Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 45: Tàn nhẫn tù điệp 44 : nội tâm, quá mệt mỏi






Ngày hôm sau, vừa kết thúc bữa điểm tâm, German quay người đi dạo sau hoa viên, để lại Lạc Khuynh Thành một mình một cõi ngồi ăn cơm ở phòng ăn...



Đồ thứ đàn ông chết tiệt! Đại ác ma! Có ăn cơm thôi cũng quản cô, cô có ăn hay không là quyền của cô, việc gì mới sáng đã ném thẳng tay cô vào phòng ăn, đúng là gã biến thái!



Ngồi yên ở vị trí chỗ ngồi, nhìn bóng lưng German dần dần khuất xa, Lạc Khuynh Thành nhịn không được thấp giọng rủa thầm, trên gương mặt vẫn duy trì trạng thái không mặn không nhạt...



Chỉ ngay khi German làm một động tác xoay người tuyệt mỹ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lạc Khuynh Thành mới chậm rãi đứng lên, ôm lấy thắt lưng, khe khẽ xoay người thả lỏng cơ thể.



Đúng lúc này, quản gia xuất hiện tới thu dọn bàn ăn.



Con ngươi trong trẻo đột nhiên trừng lớn, lóe lên một tia giảo hoạt, Lạc Khuynh Thành rón rén đạp chân lên thảm sàn, chạy nhanh về phía quản gia...



"Ông quản gia, hôm qua khi German và Hobart đang nói chuyện thì ông cũng ở đó phải không, vậy ông có thể cho cháu biết, lúc đó bọn họ đang bàn chuyện gì được không ạ?"




Những lời hôm qua Hobart nói giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng lòng cô, để lại một vết sẹo dài không thể khép miệng được, trong lòng cô không giây phút nào thôi lo lắng, nhưng dù có tra hỏi thế nào, German cũng không hề hé răng nửa lời, nói chuyện với hắn chả khác gì nói chuyện với người chết, miệng còn không thèm mấp máy, thậm chí có cạy cũng không mở ra!



Cô biết German là người làm việc có nguyên tắc riêng của mình, đối với những người dám hé răng tiết lộ chuyện riêng của hắn ra bên ngoài, dù chỉ là việc rất nhỏ, chắc chắn kẻ đó sẽ bị nghiêm trị không tha, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc kiếm chút ít thông tin trên người lão quản gia.



Cánh môi tựa đóa anh đào hồng nhạt giữa tiết xuân hơi cong lên, để lộ gò má cao với ý cười nhợt nhạt trong suốt, đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành mở miệng cười, cũng là nụ cười mà cả chính German cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua, vừa rất đẹp, rất tươi sáng, và cũng quá mức chói mắt...



Thật ra, đây không hẳn là lần đầu tiên cô cười ở tại khu biệt thự của German, tuy bình thường cô bị hắn tra tấn rất thảm, đôi khi lại hận bản thân không thể lập tức rời khỏi người này bỏ trốn đâu đó thật xa, nhưng cô cũng không phải là loại không biết nhìn người, cô biết, German là German, mọi chuyện hắn làm, hắn đều không quan tâm đến việc người khác phải nghĩ thế nào, phải đánh giá bình phẩm ra sao, có lý lẽ, có chính kiến, có mục đích rõ ràng, không chơi trò ném đá giấu tay. Điều mà cô ghét hắn, đôi lúc cảm thấy hận hắn có lẽ chỉ là vì hắn có qua lại với những người mà cô chán ghét hay kết giao với những loại người cặn bã!



Cô không phải là kiểu con nít ranh cố kiếm chuyện gây sự, cô biết đạo lý đối nhân xử thế là như thế nào, cho nên sẽ không có loại thái độ oán độc hay gắt gỏng với người khác, huống chi, Lạc Khuynh Thành biết rõ, nếu cô muốn thành công thoát khỏi vòng kiểm soát của German, chỉ dựa vào một mình cô thì tuyệt đối không thể, cho nên cô cần sự giúp đỡ từ bên ngoài, mà chỉ có những người làm trong biệt thự German, mới đủ khả năng giúp cô...



Bởi vậy, cô mới muốn tìm mọi cơ hội, tiếp cận những người thân cận hắn, cứ như vậy, với bản tính cứng đầu của mình, cô sẽ dần dần "làm quen" từng người một, đương nhiên, cô không có ngốc mà tự nhiên làm những chuyện không có lợi cho bản thân, vì sự nghiệp cứu vớt niềm khát khao tự do và tìm cho mình một cuộc sống bình yên như bao người, cô đành phải cố tỏ ra tự nhiên hết mức có thể để người khác không nhìn ra được mục đích của cô, thái độ, đương nhiên phải hòa nhã và tốt tính một chút, phải lịch sự và dịu dàng một chút.



Tuy nói là tiếp cận bọn họ đều có mục đích nhưng cũng không thể phán Lạc Khuynh Thành cô là người vốn không lương thiện, thật ra đây là bản chất mà ông trời đã ban cho cô, vốn dĩ cô là một người luôn thân thiện với người khác, đối xử rất chân thành và tốt bụng với mọi người, cộng thêm cái diện mạo xinh đẹp trời xinh nữa kia, càng khiến cho người ta dễ dàng tin yêu và muốn gần gũi với cô hơn...



