Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 70: tàn nhẫn tù điệp 69 : cứu mạng!






Tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, đám đàn ông ở giữa sảnh đã bắt tay tiến hành cuộc giao dịch thối nát, trao đổi bạn gái của đối phương bằng một thái độ dâm uế và kinh tởm, sau đó đám người đó lặng lẽ biến mất trong bóng tối, việc tiếp theo chính là trực tiếp đưa "hàng hóa" đến một góc tối, mặc sức hành động, trong khoảng thời gian ngắn, thứ âm thanh dâm tục, thối nát bắt đầu vang lên không ngừng.



Đêm nay, cuối cùng Lạc Khuynh Thành cũng đã được mở rộng tầm mắt, biết cái gì gọi là "sự cởi mở" của người Phương Tây...



Sao không làm trực tiếp ở đại sảnh luôn đi?



Trốn ở một góc tối làm gì, vừa thiếu ánh sáng, vừa không kích thích, lại không nhìn kỹ biểu hiện của đối phương, chậc, nhưng dù sao, ở đây cũng nhiều người như vậy!



Lạc Khuynh Thành nhẹ cắn môi, cố đè nén cái suy nghĩ buồn nôn trong đầu mình, vô thức nhìn xung quanh quan sát tình hình, cô vốn dĩ cho rằng mọi hành động của mình đều không hề để lộ chút sở hở, nhưng trên thực tế, Hobart biết, German lại càng biết!



Chỉ là hai người đàn ông này không hề có ý định vạch trần, sự kiên nhẫn của Hobart, là vì đang chờ đợi thời cơ chín muồi, còn về phần German, vì sao hắn lại im hơi lặng tiếng . . .



Ngay khi tầm mắt của Lạc Khuynh Thành vừa rời đi, ánh mắt của German , thật ra cũng không hề nhàn rỗi, con ngươi lạnh lẽo mờ ám lóe lên, hắn mới chính là người hành động âm thầm mà không để lại bất cứ dấu vết nào, không một ai biết, kể cả Lạc Khuynh Thành, mục đích cốt lõi của chuyến đi lần này, không chỉ đơn giản là đến chơi, rất không thích hợp, ngược lại, hắn đang lặng lẽ tìm kiếm gì đó, hay nói cụ thể hơn, là tìm người! Nhưng, tuyệt đối không phải là Lạc Ngâm Tích!



Mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện với một người cùng cấp, German đưa Lạc Khuynh Thành đến chiếc bàn bên cạnh, trên bàn bày rất nhiều loại rượu cao cấp với đủ kiểu dáng khác nhau.




Nhưng Lạc Khuynh Thành lại không hề thưởng thức những thứ đó, bởi vì, tầm mắt cô hoàn toàn dõi theo Hobart đang chậm rãi bước chân lên lầu, không biết là đi đâu ? Đừng nói là đi tìm Ngâm Tích chứ?



Cô rất muốn đuổi theo a, nhưng lại bị German lôi đến bàn!



Đứng trước bàn lớn, German hơi khựng người, khẽ cúi đầu làm như đang tinh tế đánh giá nhãn hiệu rượu trên bàn, do dự không biết chọn loại nào mới tốt, nhưng thực chất, một cánh tay linh hoạt của hắn khéo léo đưa xuống bàn, hai ngón tay thon dài giữ chặt một thứ vật thể màu đen, trông rất giống máy nghe trộm?



German vô cùng tự nhiên và bình tĩnh, còn Lạc Khuynh Thành lại rất gấp gáp và lo lắng, bởi vì, ở một góc hẻo lánh gần bàn rượu nơi bọn họ đang đứng, có hai vị ông bướm đang ở đây... !



Rõ ràng người ta rất thức thời, tìm một góc kín đáo làm chuyện đó, vì sao German lại hồn nhiên không biết, còn kéo cô lại đứng chỗ này? Cô không tin, một người tâm tư thâm sâu tinh tế như hắn, không thể nào không nghe mấy loại âm thanh dâm đãng văng vẳng bên tai kia!



Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đối tượng sẽ cảm thấy khó chịu và kỳ quái, nhưng vì người này là German, tính cách quái đản, khó dò, kiêu ngạo có thừa, thích làm những chuyện theo ý mình, cho nên người khác cũng không lạ lẫm hay quan tâm lắm đến sự xuất hiện của hắn ở đây...



Linh hoạt mà quỷ mỵ, ngay khi những người xung quanh không để ý, German khéo léo đặt thiết bị nghe lén xuống mặt dưới bàn rượu, sau đó vô cùng tự nhiên nâng tay lên vô thức chỉ lên chỗ bánh ngọt trên bàn, trầm giọng lên tiếng : "Đút cho tôi."



Những lời này, đương nhiên là German đang yêu cầu Lạc Khuynh Thành, dù có chút không cam lòng nhưng cô đang nằm trong quyền kiểm soát của hắn, nên đành phải ngoan ngoãn vươn tay cầm lấy mẩu bánh ngọt...



