Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 69: Tàn nhẫn tù điệp 68: theo sát tôi, tuyệt đối đừng đi lạc...






Bởi vì, bữa tiệc này được tổ chức, nhìn bên ngoài chỉ đơn giản là mang tính chất giao lưu, khách khứa đến đây, nếu đến một mình, thì sẽ không có chuyện gì, chỉ thoải mái xem náo nhiệt, thậm chí là được mở mang kiến thức, nhưng một khi đã mang theo bạn gái, vậy thì mục đích cốt lõi của bữa tiệc được phát huy, tức là —— trao đổi phụ nữ, đương nhiên, chỉ có German là ngoại lệ!



Một cái nơi có bầu không khí bẩn thỉu theo nghĩa đen và nghĩa bóng, bất cứ ai cũng cảm giác được, hơn nữa một cô gái có đầu óc như Lạc Khuynh Thành, có cái nhìn vô cùng tinh tế với những thứ xung quanh, nên một khi bước vào cửa, nhận ra đám đông tụm ba tụm bảy nói chuyện vui đùa ầm ĩ, cô cảm thấy phản cảm và khó chịu vô cùng, mùi vị thối nát nồng nặc quanh chóp mũi cô...



Quả nhiên, những lời lạnh nhạt của German đã chứng minh rõ ràng những gì cô suy đoán, chỉ là, cô không thể ngờ được, bọn họ còn có thể nghĩ ra được loại trò chơi như trao đổi phụ nữ với nhau thế này!?



Chả trách, chả trách German một mực không cho phép cô đến đây! Nhưng giờ cô đã đến đây rồi, biết làm sao?!



Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt thành quyền, ôm cánh tay German chắc hơn, Lạc Khuynh Thành theo bản năng nép vào người hắn...



Ở bữa tiệc xa hoa này tập trung chủ yếu là đàn ông, vì cô xuất hiện gần như sau cùng nên mọi ánh mắt gần như tập trung hết lên người cô, trông thì giống như đang đánh giá cô, nhưng rõ ràng mà nói, nó không chỉ đơn giản là đánh giá. Bởi vì, cách bọn đàn ông đó nhìn cô, vừa có sự đói khát của dã thú, vừa có sự trêu ghẹo thèm thuồng ái muội bên trong, nó trực tiếp và rõ ràng đến mức cô cảm thấy bản thân mình giống như một nữ nô, mặc cho bọn họ hành hạ và bắt nạt.



Lạc Khuynh Thành không rõ, trên thế giới này, làm sao có thể tồn tại những loại người như thế? Thật ô uế cho cái danh xưng là nhân sĩ cấp cao trong xã hội thượng lưu, hừ, cũng chỉ là một đám thối nát thích tổ chức những loại tiệc dơ bẩn này thôi!?



Rõ ràng đám người đó, ai cũng một thân âu phục lịch lãm, giày da, có người còn khoác lên mình một bộ vét nhung, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi đã xác định kẻ đó là người chức cao vọng trọng, nhưng vì sao, cô lại cảm thấy ẩn chứa đằng sau bộ tây trang đó chính là một linh hồn thối nát đến ghê người?



Không, nơi này vốn dĩ không phải là tiệc dành cho đám người quyền cao chức trọng, mà là một cái hang rác – nơi mà các thể loại như rắn rết, sói hổ đều tập trung lại, để ăn thịt người!




Máu nóng trong người điên cuồng sôi sục, sau đó lập tức đóng thành băng lạnh, giờ phút này, Lạc Khuynh Thành cảm thấy bản thân mình như lạc bước vào một khu rừng của quỷ dữ, nơi chỉ có mãnh thú và mãnh thú!



"German..."



Nuốt nước miếng, con ngươi đen láy sáng ngời đã không còn sự kiên cường như ban đầu, rõ ràng bên trong đã lộ ra một tia hoảng sợ, Lạc Khuynh Thành nắm chặt vạt áo của German, nhẹ kéo giật, cứ như chứng kiến tình cảnh diễn ra xung quanh khiến cô không thể chịu đựng được, cô dùng thái độ cầu xin giúp đỡ, ngẩng đầu sợ hãi nhìn hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, có chút run rẩy như hòa vào bầu không khí hỗn loạn, là cô đang cầu xin hắn, tuyệt đối đừng đem cô trao đổi với người khác, xin đừng!



