Cúi thấp đầu, chậm rãi lấy điếu xì gà lên châm lửa, dáng vẻ lười biếng phả ra làn khói trắng mờ ảo, German quét đôi mắt lạnh lùng về phía Lạc Khuynh Thành, cô vẫn đứng bất động tại chỗ, không nhúc nhích.
"Đến đây rót rượu."
Thản nhiên buông ra bốn chữ, lại mang theo quyền uy tuyệt đối quyền uy, là mệnh lệnh, khiến cô không thể kháng cự!
"Thunder, vì sao lại đưa cô ta về đây?"
Ngồi đối diện German, thoải mái ngả lưng ra sau, yểu điệu bắt chéo chân, Hobart hỏi một câu tựa vô tình. . .
"Chơi đùa."
Môi mỏng vô tình cong lên, German nhẹ giọng đáp, thái độ hờ hững, rõ ràng hắn không quá chú trọng đến lời mình vừa nói ra.
"Chơi đùa? Làm tình nhân à? Reggie Nord cậu không có bị ngốc ở đâu đó chứ?"
Con ngươi khẽ động, Hobart làm như lơ đãng liếc nhìn về phía Lạc Khuynh Thành. . .
Ban nãy hắn không phát hiện ra cô gái này thực sự rất có bản lĩnh và khí chất, vừa tinh khiết lại rất mê người, khiến hắn không nhịn được và thu tầm mắt về.
"Đừng quên, vừa rồi cô ta nháo loạn ở tổng hành dinh thủ tướng!"
Ngoại quốc, chỉ bằng thân phận này thôi cũng đã đủ mang cho Thunder một đống phiền phức, huống chi bây giờ còn mang cô ta về đây phục vụ hắn, hắn không ngốc đến mức làm ra loại chuyện chơi đùa với lửa có ngày chết cháy, đó là chưa kể chuyện hắn càng không bao giờ quan tâm đến sắc đẹp!
Trong quân đội có biết bao kẻ qua lại với tình nhân, một đêm, hai đêm...nhưng Thunder thì lại khác, hắn chưa từng động chạm đến bất cứ người phụ nữ nào hay là có suy nghĩ đồi trụy khác, giờ lại đưa ra cái lý do như thế, đương nhiên Hobart lại càng thấy tò mò!
"Tôi không thích chơi trò tình nhân."
Quét mắt liếc nhìn Hobart như muốn cảnh cáo hắn " Cậu biết rõ mà còn cố hỏi", người đàn ông chậm rãi phun khói thuốc.
"Cô ấy vô tội, chỉ là sơ ý đi vào đó thôi."
Xuyên qua làn khói trắng mờ ảo như mộng, German híp mắt nhìn chăm chú vào Lạc Khuynh Thành.
Cô dường như không thích ứng với tình huống, sau khi nhận được rượu từ quản gia liền đơ người đứng tại chỗ, điều này cũng không có gì lạ so với những gì hắn nghĩ.
Chỉ là, sao có thể để cô ngây ngốc thế được? Bây giờ Hobart đang ở trước mặt, cho dù có nhục nhã đi chăng nữa, cô cũng phải cắn răng mà chịu đựng diễn một màn đùa giỡn với hắn!
"Em tính chuẩn bị để tôi chờ đến khi nào?"
Âm thanh từ tính của người đàn ông mang theo sự lạnh lùng có chút thiếu kiên nhẫn, German nghiêng người lấy ly rượu trên bàn lên. . .
"Hay là muốn tôi dạy cả cách rót rượu cho em? Hửm?"
Giơ ly rượu lên, chậm rãi chuyển đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, thanh âm mị hoặc mà quyến rũ trầm thấp vang lên, chân dài giơ ra tìm tòi về phía trước sau đó linh hoạt quét qua.
"Bộp" một tiếng, Lạc Khuynh Thành lập tức quỳ xuống mặt sàn, không, là trước mặt German...
Lạc Khuynh Thành phẫn nộ, theo bản năng muốn đứng dậy thì trong nháy mắt đầu gối của cô bị áp chế, là chân của German, đôi giày cứng rắn không chút lưu tình giẫm lên, thoải mái mà kiềm hãm ý định muốn chạy thoát của cô!
Cho dù có tốn bao nhiêu khí lực thì cũng vô ích, so với sức lực của Lạc Khuynh Thành thì hắn mạnh hơn nhiều!
Gã đàn ông chết tiệt! Sẽ có một ngày, cô chặt gãy bàn chân này của hắn!
