Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 29: tàn nhẫn tù điệp 28: là ngu ngốc hay thông minh?!






Nhưng vừa bật cửa ra thì trước mắt cô xuất hiện một bóng người, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra đó là một tên lính với gương mặt xa lạ.



Hắn là người vừa mới nhận được lệnh của German, canh giữ trông chừng Lạc Khuynh Thành.



"An phận chút đi! Đây là tổng hành dinh của thủ tướng, một người ngoại quốc như cô nếu tự tiện xông vào một khi bị phát hiện thì so với chết thì kết cục còn thảm hơn!"



Sắc mặt âm trầm lộ ra vẻ hung tợn, tên binh lính đó uy nghiêm mở miệng cảnh cáo cô, bày ra thái độ vô cùng hèn mọn nhìn Lạc Khuynh Thành. . .



Đúng như vậy, ở tại cái thời điểm này, một người ngoại quốc như cô, đi đâu cũng sẽ gặp mất cái thể loại nguy hiểm không lường trước được này.



Mặc dù biết được điểm ấy nhưng Lạc Khuynh Thành vẫn không thoải mái chút nào.



Thế giới này là của chung, có ngoại quốc đi chăng nữa thì cũng là người, hơn nữa cô là một cô gái đơn thuần, lương thiện, đâu giống mấy bọn sói hung ác như bọn hắn, vì lý gì phải chịu đựng cảnh đối xử bất bình đẳng này! ?



Thái độ khắc nghiệt của tên lính đó khiến lòng tự cao của Lạc Khuynh Thành bị chà đạp, cô có chút tức giận, cắn răng. Nhẫn nhịn, lúc nào cũng phải nhẫn nhịn, thật sự là quá sức chịu đựng của cô rồi!



Nhấc chân lên, thẳng tiến đến giữa hai chân tên lính, mạnh mẽ làm một cước cơ bản, Lạc Khuynh Thành lợi dụng sơ hở bỏ chạy!



Ánh mắt German trở nên khắc nghiệt, khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ thêm một tầng sương mù dày đặc, hơi thở tàn nhẫn lãnh khốc xuyên qua bộ quân trang tuyệt đẹp chậm rãi lan tràn, hắn đột nhiên nắm chặt ly rượu, gân xanh nơi mu bàn tay nổi bạo rõ lên trông thấy.



Cô gái chết tiệt này, dám chạy trốn? Em dám chạy trốn!



Ở một nơi đầy quyền lực và uy nghiêm thế này, em còn không an phận, dám chạy? Là ai cho em lá gan lớn vậy hả?!



Nghĩ đến đây, ly rượu "Choang" một tiếng, từng mảnh thủy tinh sắc nhọn rơi xuống sàn nhà. German thực sự bị cô chọc cho tức giận, dứt khoát xoay người sải bước ra ngoài, bây giờ hắn rất muốn trực tiếp bóp chết Lạc Khuynh Thành, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn!



"Thunder?"




Tâm trạng vô cùng buồn bực, nâng mắt nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, quan sát được một màn trước sân lớn, đôi mắt Hobart bắt đầu chớp động.



Vừa rồi có phải là một cô gái?



Tổng hành dinh trông coi nghiêm mật như vậy, thế quái nào lại có phụ nữ lọt vào đây? !



Coi tình hình kia, chắc Thunder muốn tự mình giải quyết rồi?



Việc này, đúng là thú vị ...



Hàng mi cong lên vui sướng khi thấy người gặp họa, Hobart xoay người nhanh chóng đuổi theo German.



Bởi vì Lạc Khuynh Thành, cho nên trước sân lớn vốn dĩ rất yên tĩnh giờ lại thêm náo nhiệt.



Thật sự là không thể không bội phục lá gan của Lạc Khuynh Thành, biết rõ đây là nơi ở của Hitler, biết rõ bản thân mình sẽ bị tình nghi là kẻ ám sát trà trộn vào đây và sẽ chết dưới một làn đạn, nhưng điều đó vẫn không ngăn được bước chân cô chạy nhanh về phía trước.



Chỉ tiếc, chạy không được vài ba bước đã bị đám lính gác xung quanh bao vây.