German phiêu diêu liếc nhìn Lạc Khuynh Thành một cái, khóe môi hài hước mà hơi cong lên. Mỗi một suy nghĩ và tính toán trong lòng cô, hắn đều rõ ràng, chỉ cần nhìn qua ánh mắt cô đã nói lên hết tất cả, German bình tĩnh nhìn thẳng cô, đôi mắt vẫn như cũ không hề có chút gợn sóng : "Theo sát tôi, tuyệt đối đừng đi lạc, nếu không... "



Nếu không cái gì?



Người đàn ông không có ý định tiếp tục nói, chỉ bằng mấy chữ hâm dọa đáng giá của hắn cũng đủ khiến Lạc Khuynh Thành thấu hiểu hiện trạng nơi đây!



Lạc Khuynh Thành biết, tuy tính cách German khi nóng khi lạnh, đôi khi còn có sở thích vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng thành thực mà nói, hắn chưa bao giờ nói dối cô, cũng chưa bao giờ dưới tình huống đặc biệt nào đó mà dọa cô, những lời hắn vừa nói, chắc chắn là thật ...



Thật ra, từ tối hôm qua, khi German đồng ý đưa Lạc Khuynh Thành đi theo, đồng thời hắn cũng nhắc nhở cô, tuyệt đối luôn theo sát bên hắn, không được rời khỏi hắn, thậm chí trước lúc lên xe, hắn còn lặp đi lặp lại không biết bao lần, chỉ cho đến khi cô chân thành đáp trả cho hắn một cái gật đầu, lúc đó hắn mới chịu bỏ qua.



Mặc dù mục đích chính của bữa tiệc chính là tiệc trao đổi người, nhưng chỉ cần người tham gia không đồng ý thì bất cứ ai cũng không có quyền động một ngón tay vào người con gái bên cạnh mình, cho dù trên thực tế, một bữa tiệc dơ bẩn thế này cũng có quy tắc ngầm, nếu cô luôn theo sát bên cạnh German, dù có người nào ham muốn cô cũng phải đành ngậm ngùi từ bỏ vì uy nghiêm của German. Nhưng một khi cô bị bỏ rơi, lẻ loi một mình, điều đó đồng nghĩa với việc, bất cứ kẻ nào cũng có thể nhân cơ hội hiếm có, bắt cóc cô lôi vào góc tối, bắt đầu làm nhục, xâm phạm cô, dù sao phái nữ bị đưa đến đây chủ yếu đều là công cụ để mua vui, phát tiết của bọn họ, đương nhiên, trừ cô ra!



"Vậy anh nhất định không được cố ý bỏ rơi tôi."



Tay càng siết chặt góc áo của German, Lạc Khuynh Thành khẩn trương đáp trả cho hắn một câu.



Người đàn ông này, vừa xấu tính, vừa có bệnh nắng mưa thất thường, nếu lỡ như cô chọc giận hắn, khiến hắn mất hứng, rồi ném cô đi cho kẻ khác, đến lúc đó, cô đúng là khóc không ra nước mắt mất!



Hơn nữa, biện pháp tốt nhất bây giờ chính là đi theo sát hắn, cô không biết bản thân mình đã đấu tranh tư tưởng những bao nhiêu lần, dù sao, cô đã phải dùng trăm phương ngàn kế để đến được đây, thậm chí còn hy sinh tự tôn của bản thân, để có thể cứu Ngâm Tích rời khỏi nơi này, cho nên, cô nhất định phải nằm chờ thời cô, yên lặng hành động, thám thính tình hình nơi Ngâm Tích đang bị nhốt. Ngoài ra, nếu lỡ như cô tìm thấy được Ngâm Tích, mà German lại không có ý định ra tay cứu giúp, nếu có chuyện đó xảy ra, làm sao cô có thể thấy chết mà không cứu đây? !



Chút kế hoạch giải thoát vặt vãnh của Lạc Khuynh Thành, làm sao German lại không nhìn thấu được?



Đôi môi mỏng khẽ cong lên lộ rõ hàm ý mỉa mai, đứng đó nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ khó đoán định. German cũng không có nói gì, chỉ sải chân bước đi, đưa Lạc Khuynh Thành cùng đi vào trong...



