Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 72: Tàn nhẫn tù điệp 71 : "nếu không, tôi giết anh!"






Chỉ bằng một tiếng cười của Hobart đã khiến cho hai trái tim của hai người con gái đang chuẩn bị đào tẩu bất ngờ nảy lên, bầu không khí quanh thân bọn họ trở nên lạnh lẽo đến kinh người, nhất là Lạc Ngâm Tích, hai bả vai không ngừng run lên!



"Các em muốn đi đâu?"



Một câu vừa dứt, toàn bộ đèn trong phòng lập tức được bật lên, mọi ngóc ngách đều được thắp sáng, đương nhiên, so với đáy lòng của hai chị em, thì hoàn toàn tương phản,...



"Dora, em muốn mang con mồi nhỏ của tôi chạy đi đâu thế? Tôi đúng là bội phục em nha, gan đủ lớn đó, dám chạy đến đây cứu người?"



Hai tay khoanh lại trước ngực, cả thân hình to lớn của Hobart lười biếng dựa lên ván cửa ra vào, khóe môi Hobart cong lên ý cười nhạt nhẽo, vẻ mặt ngập tràn sự đắc ý, rõ ràng nếu là người bình thường, ít nhất họ cũng phải tỏ ra tức giận nếu người của họ bị bắt đi, đằng này, kẻ này không những không giận dữ mà còn vui vẻ tươi cười, tựa như toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của hắn...



Lạc Khuynh Thành hoảng sợ, cô biết có lẽ mình đã sớm rơi vào bẫy của Hobart, nhưng cô lại không biết tên biến thái này rốt cuộc đã có mặt ở đây từ khi nào, hay là ngay từ đầu hắn không hề rời khỏi căn phòng!?



Tên khốn chết dẫm! Là hắn cố ý! Nhất định vừa rồi hắn thích thú ngồi chứng kiến toàn bộ, nấp ở đâu đó kín đáo trầm mặc không lên tiếng, nhẫn nại chờ cho hai chị em cô thắp lên hy vọng, để sau đó, hắn sẽ chính là người bóp nát tia hy vọng đó!



Chẳng qua, Lạc Khuynh Thành cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng cúi đầu như vậy, đúng vậy, bọn họ vẫn còn cơ hội...



"Hobart, là đàn ông thì hãy bỏ qua cho chúng tôi đi, muốn đấu thì đấu cho quang minh chính đại!"



Một tay nắm chặt Lạc Ngâm Tích, bước lên chắn trước người chị mình, Lạc Khuynh Thành trấn tĩnh đáp một câu, tay cầm giữ khẩu súng cũng đưa ra phía sau lưng, lòng bàn tay bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.




"Chậc chậc, nhiều ngày không gặp em, em vẫn đáng yêu như vậy."



Lắc lắc đầu, Hobart làm vẻ giống như thở dài, khóe miệng cong lên chút ý cười, hắn nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành nhưng cũng không vội vàng bước tiếp mà lại đứng đó. Ánh mắt hắn lộ rõ dục vọng cực độ của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp. Một lát sau, hắn cất tiếng cuời đầy dâm tà!



"Tôi đúng là nhớ em chết đi được, em kiên cường như một con báo con, chị em thì yếu đuối như một con mèo nhỏ, hai người mỗi người đều có một tính cách đặc sắc khác nhau, hai đóa hoa xinh đẹp đến từ Phương Đông, đúng là hiếm gặp, em có biết, vì để có được ngày hôm nay, tôi đã phải mất biết bao tâm tư không?"



Buông thỏng tay, Hobart chậm rãi đưa cánh tay phải ra sau, đồng thời là âm thanh "răng rắc" ghê rợn vang lên, Lạc Khuynh Thành và Lạc Ngâm Tích đều biết, đó là tiếng then chốt cửa bị khóa...



Hô hấp càng lúc càng trở nên gấp gáp, Lạc Khuynh Thành đờ người vì khẩn trương, nhưng vẫn cố giữ bản thân mình trấn định.



"Hobart, tôi khuyên anh tốt nhất là nên thả chúng tôi đi, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí!"



Lạc Khuynh Thanh co tay lại thành nắm đấm, gắt gao cắn chặt đôi môi anh đào, nhìn người đàn ông ghê tởm trước mắt, cô lạnh lùng cất tiếng, giọng điệu mang vẻ hung ác, nhưng cô lại không biết, chính vì tính cách này của cô, lại là thứ hấp dẫn Hobart nhất...



"Không có khả năng Dora à, đừng nằm mơ nữa, khó khăn lắm mới bắt được hai chị em em, làm gì có chuyện tôi dễ dàng bỏ qua cho hai người được?"