Lạc Khuynh Thành cắn răng cố chịu đựng đau đớn, có chết cô cũng không bao giờ mở miệng cầu xin tha thứ. . .
"Thế này mới ngoan."
Mỉm cười, âm thanh đầy mê hoặc của người đàn ông ẩn hiện một tia tà ác khó nhận ra. . .
"Rót!"
Một chữ lạnh lùng phun ra, German dùng sức dậm chân ra lệnh.
Ánh đèn mờ nhạt dừng trên mặt hắn, hé ra khuôn mặt điên đảo chúng sinh, cả người như tản ra hơi thở nguy hiểm, mỗi cái nháy mắt của hắn như muốn tiến lên cắn nuốt con mồi, trong mắt lạnh như băng khiến cho cô không khỏi rét run, hắn là người máu lạnh, sự sống đối với hắn mà nói thật quá đỗi bình thường.
Lạc Khuynh Thành hít sâu một hơi đè nén cảm giác uất nghẹn của mình, cô quỳ thẳng người, bàn tay trắng noãn hơi căng thẳng cầm rượu rót vào ly, tự đáy lòng, phẫn nộ đã sớm biến thành một ngọn lửa hừng hực đủ để thiêu cháy một cánh rừng. . . !
Môi mỏng mím chặt, Lạc Khuynh Thành cố ý đổ đầy rượu vào ly rồi nâng lên dâng tận miệng hắn, nhưng hắn không những không tiếp mà chỉ cúi thấp người xuống, môi chậm rãi tiếp xúc với thành ly, đồng thời, còn đưa lưỡi lướt qua ngón tay thon dài của cô, sau đó, nhẹ nhàng cắn lên!
Trái tim theo động tác của hắn mà run lên, đầu ngón tay bị một trấn ấm áp mà ẩm ướt đánh úp, cả người cô như tê dại đi, theo phản xạ, cô vội giật tay mình ra, vô tình làm rơi ly rượu trong tay.
"Ba" một tiếng, ly rượu vỡ vụn, thứ chất lỏng màu đỏ sậm chầm chậm lan ra mặt sàn...
Đồ vô liêm sĩ! Dám khiêu khích cô!
Lạc Khuynh Thành cắn môi, lườm mắt trừng hắn, cô tức giận đến run người lên, phần nhiều là nội tâm vô cùng bối rối, cô không biết bản thân mình lúc đó rốt cuộc là bị làm sao? Vì sao ngay khi hắn ngậm ngón tay cô vào miệng hắn, cô lại sinh ra thứ cảm giác gọi là... bị điện giật?
Đuôi mắt nhướng lên, mí mắt chớp động, sắc mặt German trở nên âm trầm hơn trước, dưới chân lại lần nữa dùng lực mạnh hơn!
"A" – một tiếng kêu đầy sợ hãi vang lên, Lạc Khuynh Thành đau đến trắng mặt, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn đầy trán...
"Chậc chậc", Hobart lắc đầu lấy làm tiếc hận : "Thunder, sao lúc nào cậu cũng thô lỗ vậy hả?"
"Đã sớm nói với cậu rồi, đối xử với phụ nữ phải thật dịu dàng, giống...vầy nè."
Đứng lên, Hobart cúi người xuống đưa tay khoát lên vai Lạc Khuynh Thành , nửa ôm cô đứng dậy. . .
Đợi đến khi cô đứng vững, Hobart đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Lạc Khuynh Thành, sau đó hắn chậm rãi cúi người xuống, mục tiêu lần này là thăm dò đầu gối của cô.
Lạc Khuynh Thành hốt hoảng theo bản năng lui về phía sau, né tránh sự đụng chạm của Hobart, cả người trở nên căng thẳng, vẻ mặt mang theo một tia phòng bị.
Với phản ứng của Lạc Khuynh Thành, hoàn toàn là bản năng tự vệ tự nhiên, ai bảo hắn là kẻ dám vứt cho cô một cái tát rõ đau?
Bởi vậy, với người như hắn, cô đã tự hình thành cho mình một tấm lá chắn bảo vệ vững chải, cô sợ hắn sẽ ngược đãi cô giống German.
Có thể trên thực tế, hành động của Hobart chỉ đơn giản là muốn quan tâm và thân mật với cô hơn.
Một tay ôm bình rượu, một tay giữ chặt làn váy, cô xấu hổ nhìn hắn khựng người lại giữa không trung, giờ phút này cô mới ý thức được, thì ra, gã này chỉ muốn lau vết bẩn giúp cô? !
Năm ngón tay cuộn lại tao nhã đút vào túi quần, Hobart đứng thẳng người đối diện với Lạc Khuynh Thành, môi mỏng cong lên ý cười hiền hoà, trên mặt không thấy mảy may một tia trách cứ hay xấu hổ. . .
"Phiền em giúp tôi rót một ly."
Khẩu khí lễ phép vừa đàn ông, vừa lịch thiệp, Hobart xoay người ngồi trở về chỗ cũ, tầm mắt nhìn về phía German nhàn nhạt nói như thực như không : "Tôi biết cậu sẽ không ngu ngốc đến mức để cô gái ngoại quốc này làm tình nhân!"
"Hơn nữa, người tinh tráng như cậu mà trông cô ấy nhỏ nhắn, yếu ớt thế kia, làm sao chịu nổi được? Nếu chẳng may, mới bị cậu làm hai hiệp thì đã chết toi trên giường rồi! Ha ha!"
Hobart khẽ cười, giơ ly rượu ra thích thú nhìn Lạc Khuynh Thành rót rượu, hắn không hề cố kỵ với những ngôn từ bỉ ổi hắn phát ra, so với ý cười thân thiện của hắn thì hoàn toàn tương phản!
Cúi đầu xuống, mười đầu ngón giữ chặt trong lòng bàn tay, từng tia lửa giận lóe lên trong mắt Lạc Khuynh Thành, mới vừa rồi còn áy náy với hắn, bây giờ thì một chút cũng không!
Nếu như có thể, cô rất muốn ném bình rượu trong tay mình vào gương mặt giả tạo của gã đàn ông đó, cô chưa bao giờ gặp qua loại đàn ông thô bỉ hơn so với ngoại hình ưa hình như hắn.
Quả nhiên là bè bạn của German, rắn chuột một ổ! Đều khiến người ta chán ghét! !
Nghe bên vẫn còn đọng lại tiếng cười cợt chói tai, đáy lòng Lạc Khuynh Thành không thôi phẫn nộ, cô không biết vì cớ gì cô phải hạ mình rót rượu cho hắn như một nữ nô?!
"Nếu không phải tình nhân thì cậu giữ cô ấy lại làm gì? Không đến mức trở thành bình hoa di động đó chứ? Cô ấy đẹp mê người thế kia, tôi không tin cậu đủ kiên nhẫn để không thịt người ta!"
Nghiêng người ngả ngớn quét mắt gương mặt đầy uất ức của Lạc Khuynh Thành, Hobart nhịn không được thầm than. . .
Cô thật sự rất đẹp, chưa từng có một người phụ nữ nào thu hút ánh nhìn đầu tiên của hắn như cô, hơn nữa, lại là một cô gái ngoại quốc !
Thứ ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn chùm to lớn mang đậm phong cách Phương Tây với nét cổ kính lấp lánh màu kim cương dừng lại trên gương mặt trong trẻo mà nhỏ nhắn của Lạc Khuynh Thành, dù có nét nhợt nhạt như người bệnh nhưng nhìn theo góc độ của Hobart mà nói, khuôn mặt thanh tú với cái cổ trắng nõn, tóc dài mềm mại, giọng nói nhu hòa cùng với biểu tình ẩn nhẫn, nhất là cặp cặp mắt kia quá mức mĩ lệ, con ngươi trong trẻo tựa ngọc thủy tinh, động tác của cô tuy vụng về nhưng lại khiến cho thị giác cùng xúc giác hắn bị kích thích đến vạn phần. Hắn như trầm mê vào vẻ đẹp của cô không có lối thoát.
Ánh mắt quá mức chuyên chú của Hobart ẩn chứa một tia điên cuồng chiếm giữ mà ngay cả bản thân hắn cũng không có phát hiện ra cho đến khi đáy mắt German cũng đồng thời dừng trên người Lạc Khuynh Thành, rồi chuyển qua Hobart, con ngươi chợt trầm xuống, lóe lên một tia sát khí!
"Chuyện của tôi, từ khi nào đã đến lượt cậu lắm miệng? !"
Đôi mắt bắn từng mũi tên sắc nhọn, lạnh băng về phía Hobart, ngữ điệu trầm thấp của German chậm rãi vang lên phảng phất một tia khí phách cao ngạo.
"Chỉ là tôi có hứng thú với cô ấy thôi, tôi đang nghĩ nếu cậu chơi chán rồi thì có ném lại cho tôi thưởng thức không?"
Hobart bĩu môi vô tội lên tiếng, mà hai người nghe còn lại mang hai luồng cảm xúc khác biệt nhau, cô là tức giận, còn hắn, lại kinh ngạc!
"Tôi nhớ rằng, cậu không phải kiểu người thích phụ nữ kém hấp dẫn."
Đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm, âm thanh German càng lạnh lùng hơn trước, thậm chí còn mang theo một chút khinh bỉ hèn mọn. . .
Những lời của German, thật ra hoàn toàn là đang che chở cho Lạc Khuynh Thành, chỉ là thủ đoạn nói chuyện của hắn quá cao siêu, giọng điệu lại bình tĩnh lạnh nhạt, hững hờ như có như không khiến người khác không nhìn ra được đâu mới là cảm xúc thật sự của hắn, bởi vậy, ngoài bản thân mình ra thì không một ai có thể nghe ra được đây không chỉ là một câu cười cợt chọc tức Hobart !
Không, có lẽ chính bản thân hắn cũng chưa nhận ra, là do hắn che giấu cảm xúc quá sâu, hay là vì nội tâm quá quật cường và ngoan cố không để lộ tình cảm thật của mình. . .
Ngẩng đầu lên, Hobart cười càng sáng lạn: "Đúng là xúc cảm khi chạm vào những cô nàng hấp dẫn thì không chê vào đâu được!"
"Nhưng, phải có đôi lúc thay đổi khẩu vị chứ."
Hobart thản nhiên buông lời, quét đôi mắt thâm trầm nhìn Lạc Khuynh Thành, sau đó nhấp một hơi cạn sạch rượu trong ly. . .
"Rót thêm ly nữa."
Ý cười vẫn thân thiện và hiền hòa như vậy, Hobart nâng chén nhìn về phía Lạc Khuynh Thành, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa nhẹ chớp động, âm thầm giở trò tán tỉnh cô. . .
Đây là bản năng của Hobart, lợi dụng ngoại hình ưa nhìn kết hợp với một khuôn mặt vô tội, vô hại thì hắn hoàn toàn đủ tự tin khiêu khích, hấp dẫn phụ nữ!
Mày chợt nhíu lại, đáy lòng dần dần bị lo lắng xâm chiếm, German không biết vì sao hắn không thể nào ưa nổi cái nhìn đầy dâm tục của Hobart dành cho Lạc Khuynh Thành!
Mặc kệ lòng hắn có rối bời thế nào, hắn thu lại vẻ lo lắng trong lòng mình, khóe môi lẳng lặng cong lên ý cười quỷ dị. . .
"Rốt cuộc cậu tới đây là để uống rượu hay ngắm gái?"
Hừ, có gan sai khiến Lạc Khuynh Thành rót rượu cho hắn, còn nhân cơ hội đó mà gần gũi cô, thật khiến cho người ta chướng mắt!
"Vừa uống rượu ngon, vừa ngắm cảnh đẹp, cậu không biết đây là thú vui của con người sao?"
Bắt gặp ánh mắt khó chịu của German, Hobart giảo hoạt cười. . .
"Thunder, tôi nói thật đấy, nếu chơi ngán cô gái này rồi thì đừng quên người anh em tôi đây."
Có lẽ, chỉ những thời điểm then chốt, Hobart mới lôi ba chữ tình anh em ra?
"Không hề."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng ly rượu, con ngươi hẹp dài lóe lên một tia nguy hiểm, khóe miệng nhẹ cong lên, bỗng nhiên German cười quỷ dị. . .
"Có điều cậu cũng biết, tôi không thích đồ của mình bị người khác dòm ngó hay đụng vào, cho nên một khi tôi vẫn chưa có ý định từ bỏ thì cậu tuyệt đối đừng mơ tưởng có được cô ấy."
Ý cười của German hằn sâu nơi đáy mắt, ý lạnh phóng ra tứ phía.
Đồng thời, German cũng đưa mắt quan sát phản ứng của Lạc Khuynh Thành, trông cô nàng bây giờ có vẻ rất tức giận, gương mặt trở nên lạnh lẽo như băng, mím môi chặt thế kia, hẳn là nén giận trong lòng đây!
Cô tức giận, đương nhiên hắn biết, có lẽ, bản tính cứng rắn không chịu khuất nhục của cô vẫn khiến cho hắn dâng lên một thứ cảm giác đau xót lạ lùng trong lòng.
Nhưng còn biện pháp nào đâu, ai bảo cái tên chó ăn tạp Hobart này tự mình tìm tới cửa! Ai bảo cô đứng trước mặt hắn dụ dỗ, quyến rũ người lung tung! ?
Huống chi, cô chỉ là đồ chơi của hắn, cúi đầu làm kẻ bề dưới là điều đương nhiên, không phải sao?!