Không biết có phải là vì hắn không coi trọng bữa tiệc hèn mọn này hay là vì không muốn chỉ vì một bữa tiệc mang bầu không khí bẩn thỉu sẽ hủy hoại khí chất của bộ quân phục. Đêm nay, trang phục của German không phải là áo vét nhung, càng không phải là bộ tây trang, mà là một bộ thường phục thoải mái.



Nhập xuân, thời tiết nước Đức vẫn còn rất lạnh, nhưng hắn lại chỉ khoác trên mình một chiếc áo gió màu đen bên ngoài, dường như cái lạnh không bao giờ làm khó được hắn.




Đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành thấy German mặc loại thường phục thế này, vóc người cao lớn kết họp với đôi chân thon dài rắn chắc vô cùng vững vàng, chiếc áo gió hắn mặc không những không làm mất đi vẻ cương nghị và uy nghiêm thường ngày mà ngược lại, người đàn ông trước mắt cô với hàng lông mày đầy anh khí, đôi mắt sáng như những vì sao trên trời, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ánh mắt sắc bén đầy thâm thúy, gương mặt cương nghị với những đường nét tinh tế, còn cả khí tức toát ra từ người khiến tâm tình người ta trở nên cuồng loạn không kìm chế được. Cô có thể cảm nhận được mùi hương nam tính đầy dễ chịu có thể khiến phụ nữ nhanh chóng bị chinh phục trên người hắn. Một mùi hương tựa như chất kích thích, khiến đối phương vô tri vô giác muốn cúi đầu nguyện bị hắn thuần phục.



Tiệc tùng, nghe có vẻ trang trọng và tao nhã, đám đàn ông ở đây, người không mặc quân trang thì cũng mặc tây trang, tóm lại, ai nấy đều cũng chỉnh tề, hợp cảnh, chỉ có hắn, so với ngày thường lại thoải mái và phong nhã hơn một chút, thậm chí thái độ còn có phần kiêu ngạo hơn thường ngày! Thật khiến trái tim Lạc Khuynh Thành ... đập lỡ nhịp!



Đập lỡ nhịp vì sự tinh tế của hắn, ở một bữa tiệc dơ bẩn như vậy, hắn trực tiếp dùng cách này để đá xoáy!



"Rốt cuộc cậu cũng đến rồi, Lôi!"



*Thật ra tên thân thiết mọi người thường gọi German không phải là Thunder mà là Lôi nha...*



Bước ra từ trong đám đông, người vừa mới lên tiếng – cũng chính là chủ nhân của bữa tiệc —— Hobart, một tay bưng một ly rượu, một tay đút vào túi quần, sải dài bước chân tiến về phía German...



"Nào, chúng ta cùng cạn ly đi."



Cầm ly rượu đưa trước mặt German, Hobart nở nụ cười thương hiệu, thậm chí còn có chút nhiệt tình, nhưng ngay sau đó, ý cười lập tức trở nên cứng ngắc, bởi vì, German không hề có ý định nhận lấy lời mời rượu, thậm chí cũng không thèm lên tiếng nói gì, chỉ dùng ánh mắt lãnh băng để từ chối hắn...



Chủ nhân của bữa tiệc là tên ma mãnh Hobart, ai biết được hắn có động tay động chân vào rượu hay không?!



Ly rượu cứ vậy lơ lững trên không trung, Hobart không ưng bụng nhíu mày, đáy lòng dâng lên một nỗi niềm căm giận nhưng lại không biểu hiện ra mặt, thu đi biểu hiện cứng ngắc của mình, hắn lại nở nụ cười lần nữa, tự nhiên rụt tay về, đồng thời, tầm mắt cũng tập trung lên người con gái đi bên cạnh German...



Gần một tháng không gặp, cô lại càng ngày càng đẹp và sắc xảo hơn trước, khuôn mặt thanh tú và hồng hào hơn, cái cổ trắng nõn, tóc dài mềm mại, làn da trắng mịn màng, dáng người thon thả với những đường nét quyến rũ hệt như một tuyệt phẩm của thượng đế, nhất là cặp mắt kia quá mức mĩ lệ, con ngươi trong trẻo tựa ngọc lưu ly, xem ra, dạo này Lôi "tẩm bổ" cho cô nàng này không ít!