Hơn nữa, ở kiếp trước, Lạc Khuynh Thành là một thông dịch viên, cần đủ các loại kỹ năng giao tiếp muôn hình vạn trạng để đối phó trước mọi tình huống phát sinh nên có thể nói về mặt social communication, đây là sở trường mà cô giỏi nhất. Vì thế, cô sẽ tận dụng mọi cơ hội, để gói gọn trong nửa tháng sẽ nhớ mặt hết tất cả đám người làm trong biệt thự German, sau đó sẽ tạo mối quan hệ thân thiết, trước hết bắt đầu từ—— lão quản gia!



Tuổi của ông cũng đã lớn, tính tình cũng hiền lành, tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, hơn nữa ông còn có một cô cháu gái, cùng tuổi với Lạc Khuynh Thành, tình cảm ông cháu cũng thắm thiết không gì ngăn nổi cho nên làm việc ở nơi xa quê, ông rất nhớ cô cháu gái đó. Bởi vì nhớ nhung cô bé, nên ông mới có cảm giác quen thuộc với Lạc Khuynh Thành, mỗi khi ở bên cạnh cô, ông sẽ cảm thấy thanh thản và dễ chịu hơn, hơn nữa cô thỉnh thoảng hay kể chuyện cười cho ông nghe nên ông cảm thấy cô luôn mang cho mình cảm giác giống như đang ở cùng với cháu gái mình.



Chính vì thứ cảm giác kỳ diệu đó nên lão quản gia đối xử với Lạc Khuynh Thành rất khác biệt, giống như đang quan tâm, chăm sóc cháu gái mình vậy, ánh mắt hiền lành quá đỗi đôn hậu, hơn nữa mỗi ngày phải chứng kiến cô chịu đau chịu đớn, tự đáy lòng ông không khỏi đau lòng mà thương tiếc cho cô, tuy rằng ông không có đủ quyền để lắm miệng, lại càng không có lá gan để đứng ra lên tiếng nói giúp cô...



Đúng là một cô bé đáng thương, là một cô bé nhỏ ở nơi xứ lạ đến đây, mới hai mươi tuổi đầu, đương tương lai sáng lạn ngời ngời, lẽ ra phải được sống trong vui vẻ, hạnh phúc, cùng bạn bè tụ tập, vui chơi, hưởng thụ khoảng thời gian đẹp đẽ của tuổi thanh xuân ngắn ngủi. Cuối cùng lại bị Thượng tướng nhìn trúng, bị bắt nhốt ở căn biệt thự u ám lạnh lẽo như vậy, cả ngày không được phép bước chân ra ngoài, thậm chí còn bị Thượng tướng làm nhục, đúng là rất đáng thương, khiến ông có chút đau lòng.



Nhưng đau lòng hơn cả chính là rõ ràng là phải chịu đựng bi thảm, chịu đựng khổ hình nhưng con bé này, gần như không hề tỏ ra bi quan hay tuyệt vọng gì cho cam, thậm chí suốt ngày còn tươi cười, trò chuyện với ông, thái độ rất lạc quan...



Mỗi lần nhìn thấy con bé cười, trái tim ông, hoàn toàn trở nên mềm nhũn, ấm áp hẳn lên, con bé này, luôn tìm cách chọc ông cười, chỉ vì chỉ muốn ông vui vẻ.



Bởi vậy , nếu có thể giúp được chút gì đó cho Lạc Khuynh Thành , lão quản gia sẽ cố gắng sức mình để giúp đỡ, cho dù ông biết rõ hậu quả mình phải gánh đáng sợ đến bực nào, sẽ chọc cho Thượng tướng tức giận đến bực nào, nhưng....



"Ông cũng chỉ nghe trung tướng Hobart đề nghị lấy hai chị em cháu ra... trao đổi để chơi đùa, nhưng mà Thượng tướng cũng không có đồng ý, nói là không có hứng thú với chị cháu."




Đi đến bên bàn ăn, cúi đầu dọn dẹp, bên khóe mắt cẩn thận xem xét bốn phía, lão quản gia hạ thấp giọng mở miệng nói, cố gắng tỏ ra thản nhiên như đang an phận làm việc, mà Lạc Khuynh Thành, thì lặng lẽ ngồi bên cạnh ông, cầm lấy mẩu bánh mì ăn, mặt mày lạnh nhạt, phảng phất chỉ đơn giản im lặng ăn bữa sáng, hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì, nhưng trên thực tế, trong lòng cô, theo lời của quản gia nói, hoàn toàn trở nên bớt lo lắng hơn, thật là trái tim cô chưa bao giờ trải qua nhiều loại cảm giác phức tạp như vậy!



Nhưng, không phải lúc mà thả lỏng thần kinh khi lão quản gia vừa nói vậy, bởi vì sau đó, tâm trạng an ổn lập tức bị ném thẳng xuống vực...



Lão quản gia cúi đầu thong thả dọn dẹp, tiếp tục nói: "Có điều sau đó trung tướng Hobart lại khuyên Thượng tướng, bảo ngài đừng nên gấp gáp kết luận, nói là tạo điều kiện cho hai người bọn họ gặp nhau, sau đó, xem có hứng thú hay không rồi hãy quyết định.



Mẹ nó tên chó Hobart, hắn coi Ngâm Tích là hàng hóa sao? ! Còn bảo German đến xem hàng nữa! ? Đúng là cái tên đáng chết! ! !



Ngón tay bất ngờ dùng sức, bóp xẹp ổ bánh mì, Lạc Khuynh Thành vẫn tỏ ra bình thản như trước, thoạt nhìn còn giống như vừa rồi, nhàn tản ăn bữa sáng, nhưng trên thực tế thì biểu hiện đã có chút tức giận!



Lạc Khuynh Thành rất tức giận, hận không được một đao con đem Hobart đâm chết quên đi, nhưng là hiện nay, nàng càng quan tâm , cũng là German trả lời...



"Vậy anh ta trả lời thế nào?"



Anh ta, tất nhiên là đang ám chỉ German, khẩu khí rất tùy hứng, không nể mặt bất kỳ ai khiến cho lão quản gia vô cùng bội phục...



Chỉ sợ cũng chỉ có con bé này, trải qua biết bao nhiêu lần bị ngược đãi, tra tấn mới có thể giữ được dáng vẻ trầm ổn đề cập đến đối phương, trái tim của nó, hẳn rất mệt mỏi?



"Thượng tướng không có lên tiếng, ông cũng không dám nhìn mặt ngài ấy, nên không biết rốt cuộc ngài tỏ thái độ gì."



Thật ra cho dù có nhìn thì cũng không tìm được chút manh mối gì, về điểm này, không ai không biết...



Nhưng kể cả khi như vậy, trong lòng Lạc Khuynh Thành vẫn không thể không nổi bão, bất an lo lắng.



Không lên tiếng a...



Đứng ở góc độ khách quan mà xem xét tính cách của German thì, nếu đã không thích hoặc không hài lòng với yêu cầu của đối phương thì dù có chém đầu, hắn cũng sẽ nhất quyết từ chối, nhưng lần này, hắn lại không lên tiếng ý kiến, điều đó đồng nghĩa với việc, hắn có để ý đến cuộc trao đổi này sao?




Hồ đồ, khốn nạn! Hủy đi trong sạch của cô, cô chưa tính sổ xong, đằng này còn có ý định xâm hại Ngâm Tích ? Đúng là một kẻ tham lam đến ghê tởm!



Đưa bánh mì lên môi, răng nghiến chặt bánh mì, Lạc Khuynh Thành vừa tức vừa giận, vừa lo lắng cho Ngâm Tích, đồng thời không hiểu sao , trong lòng lại dâng lên một thứ cảm giác phiền muộn không rõ ràng, khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng. Vì vậy, cô bèn cầm cốc sữa nhấp một ngụm để xua tan cảm giác đắng chát và... mệt mỏi...



"Vậy ông quản gia, Hobart có nói cụ thể khi nào thì đi xem mặt không ạ?"



"Không có, trung tướng chỉ nói khi nào có thời gian sẽ điện thoại liên lạc sau."



"Vậy, ông quản gia, ông có thể giúp cháu một chút được không ạ?"



Con ngươi đen láy thuần túy hơi chuyển động, Lạc Khuynh Thành nhỏ giọng nói với lão quản gia vài câu, để ông có thể giúp cô để ý điện thoại, nếu Hobart có gọi tới thì nhất định phải báo cho cô biết...



Điện thoại trong biệt thự đều qua tay lão quản gia trước, sau đó ông mới báo cáo lại cho German, cho nên, ông là người tiếp nhận thông tin trực tiếp nhất.



Tuy nếu chuyện này mà lộ ra, bị Thượng tướng bắt được, thậm chí có thể chết, nhưng con bé này quá đáng thương, bây giờ chị nó lại gặp nguy hiểm, chỉ cần lấy đôi mắt tội nghiệp mà khao khát nhìn ông thôi đã đủ khiến ông mềm lòng, làm sao có chuyện từ chối nó được?



Hơn nữa, chuyện này cũng không đến nỗi khó khăn, chẳng qua là thông báo cho cô biết khi nào Hobart điện tới, còn về phần nội dung cụ thể, chắc phải để con bé tự mình điều tra, ông không có khả năng giúp cô hơn được. . .



Nhỏ giọng đáp lời, bưng chén bát rời đi, bầu không khí lại chìm đắm trong sự yên lặng không một tiếng động, vừa mới rời khỏi đây không lâu, ông lại lần nữa xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Thành.



Lão quản gia đưa mắt ra hiệu cho Lạc Khuynh Thành, báo cho cô Hobart vừa gọi điện. Trái tim đột nhiên nảy lên thình thịch, cô hít một hơi thật sâu, nhấc làn váy lên lén lút lên thẳng lầu hai, đứng trước thư phòng German.



Bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải nghe lén được cuộc điện thoại này, cô nhất định phải tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc cái tên Hobart biến thái đó đang âm mưu cái gì!