Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 86: Tàn nhẫn tù điệp 84: bẫy, ám dạ kinh hồn






Ghé sát bên tai, dùng loại ngữ điệu khàn trầm đầy dụ dỗ, German kích thích cô một phen.



"Hả? Trò chơi nhỏ? Trò chơi nhỏ gì?"



Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên vành tai cô khiến mọi xúc cảm trên người đều trở nên ngứa ngáy lạ thường, cô rụt cổ lại kinh ngạc nhìn anh... đại khái là tỏ ý không hiểu ý anh.



"Có người đến."



Ba chữ rõ ràng, vẻ mặt thần bí của anh lóe lên ý cười bí bí ẩn ẩn, ánh mắt trở nên gian tà, ngày một trở nên sắc bén...



"Là thứ mà em lo lắng."




"Là người quen của tên bị giết sao? Là cấp trên của anh? Hắn ta tới tìm anh báo thù?"



Hai con ngươi trừng mở lớn, Lạc Khuynh Thành bắt đầu khẩn trương, nắm chặt lòng bàn tay German, cô ngẩng đầu truy vấn anh, âm thanh trở nên gấp gáp, cô rất lo, tuy cô không biết tình huống thế nào...



Gật nhẹ, German ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, màu mắt kia, so với bóng đêm còn tăm tối và đáng sợ hơn nhiều, anh nghiêng tai yên tĩnh quan sát trong giây lát, sau đó một lần nữa đưa môi để sát bên tai Lạc Khuynh Thành: "Giúp tôi diễn cảnh giường chiếu đi."



Môi mỏng đóng mở như có như không, German thấp giọng chỉ đạo "kịch bản" cho cô, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, anh mới buông cô ra, đứng dậy xuống giường...



Bắt đầu mặc quần áo, đôi chân dài rắn chắc hữu lực chậm rãi bước về phía cửa sổ, quan sát một hồi, thân hình cao lớn lập tức biến mất trong bóng đêm.



Lạc Khuynh Thành luôn đặt mắt mình lên người German, mãi đến khi cánh cửa sổ vang lên tiếng báo hiệu đã được đóng lại, cô hơi nuốt nước miếng, lập tức mặc váy ngủ, sau đó, lại lần nữa nằm lên giường...



Đắp chăn lên tận cổ, nằm cứng đờ trên giường, lông mi chớp động, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên, cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng dấy lên biết bao khẩn trương cùng hồi hộp, cô yên lặng nằm chờ đợi đối phương.



Thời gian tích tắc trôi qua, tựa như chiếc đồng hồ cát, không biết lượng cát đã chảy đến mức nào, đến khi...



"Không được nhúc nhích!"



Lần theo màn đêm đen tối đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, âm thanh lạnh lẽo của người đàn ông tựa như con dao sắc bén cắt ngang sự tĩnh lặng trong căn phòng, Lạc Khuynh Thành cảm giác đặt lên gáy mình, chính là một thứ vật thể lạnh như băng, không cần mở đôi mắt ra cô cũng biết, là súng, là thứ vũ khí cô đã từng chạm vào nó, cũng đã từng sử dụng nó!



Đến thật nhanh a...




Đáy lòng lạnh lùng hừ một tiếng, cô bỗng nhiên mở đôi mắt, làm bộ làm tịch giống như vừa mới tỉnh dậy.



"Anh là ai? Anh muốn gì?"



Mở tròn mắt, ngốc lăng đánh giá người đàn ông đang ngồi bên mép giường dùng súng khống chế mình. Lạc Khuynh Thành "A" lên một tiếng sợ hãi, cô hoảng hốt bật người dậy, ôm lấy chăn, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ kinh hoảng, thất thố hô lên...



"Cứu mạng a... Cứu... A! ... A a!"