Kéo chó săn đến hung hãn sủa trước mặt Lạc Khuynh Thành, nghênh đón cô còn có vài tên lính chỉa súng vào cô, đợi đồng bọn báo việc này tới thủ tướng hòng nghĩ cách giải quyết.



Nhưng thủ tướng còn chưa đến thì German đã nhanh tay hơn.



Hắn nâng chân lên, quân giày nặng nề đá vào chân Lạc Khuynh Thành. Cô nhịn không được đau, rên một tiếng, quỳ phịch xuống nền đất. Lập tức cảm giác lạnh thấu xương xuyên qua lớp váy mỏng, len lỏi vào trong cơ thể cô.



Một tay nắm tóc Lạc Khuynh Thành kéo lên, German dùng sức kéo lên, ép cô phải ngẩng đầu nhìn hắn!



Rất đau, Lạc Khuynh Thành cảm thấy da đầu của mình đều bị hắn kéo đều muốn rách toạc, nhưng cô lại không thể kêu ca, càng không thể khóc! !



Cắn răng nghiến chặt cố nén đau đớn, Lạc Khuynh Thành ngoan cố trừng mắt nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của German. Cho dù có quỳ trên mặt đất, nhưng phong thái quyến rũ, sự hấp dẫn của cô từ ánh mắt đến dáng người, hơi thở của sự kiên cường và can đảm đặc trưng của cô khiến cô không khác gì một thánh nữ thu hút ánh nhìn từ người đối diện.



"Ban ngày ban mặt dám xông vào tổng hành dinh của thủ tướng, không muốn sống nữa phải không? Được lắm, tôi giúp cô toại nguyện!"



Mang một dáng vẻ bình tĩnh như thường lệ, German rút khẩu súng bên hông mình, chuẩn xác đặt lên giữa huyệt thái dương trên trán Lạc Khuynh Thành...



Động tác giữ cò súng hiện ra rõ nét giữa cái bầu không khí rét lạnh, "Cùm cụp" một tiếng, âm thanh rợn người vang lên, giống như Satan máu lạnh đến đón thêm một mạng người xuống địa ngục . . .



"Khoan đã."



Một âm thanh bình thản lên tiếng, chỉ trong nháy mắt đã cứu được mạng nhỏ của Lạc Khuynh Thành, là của thủ tướng, hắn vừa nhận được tin nên mới chạy đến đây.



"Đã xảy ra chuyện gì?"



"Báo cáo thủ tướng, tình hình cụ thể thế nào chúng tôi vẫn chưa nắm rõ , chỉ là nghe được tiếng thét chói tai của kẻ này nên mới đuổi theo."



Đứng bên cạnh mấy con chó săn phát cuồng, tên lính hơi run rẩy trả lời tay chỉ về phía cái tên lính khác đang mang vẻ mặt trắng bệch vì sợ hãi, là tên lính vừa bị Lạc Khuynh Thành đá trúng chỗ hiểm.



"Thưa thủ tướng, tôi được giao nhiệm vụ đến đây tuần tra, vừa nãy băng qua chỗ này thì nhìn thấy cô ta đột nhiên từ đâu chui ra, định lại gần hỏi chuyện thì cô ta liền tung chân lên đá tôi!"



Không dám mở miệng nói thật, chỉ đứng đó run lên cầm cập, hắn làm việc dưới quyền của German, hôm nay nhận được lệnh bí mật trông coi cô gái này, nhưng nếu để lộ ra bên ngoài, chỉ sợ chết là con đường mà hắn phải đối mặt!



Bây giờ, người có thể giúp đỡ hắn giấu diếm chỉ còn có ngài ấy, nếu như ngài nể tình đứng ra nói vài câu, lúc đó cơ hội giữ lại mạng nhỏ của hắn cũng rất cao.



Nhưng tên lính đó quả nhiên rất khờ khạo vì xem nhẹ sự vô tình và máu lạnh của German.



Giơ súng lên, đổi hướng nhắm ngay đầu tên lính, "Đoàng" một tiếng, đôi mắt German cũng không hề chớp động, mặt không chút thay đổi bóp cò bắn đạn xuyên trán hắn.




"Có mỗi một người phụ nữ cũng ngăn không được, phận là lính không xứng để sống!"



Lạnh lùng hừ một tiếng, German lại lạnh lùng hướng nòng súng sang tên lính đang đứng cầm xích dắt chó săn kia.



"Đoàng", lại một phát súng nữa vang lên!



"Trách nhiệm của bản thân cũng không dám đứng ra đảm đương, đáng chết!"



Liên tiếp giết chết hai người, mà lý do của German đều hoàn toàn hợp tình hợp lý, tuy rằng rất tàn bạo, máu lạnh vô tình nhưng điểm này lại khiến Hitler rất hài lòng.



Bọn hắn là người của Đảng Vệ quân, cần phải có tố chất này, không được phép nương tay hay lưu tình. Tầm nhìn xa trông rộng, khả năng nhìn nhận vấn đề, tài mưu lược cũng chính là một trong số điều kiện tiên quyết để trở thành một kẻ đứng đầu quân đội!



Nhìn ở một góc độ nào đó, German giống như đang thực hiện một buổi thẩm tra. Nhưng thực tế, xét về góc độ của Lạc Khuynh Thành mà nói thì bên ngoài sự tàn bạo, máu lạnh của hắn thì ẩn đâu bên trong nó lại mang dụng ý khác, giống như hắn đang... Bảo vệ cô! ?



Bảo vệ cô?



Nhíu chặt mày, Lạc Khuynh Thành ghê tởm với cái suy đoán phi lý của mình!



Ngu ngốc! German là người đàn ông không có tính người, đến nước này rồi, bản thân hắn còn không ngại giết thêm vài tên nữa thì lấy đâu ra cái loại suy nghĩ cứu cô chứ? !



Ngẩng đầu, đôi mắt thanh tuyền ngây ngốc nhìn chằm chằm German, Lạc Khuynh Thành thật sự không đoán ra được rốt cuộc trong lòng hắn đang toan tính điều gì, nhưng tiếc là ngoài khuôn mặt lạnh tanh với đôi mắt huyết lệ kia thì cô không chờ đợi trước có thể theo mặt hắn trên nhìn ra cái gì, chỉ tiếc, trừ bỏ lạnh như băng, cái gì đều không có. . .



Đúng lúc này, Hobart đi thong thả bước đến trước mặt cô.



"Nói, cô vào bằng cách nào? Có mục đích gì?"



"Ba" một cái tát mạnh lên gương mặt cô, Hobart cũng bắt đầu lên tiếng thẩm vấn, hay nói chính xác hơn, là đang cố thể hiện khả năng của mình hòng lấy lòng thủ tướng.



Hai gò má bị ăn đau mà đỏ ửng lên, đưa đôi mắt giận dữ nhìn thẳng vào mắt Hobart, Lạc Khuynh Thành cố nén đau đớn, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng : "Tôi đến đây để đưa rượu, vì mải ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh mà bị lỡ mất chuyến xe về, kết quả thì bị đuổi bắt thế này đây."



Nếu cô nhớ không lầm thì khi vừa co giò chạy khỏi xe, cô phát hiện có vài xe chứa rượu Bordeaux của Pháp được mở ra, trên rượu cũng không có dấu hiệu thuộc về Đảng Vệ Quân cho nên cô đoán số rượu này được đưa vào từ bên ngoài.



Không thể không nói, Lạc Khuynh Thành thật sự rất thông minh, trước tình huống thừa sống thiếu chết lại có thể bình tĩnh như vậy.



Hơn nữa, tuy rằng không thể trực tiếp thoát khỏi sự kiểm soát của German, tuy rằng cô không đoán được rốt cuộc dụng ý thật sự của hắn là gì, nhưng cô cũng không đến mức ngốc nghếch bán đứng hắn.



Vừa rồi là cô còn mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ là muốn chạy trốn nên không biết nghĩ!



Ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, ít nhất cô còn có một con đường là sống sót, nhưng một khi tiết lộ sự thật, hắn sẽ không chết mà cô thì tuyệt đối không còn đường sống, hay, có lẽ sẽ sống không bằng chết.



"Báo cáo thủ tướng, đúng là vừa rồi có xe rượu đi vào."



Là vì để chúc mừng sự kiện mới lên nắm chính quyền nên mới yêu cầu riêng một xe chở rượu đến. Cũng là vì chính mình yêu cầu nên hắn vẫn nhớ rõ điều đó.



"Ừ."