Hobart hắn không phải kẻ ngốc, không có lý gì công sức hắn hao tâm bỏ ra đều quăng xuống sông xuống bể, huống chi, hai chị em trước mặt hắn, là một món quà tuyệt vời của Thượng đế, chỉ cần tưởng tượng thôi là cả thân dưới hắn đã nóng rực lên!



"Bây giờ hai chị em em nên ngoan ngoãn nghe lời, nằm dưới thân tôi rên rỉ đi!"



Lúc này đây, ai cũng không thể ngăn được hắn "chơi" chết hai chị em này, hắn muốn mãnh liệt ra vào hai người họ, khiến bọn họ rên rỉ, cầu xin muốn hắn!



"Nằm mơ!"



"Biến thái!"



Trăm miệng một lời, Lạc Khuynh Thành và Lạc Ngâm Tích đều rống to về phía Hobart , nhưng không những không chọc giận được hắn, mà đằng này còn khiến hắn kích thích và hưng phấn muôn phần...



"Ha, la đi, mắng chửi đi, các em cứ thế này càng khiến tôi hưng phấn thêm thôi!"



Nhìn dáng vẻ hai chị em nhà này thôi cũng đã khiến hắn không nhịn được mà dấy lên dục vọng, đúng là khiến hắn chết mê chết mệt, Hobart hắn quả nhiên là may mắn vô cùng, lại có trong tay được hai cô gái quá tuyệt vời, thượng đế, yêu chết ông mất!



"Hobart, anh tha cho Khuynh Thành đi, không liên quan đến em ấy."



Giữ chặt tay Lạc Khuynh Thành, bỗng nhiên kéo cô ra phía sau, một Lạc Ngâm Tích trước giờ luôn sợ hãi khi đứng trước mặt Hobart thì giờ đây lại lấy hết dũng khí, kiên cường ngẩng đầu, cố gắng kéo giữ một tia lý trí cho bản thân, mặc dù trong giọng nói vẫn có chút run rẩy...




Khuynh Thành vì cứu mình nên mới mạo hiểm bản thân, mình không thể hại con bé, hơn nữa, phận làm chị, phải có trách nhiệm bảo vệ em gái mình!



Nhưng Lạc Ngâm Tích chỉ là một cô gái ngây thơ chưa hiểu mùi đời, một kẻ ti bỉ, xấu xa thành tính như Hobart đã nỗ lực tìm mọi cách lừa hai chị em bọn họ vào tròng, làm gì có chuyện nói buông tay là buông tay?



"Chị, đừng phí lời với hắn."



Kéo tay Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành cùng trao đổi ánh mắt với chị mình, sau khi nhận được hành động hồi đáp từ Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên giơ khẩu súng lên, hướng họng súng trực tiếp nhắm ngay Hobart...



"Đừng qua đây, nếu không, tôi giết anh!"



Lạc Khuynh Thành khẩn trương đến tột độ, rõ ràng chỉ là đang cầm một khẩu súng nhưng cô lại cảm thấy như mình đang cầm một tảng đá nặng ngàn cân, tảng đá đó khiến cô mất hết sức lực, từ thể xác đến tinh thần, đều bị khẩu súng này hành hạ đến mệt mỏi rã rời!



Hobart tệ gì cũng là một kẻ có nhiều kinh nghiệm chinh chiến sa trường, từng trải qua vô số nguy hiểm lớn nhỏ, loại đe dọa của Lạc Khuynh Thành, đối với hắn mà nói không có trọng lượng gì, Hobart hơi giật mình ngẩng đầu lên cười "Ha ha ha", âm thanh chói tai ẩn chứa một vẻ châm chọc!



Giày da nhẹ nhàng nhấc lên, thu hẹp khoảng cách với chị em Lạc Khuynh Thành, Hobart tiếp tục cười cợt, tựa như thứ mà hắn đang đối mặt, không phải là màn đánh cược tính mạng mình, mà là một vở bi hài...



Lạc Khuynh Thành cắn môi, đối với từng cử động đáng sợ của Hobart, tâm trí Lạc Khuynh Thành như căng ra, mỗi từng bước chân của hắn, giống như tiếng trống tang thương đập vào tim cô, cô sẽ đem hết mọi lo lắng, sợ hãi đó, dồn vào ngón trỏ đang đặt lên cò súng.



"Dora, em ngoan cố thật đấy, em cứ như vậy chỉ khiến tôi muốn đè em dưới thân, hung hăng làm em... A!"



"Pằng" một tiếng, viên đạn bay thẳng vào ngực Hobart, hoàn toàn đánh gãy lời nói của hắn, cũng khiến toàn thân hắn trở nên đau đớn.



"Chạy đi!"



Không có thời gian để đánh giá tình hình, Lạc Khuynh Thành kéo Lạc Ngâm Tích bỏ chạy... .



Tuy Hobart quả thật đã trúng đạn, nhưng hắn không phải hạng người yếu đuối, đã chịu qua không biết bao nhiêu đau đớn do súng đạn, lẽ nào một viên đạn mới ghim này lại làm khó được hắn?



Không hề, không chỉ không hề bị đánh gục và ngược lại, hắn càng trở nên hung tàn hơn.



Con ngươi bắt đầu tối sầm lại, so với bóng đêm bên ngoài thì còn đáng sợ hơn, Hobart dùng một tay ôm ngực, mặc cho dòng máu ấm nóng men theo khe hở chảy xuống, hắn cắn chặt răng, ý cười đê tiện vẫn giữ trên mặt, vừa hung ác nham hiểm lại còn máu lạnh!



Cô gái này, dám thực sự nổ súng bắn hắn?



Nếu không dạy dỗ cô một chút, cắt hết móng vuốt trên người cô, vậy xem ra hắn không xứng đáng tồn tại với cái tên "biến thái" rồi!



"Muốn chạy? Dám bắn chết ông mày sao?!"




Xoay người đuổi theo, Hobart nhằm thẳng về hướng Lạc Khuynh Thành, đôi chân dài của hắn như là một lợi thế lớn, cho dù cô có chạy nhanh đến mức nào thì so với hắn cũng không ăn thua, bởi vậy, chỉ trong giây lát, bả vai cô đã bị hắn mạnh mẽ chống chế ...



"Ngâm Tích, chị chạy trước đi!"



Hét lên một tiếng, lập tức buông tay Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành dùng tiếng Trung khuyên chị mình chạy trốn, đừng quay đầu lại, dưới tình huống này, đúng là phải hy sinh một người!



Chỉ là, Lạc Ngâm Tích không có khả năng làm chuyện đó? Làm sao cô có thể bỏ mặt em gái mình chạy trước được chứ?



"Không, phải đi cùng nhau!"



Lạc Ngâm Tích lắc đầu, khuôn mặt trở nên tái nhợt, hai chân bắt đầu run lên, cô nhanh chóng quay đầu chạy đến chỗ Lạc Khuynh Thành...



"Thả em ấy ra! Đồ biến thái! Thả nó ra! Buông ra!"



Chạy đến bên người Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích cố nén cảm giác sợ hãi, cuộn tròn bàn tay, giơ tay đấm thẳng vào miệng vết thương của Hobart, một đấm, rồi lại một đấm, cho đến khi đối phương như một kẻ tâm thần, gầm gú lên vì đau đớn!



Lạc Ngâm Tích xuống tay rất nặng, khiến vết thương chưa kịp khép miệng lại có xu hướng nghiêm trọng hơn, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phòng bị, tay Hobart không chịu được mà buông ra.



Nhân cơ hội đó, hai chị em một lần nữa co giò chạy ra ngoài, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại bị một nguồn sức mạnh từ sau lưng lao thẳng tới, cả hai mất đà ngã xuống đất.



Là Hobart, hắn hoàn toàn bị hai chị em chọc giận đến điên người, hô hấp bắt đầu thiếu hụt đi, có đau đớn cũng không màng, tựa như một con sói đói liều mạng lao người đến...



Rơi vào địa bàn của hắn, bắn thương hắn rồi còn muốn chạy trốn? Đúng là mơ mộng giữa ban ngày!



"Tôi nói rồi, hôm nay tôi phải ăn sạch hết hai chị em các người, để xem các người còn trốn được hay không?!"



Gân xanh nổi bạo khắp người, Hobart giận dữ rít gào một tiếng, thân hình cường tráng của hắn ép chặt hai chị em yếu ớt dưới thân mình, rõ ràng không là vấn đề gì với hắn, Hobart dùng chân đè chặt Lạc Ngâm Tích, đồng thời hắn vươn tay nắm chặt bộ lễ phục trên người Lạc Khuynh Thành, có ý muốn xé đi...



"Biến thái! Không được phép động vào người tôi!"



Hét lên một tiếng chói tai, Lạc Khuynh Thành liều chết cũng không chịu ngoan ngoãn nằm chờ chết, Hobart nghe xong điên tiết, giơ tay lên tát cô một tát như trời giáng, ngay sau đó, hắn nắm chặt cổ áo cổ, mạnh mẽ xé tan!