Gân giọng thét chói tai, Lạc Khuynh Thành vừa run rẩy mấp máy miệng, vừa lo sợ lui thân ra sau, theo bản năng, cô định ném chăn xoay người chạy trốn, nhưng người kia lại nhanh tay hơn cô, khẩu súng đặt lên gáy cô, lập tức đã chuyển lên trước thái dương!



"Không được phép lên tiếng, nếu không tôi giết cô!"



Một tay khóa chặt miệng cô, tay kia tiếp tục giữ khẩu súng giữa huyệt cô, người đàn ông hung tợn quát bên tai cô, rất hung dữ, lại còn máu lạnh vô tình. Chẳng qua, đó chỉ là cô đang giả vờ, German ác ma kia bao lần đe dọa, uy hiếp, cô còn cứng đầu chống đối, chứ đừng nói là một chút trò hăm dọa vặt vãnh của tên này, cô mới không sợ hãi a...



Nhưng, nếu đã chơi thì phải diễn đến nơi đến chốn, vai của cô chính là một cô gái yếu đuối, sợ sệt trước mọi tình huống bất ngờ phát sinh có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.



"A a..."



Không ngừng lắc đầu, yết hầu cũng hừ hừ kháng nghị, Lạc Khuynh Thành ngoan ngoãn ngồi im không hề nhúc nhích, cô nghiễm nhiên biến mình thành một cô gái hoảng sợ vì lâm vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng, con ngươi trừng lớn đồng tử trống rỗng, giống như bị mất hồn.



Có lẽ trong mắt cánh đàn ông mà nói, phụ nữ là loại động vật cấp cao trời sinh ra đại diện cho sự yếu đuối, hơn nữa sau khi ở vị trí bất lợi, bọn họ sẽ bắt đầu mê hoặc, ngay khi xác định đối phương mất đi phòng bị, họ cũng tùy ý mà biến họ thành món đồ chơi dễ dàng tiêu khiển.



"Bây giờ tôi muốn cô ngoan ngoãn thành thật trả lời tôi vài vấn đề, nếu không viên đạn của tôi sẽ lập tức bắn nát óc cô, nghe rõ không?!"




Hầu gian "A a" kêu, Lạc Khuynh Thành run rẩy gật đầu chứng minh cho người đối diện biết cô sẽ nghe lời hắn, hơn nữa, bộ dáng yếu đuối, nhu nhược của cô thật khiến cho đối phương không nỡ mà dọa nạt, hắn vừa lòng nhấp nháy môi, buông tha miệng cô, tay vẫn tiếp tục giương súng thẳng giữa trán cô...



"Tôi hỏi cô, đây có phải là phòng của Reggie Nord không, tại sao cô lại ở đây?"



"Anh ta chưa bao giờ ở trong này."



Rũ mắt trốn tránh tầm mắt của người đàn ông, cả người cuộn mình thành một khối, hai tay run rẩy ôm chặt hai đầu gối, Lạc Khuynh Thành bày ra bộ dáng nơm nớp lo sợ trả lời câu hỏi đối phương, vô vô tư tư nói dối không chớp mắt, cơ mà đối phương lại rất hài lòng với câu đáp của cô, nhẹ gật đầu ra vẻ, hắn cho rằng đó là tin tốt...



"Sợ là cô đang gạt tôi!"



Không ngờ tên khốn nạn Reggie Nord kia lại cẩn thận đến mức này, ngay cả người của hắn đều rất nhạy bén, thủ thuật che mắt rất hoàn hảo?



"Cô là người của hắn? Hắn thường hay làm gì vào tối muộn? Cô là ai? Vì sao lại ngủ trong phòng hắn?"



Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm đánh giá người con gái xinh đẹp trên giường, miệng không ngừng đưa ra bao nhiêu câu nghi vấn...



"Tôi bị anh ta bắt nhốt trong phòng này, thậm chí vừa rồi anh ta còn ở đây, tra tấn tôi, nhưng có người nào đó tên là Miller đến tìm nên anh ta mới chịu bỏ qua cho tôi, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại."