia, German cũng không lên tiếng trả lời vấn đề của cô, cũng không có ý định trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, anh đột nhiên làm thế, cũng là có nguyên nhân của nó...