Không hề dự đoán rằng German sẽ trả lời như vậy với hắn, thậm chí còn giống như đang uy hiếp cảnh cáo hắn, Hobart hơi ngẩn người hé miệng nhẹ giọng cười.
"Rượu cũng uống đủ rồi, tôi cần phải trở về."
Lại lần nữa uống một hơi cạn sạch rượu, Hobart đứng dậy, tay có ý định ôm lấy Lạc Khuynh Thành. Về ngôn ngữ cơ thể cơ bản ở phương Tây, họ đều luôn cởi mở và ít kiêng kị gì, ôm hoặc hôn má chỉ là hành động chào tạm biệt rất đỗi bình thường.
Nhưng Lạc Khuynh Thành lại không quen, càng rất bài xích người này cho nên nhanh chóng né ra, sắc mặt lạnh như băng.
Hobart hơi bực bội với thái độ của cô, nội tâm âm u vô cùng, tiếp tục cười hiền hòa nói tạm biệt với German.
"Đúng rồi, ngày mai có buổi tiệc tụ tập, đừng quên mang cô ấy theo."
"Đừng quên tôi không thích tham dự mấy loại tiệc tùng kiểu đó."
Mày khẽ nhíu chặt, khẩu khí German có chút theo kiên nhẫn...
Tiệc tùng?
Nói dễ nghe vậy thôi, chẳng qua chỉ là đám đồng nghiệp trong quân đội tụ hội lại làm chút việc dâm loạn, thực là một đám ô hợp! !
"Lần này cậu trốn không thoát đâu, tôi đã thay mặt cậu đồng ý rồi, đám người đó hình như rất vui mừng, còn chờ mong được nhìn thấy cậu cơ đấy ."
Hobart nhướng mày lên, mỉm cười vì đắc ý, chắc German đang rất khó chịu đây!
Là ai cho hắn lá gan dám thay mặt hắn đưa ra quyết định này nọ! ?
Môi mỏng cong lên, German cũng không nói lời nào, chỉ nghiêng mắt nhìn chằm chằm Hobart, ánh mắt cực kỳ lạnh, dù da mặt có dày cỡ nào, trong lòng Hobart cũng có chút bất an . . .
"Đi một lần đi, coi như tham gia tiệc chúc mừng là được mà."
Hobart cười hề hề biện hộ cho mình : "Vừa lúc cậu cũng có bạn gái, nếu cậu không muốn bọn họ tò mò thì mang cô ấy theo luôn đi, dù sao cũng chỉ là đồ để chơi đùa."
" Hay là, nói cô ấy là đồ chơi chỉ là cái cớ để ngụy trang sự thật rằng, cậu không muốn chơi đùa cô ấy?"
Đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều cong lên ý cười, trên thực tế, những lời mà Hobart vừa nói mang đậm mùi đe dọa, hắn đang nghi ngờ German, hay nói cách khác, nếu thật sự German không xem Lạc Khuynh Thành như một món đồ chơi thì đây mới chính là điều phiền phức nhất!
German rất rõ điều này, đám sói đói có khắp mọi nơi, mỗi ngày đều luôn rình rập tìm thời cơ nắm thóp đối phương, một khi đã tìm được điểm yếu rồi, bọn họ sẽ không từ mọi thủ đoạn thâu tóm tin tức hữu dụng, như vậy, tương lai của hắn, sẽ gặp phiền phức không ngừng.
Quên đi, dù sao cô cũng chỉ là món đồ chơi của hắn, mang đi chơi một chút cũng không sao cả!
Không biết là hắn đang tự thuyết phục mình hay đang trốn tránh thực tại, German thoáng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hobart, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu. Sau đó, khóe miệng, có chút cong lên ẩn chứa ý cười đầy trào phúng, lại càng như đang cất giấu một vẻ đẹp dã tính khó cưỡng lại, khó phục tùng. . .
Thành thật mà nói, tự đáy lòng German rất rõ ràng, thậm chí cả Lạc Khuynh Thành, cũng biết sẽ phải gặp phiền phức, có thể nói rất nhiều là đằng khác. Chỉ là hắn không muốn thừa nhận, lại càng không can tâm tình nguyện cho rằng hành vi của mình rõ ràng là đang bảo vệ cho Lạc Khuynh Thành.
"Xem ra cậu đồng ý rồi."
Vừa lòng bật cười, nói một tiếng tạm biệt, Hobart liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Lạc Khuynh Thành, sau đó xoay người rời đi, tiếng bước chân nhịp nhàng lộ ra một chút đắc ý. . .