Vì cao quá tầm với nên Lạc Khuynh Thành phải kiễng mũi chân, chuyển bánh ngọt đến bên miệng German, trong lòng cô không khỏi thắc mắc tự hỏi, người đàn ông này có bao giờ động đến đồ ngọt đâu? Thậm chí bất kể loại kẹo gì có thành phần đường, hắn cũng không bao giờ đếm xỉa đến!



Mùi béo ngậy của sữa xông thẳng lên mũi, German không thể chịu nổi cảm giác ớn lạnh đó, bèn nhẹ nhíu mày cố làm vẻ thưởng thức, sau đó bỗng nhiên hắn giữ chặt lấy gáy Lạc Khuynh Thành, trực tiếp cúi đầu khóa đầu môi cô, ép cô đưa lưỡi mình ra đón nhận hết toàn bộ số bánh trong miệng hắn...



"A, hai vị nhiệt tình quá nha, còn ở đây chơi màn dạo đầu kích thích thật."



Yết hầu bắt đầu rên lên tiếng kháng nghị, Lạc Khuynh Thành còn chưa kịp giãy dụa thì bên tai lại đột nhiên truyền đến một thứ âm thanh giễu cợt, cô chưa bao giờ nghe qua giọng nói này bao giờ, đến lúc ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện chủ nhân của âm thanh đó là một người đàn ông mặc quân trang, nhìn từ trên xuống, so với German thì trẻ hơn vài tuổi, nhưng về quân hàm thì tuyệt đối không thua gì tuổi tác của hắn, xem ra, đây là một cậu thanh niên có bản lĩnh...



Người này tên là Miller, là người đã từng đến biệt thự German một lần, vốn định so tài với German ở chuồng ngựa. Mối quan hệ của hai người này cũng không hẳn là tệ, nhưng lại cứ thích bày vẻ mặt lạnh tanh mà nói chuyện với nhau, lẽ nào là cố ý?



"Lôi, cho mượn mỹ nhân tâm sự chút đi. "



Lạc Khuynh Thành nhìn ra được biểu tình lạnh nhạt từ gương mặt điển trai mà góc cạnh của German, cô biết rõ, hai người này nhất định có quan hệ thân thiết với nhau, nếu không, một người đàn ông cao ngạo như German không thể nào để người khác leo lên đầu lên cổ hắn ngồi,thậm chí là nói chuyện một cách ngang hàng như thế . . .



Có điều, bây giờ cô không có rảnh đi suy đoán mối quan hệ mờ ám giữa bọn họ, bây giờ cô rất sốt ruột muốn lên lầu tìm cho ra Hobart, hay nói một cách chính xác hơn, là tìm nơi Ngâm Tích bị nhốt?



Tiếp tục đi bên cạnh German, Lạc Khuynh Thành cố gắng giữ bình tĩnh cùng hắn lên lầu, có thể tâm sự của cô đang bị lo lắng bán đứng, nhưng may thay, German dường như không quá chú ý đến cô, chỉ đơn giản trò chuyện với Miller mấy câu?




Nắm chặt lòng bàn tay, ngay khi Lạc Khuynh Thành đang lâm vào tình trạng rối mù, không biết phải bắt đầu hành động thế nào thì bỗng nhiên, ngay góc cua đi lên tầng ba, khóe mắt cô vô tình liếc nhìn căn phòng bên trái cuối hành lang, nơi đó, hình như mới có một bóng người vụt qua, đồng thời, một thứ âm thanh mơ hồ thoáng qua trong không khí, nghe rất giống hai chữ —— cứu mạng?



Cứu mạng!



Đây là tiếng Trung, hơn nữa âm thanh ấy, là của Ngâm Tích !



Ngâm Tích? !



Hai tròng mắt trừng lớn, Lạc Khuynh Thành nghiêng đầu nghe ngóng thêm lần nữa, cô muốn xác minh cho rõ rốt cuộc những gì mình nghe thấy, những gì mình suy đoán, có chính xác không. Nhưng cô lại bị German kéo đi thẳng lên tầng trên...



Tuy nghe không rõ, nhưng đây là giọng của Ngâm Tích, tuyệt đối không thể nhầm!



Hay quá, cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng! Nếu đúng như cô đoán, vậy căn phòng ở bên trái hành lang lầu hai chính là nơi đã nhốt chị ấy, chỉ cần chị ấy có trong căn phòng đó, điều đó đồng nghĩa với việc, cô sẽ tìm mọi cách cứu chị ấy thoát ra ngoài, có điều, làm thế nào cô mới thoát khỏi tầm mắt của German?



Đáy lòng không ngừng nôn nóng suy tính, tâm trạng giống như kiến bò trên chảo nóng, Lạc Khuynh Thành lề mề bước theo German lên tầng ba, bước chân như gắn thêm sắt, cô không muốn lên đó!



Khóe môi cong lên ý cười lạnh như có như không, German khóa chặt mọi tâm tư cô vào trong mắt mình, không quá lộ liễu, chỉ đủ để cô không nhận ra, tiếp tục màn trò chuyện nhàm chán cùng Miller, bỏ mặc một mình Lạc Khuynh Thành ở nơi nào đó, lòng nóng như lửa đốt. . .