Thật sự là ghen tị, không thể được, tối hôm nay, hắn nhất định phải cướp cô gái này khỏi tay Lôi! Cho dù có cướp không được, ít nhất cũng thưởng thức cô một lần! Để cô cũng nếm thử tinh hoa của hắn!



"Không phải nói không đưa cô ấy theo sao? Đột nhiên lại thay đổi chủ ý vậy? Lẽ nào chơi cô ấy chán rồi, muốn đổi người?"



Vứt một câu hỏi đầy thâm ý, ánh mắt nóng rực vô hình ôm chặt lấy người Lạc Khuynh Thành, hắn lặng lẽ đánh giá cô từ trên xuống dưới, tuy Hobart chỉ đang cười, nhưng ý cười lại ẩn chứa một con dao sắc bén, về điểm này, Lạc Khuynh Thành cảm nhận được rất rõ ràng...



Thật ghê tởm! Cho dù đã lâu không gặp, nhưng mỗi sự xuất hiện của hắn đều khiến cho cô, ngoại trừ cảm thấy ghê tởm thì không có bất cứ cảm giác gì!



Gà da nổi lên khắp người, Lạc Khuynh Thành vốn dĩ không thèm để ý đến cái tên Hobart đó, chỉ ngoan ngoãn dịu dàng dựa vào người German, không nói một lời, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lẽo và âm u như cũ...



"Không phải chuyện của cậu."



Lạnh lùng buông một câu, German trực tiếp đánh gãy ý định của Hobart, càng không hề coi lời nói của hắn ra gì, thực khiến cho hắn có chút tức giận, hơn nữa còn rất xấu hổ...




"Ha, cậu cứ ở đây, tôi đi tiếp khách chút, cứ thoải mái như ở nhà, nếu như không nhẫn nhịn được thì có thế tìm một góc nào đó vui chơi tận hưởng a."



Giấu đi ý cười ghê tởm, Hobart vừa dứt lời bèn bưng ly rượu đi ra ngoài tiếp khách, những lời nói từ trong miệng hắn, có thâm ý cỡ nào, Lạc Khuynh Thành vừa nghe xong cũng hiểu được?



Cái tên khốn nạn bẩn thỉu! Đồ mặt người dạ thú!



Tối nay cô phải theo dõi mọi động thái của tên này, bởi vì, cô muốn tìm chút tung tích của Ngâm Tích trên người hắn!



Chỉ là...



"German, nếu tôi không cẩn thận...đi lạc đâu đó không biết, có phải, sẽ rất nguy hiểm?"



Hơi nhỏ giọng hỏi thử một câu, Lạc Khuynh Thành bày ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt sáng ngời tựa như mắt thỏ ngọc, ngây thơ lại thuần khiết, so với bầu không khí dơ bẩn ở đây thì hoàn toàn đối lập.



German chỉ nhún vai, từ chối cho ý kiến, cũng không muốn nhiều lời, trong đầu nghĩ gì đó, chợt mở lời vàng ngọc...



"Em cũng nghe rồi đó, nơi này góc gác gì đó đều là nơi để chơi đùa, nếu em đi lạc, tôi không bảo vệ được em, đến lúc đó em sẽ bị người khác đè dưới thân lúc nào không biết."



Thật không phải hắn cố ý muốn dọa cô, chỉ là, dường như người con gái này vẫn chưa từ bỏ ý định của mình?



Đúng là hết cách! Đến lúc đó, nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, em đừng có trách cứ tôi vì sao không bảo vệ em!



Môi anh đào khẽ run rẩy, Lạc Khuynh Thành không có lên tiếng, tuy rằng cô hoàn toàn bị những lời của hắn dọa đến tim đập chân run, nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu như cô có thể né tránh những cái nơi đó, thì mình sẽ không gặp chuyện không may.



Sau đó, không ngừng có người đi đến bắt chuyện cùng German, Lạc Khuynh Thành im lặng từ đầu đến cuối, ngoan ngoãn sắm tròn vai, nhưng đôi mắt của cô lại không hề nhàn rỗi, vẫn không hề rời bóng dáng của Hobart, cô không tin, hắn không có bất kỳ động tác gì khác thường!



Quả nhiên...