Ngay khi cô đang vắt óc tìm cách thoát khỏi German, thì quả nhiên, ông trời còn ưu ái cô, đột nhiên có một bóng dáng lả lướt tiến về phía German.



Là một người phụ nữ Đức xinh đẹp với thân hình bốc lửa.



Tiến thẳng về phía German, dùng sức gỡ lấy bàn tay Lạc Khuynh Thành đang khoác lên cánh tay hắn, đẩy mạnh cô ra ngoài, nếu như Lạc Khuynh Thành không kịp phản ứng giữ chặt cái lan can thì chỉ sợ đã bị cô nàng kia đẩy ngã lăn cù xuống cầu thang rồi. . .



"Ai nha, đây không phải là Reggie Nord thượng tướng sao? Ngưỡng mộ danh tiếng của anh đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là anh tuấn phi phàm không ai sánh bằng! Thượng tướng, anh có muốn cùng đi cùng em không? Em cầu xin anh, anh sẽ đi cùng em chứ?! Bởi vì anh rất vừa mắt em."



Dùng lực kiễng mũi chân, người phụ nữ như muốn bám lên người German hòng "đốt lửa" cho đối phương, đôi môi đỏ chói không ngừng thều thào phun ra những từ ngữ ái muội, gợi tình : "Em ướt rồi."



Hai tay siết chặt lấy lan can, ổn định thân mình, Lạc Khuynh Thành còn chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ba chữ như sấm dậy của cô nàng kia làm cho choáng váng!



Cái..cái..cái cô kia nói chuyện phóng đãng thế!




Nếu là cô của trước kia, có thông não cho cô biết bao nhiêu lần thì cô cũng không hiểu, nhưng đã trải qua khóa huấn luyện khắc nghiệt từ German, thậm chí còn thực hành một cách vô cùng nghiêm túc, thì có đánh chết cô cũng không bao giờ nói mấy chữ đó.



Lạc Khuynh Thành đơ người đứng cạnh lan can, khuôn mặt vì thế mà ửng đỏ lên, còn cái cô kia, một chút e thẹn ngại ngùng không hề có, thậm chí còn mãnh liệt khiêu khích đối phương, tiến tới vành tai của German mà đưa đầu lưỡi...



Hai người, một nam một nữ quấn quýt, nhưng người phụ nữ kia nóng bỏng bao nhiêu thì German lại lạnh lẽo bấy nhiêu.



"Cút!"



Quay đầu đi, German lạnh giọng quát, thô lỗ hất cánh tay thon dài của người phụ nữ đó ra khỏi người mình, động tác vừa tỏ ra khinh bỉ, vừa giống như ghê tởm loại rác rưỡi nào đó vừa bám dính lên người, vỗ vỗ khuỷu tay.



"Ha ha" cười một tiếng, Miller thong thả bước đến chỗ người phụ nữ đó, hạ thắt lưng, giơ tay duyên dáng nâng cô ta dậy, Miller làm vẻ bất đắc dĩ thở dài : "Lôi à, cậu cư xử lỗ mãng quá đấy, đối xử với phái nữ, phải dịu dàng, như tôi...nè!"



Vừa dứt lời, Miller lập tức rút súng, họng súng đặt chính xác lên vị trí tim người phụ nữ.



"Nói đi, ai phái cô tới, mục đích tiếp cận Lôi là gì?"



Thì ra, cô này là gián điệp, từ lúc cô ả đến đây, German và Miller đã phát hiện ra, vậy cái ý "đối xử không dịu dàng với phái nữ" là vì German lười đóng kịch với ả, không muốn phải lãng phí đạn và nước bọt nên mới để Miller ra mặt .



Trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, Lạc Khuynh Thành vừa kinh ngạc lại phần nhiều là hoảng sợ, hàm răng nhẹ cắn môi dưới, đang do dự trong giây lát thì đôi chân cô, như đi theo tiếng gọi của con tim, lặng lẽ nâng lên, từng bước lui xuống...



German và người đàn ông kia đều đưa lưng về phía cô nên đối với cô mà nói, chính là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn, hoặc là hành động ngay đêm nay, hoặc không bao giờ có cơ hội quay trở lại!



Ngâm Tích còn đang ở dưới lầu chờ cô, có lẽ chị ấy đang phải chịu đựng khổ nhục, cho dù có mạo hiểm thế nào, cô cũng phải qua đó cứu chị ấy ra!



Can đảm nuốt trọn sợ hãi, Lạc Khuynh Thành cố gắng hít một hơi thật sâu, chạy xuống lầu hai, sau đó xoay người chạy thẳng đến cuối hành lang bên trái.



Khom người nhấc tà váy lên chạy hết tốc lực, đứng trước cửa phòng, Lạc Khuynh Thành từ trong tất chân lấy một khẩu súng nhỏ vừa tầm tay, hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi vươn tay đẩy mạnh cửa!