Mu bàn tay ở sau người, nhẹ nhàng đưa lên, Hitler thản nhiên vuốt râu ừ một tiếng.



"Thủ tướng, xin hãy để chuyện này cho tôi xử lý, đảm bảo ngài sẽ vừa lòng!"



Một lần nữa lại kéo tóc Lạc Khuynh Thành, làm bộ lơ đãng đẩy bàn tay ghê tởm của Hobart đang tự nhiên đặt lên cằm cô, German lễ phép xin chỉ thị, nhưng người ngoài lại có thể nhìn thấy rõ ràng lòng tự cao và sự không tôn trọng cấp trên từ thái độ của hắn.



"Được, vậy giao cho cậu ."




Phất phất tay, thủ tướng không muốn nhiều lời đành xoay người trở về, hắn chưa bao giờ hoài nghi tác phong làm việc của German, hơn nữa hắn cực kỳ yên tâm và tin tưởng hắn.



Thực tế thì đúng là vậy, ở trong quân đội, ngoài bộ mặt lạnh nhạt và máu lạnh ra thì German chưa bao giờ có bất cứ phụ nữ nào bên người. Huống chi là vì một người con gái mà phá vỡ nguyên tắc, cho nên giao cô ta cho hắn, cũng rất an tâm.



"Không vội, trước hết ở lại uống rượu."



Người đàn ông phía trước vừa nghe xong bèn bật cười, nụ cười đầy ý tán dương nồng đậm. German lên tiếng trả lời, ánh mắt vẫn bình thản không hề có chút tôn trọng. Rồi chỉ trong nháy mắt, hắn khẽ rũ mi, con ngươi ánh lên một sự ảm đạm, âm u!



"Dẫn đi, trói đứng lên, nhét vào xe tôi, chống mắt lên mà canh chừng cẩn thận."



Đôi mắt đầy cảnh cáo trừng về phía Lạc Khuynh Thành, ánh mắt tràn ngập lửa giận, âm thanh German lạnh nhạt vang lên, âm thanh tựa có thể chấn động núi sông. . .



"Đi mau! An phận đi!"



Tên lính bên cạnh Gavin lập tức quát lên vài tiếng ra lệnh, áp giữ Lạc Khuynh Thành đi về phía xe.



Nhìn hình bóng Lạc Khuynh Thành rời đi, tuy rằng trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể tìm được câu trả lời. Hobart chỉ đành phải từ bỏ, xoay người cùng đi với German trở về phòng.



"Hôm nay cậu lại lập công lớn rồi."



Đi song song cùng German, Hobart cong môi cười nhạt, trên gương mặt tuấn dật phi phàm của hắn ẩn chứa nụ cười đầy ý tán thưởng, có thể nói điêu là dụ hoặc thế nhân, nhưng rất dễ nhận ra, trong câu nói đó còn hàm chứa sự ghen tị sâu sắc. . .



"Cậu cũng muốn lập công?"



Nghiêng đôi mắt ngạo nghễ liếc nhìn Hobart, German nhướng mày, khóe môi gợi cảm cong lên ý cười trào phúng lên tiếng.



Chỉ có loại người luôn chỉ biết nghĩ đến chuyện ganh đua với người khác, mới có thể mở miệng nói ra hai chữ "lập công" không đáng đó!



Bị thô lỗ nhét vào trong thùng xe, tay chân đều bủn rủn đến rã rời, môi mọng cong lên, gương mặt thanh tú của Lạc Khuynh Thành dần dần hiện ra một tia không cam lòng và phẫn nộ.



Nhưng cô còn cách nào khác đâu?



Vừa rồi là cô quá hấp tấp nghĩ đến chuyện chạy trốn cho nên không biết tính toán, suy nghĩ chu đáo! Ông thầy già trên lớp cô còn dám hơn thua không coi ra gì huống chi là việc hắn cố giam giữ cô!



Thật sự Lạc Khuynh Thành không hiểu não mình rốt cuộc có bị chảy nước không, đột nhiên không ngẫm không nghĩ sinh ra một loại cảm giác lạ lùng? Chẳng lẽ tối hôm qua bị hắn tra tấn còn chưa đủ sao? Bây giờ lại sinh ra cảm giác....ỷ lại vào hắn? !



Hoang đường, quá hoang đường!



Hàm răng trắng ngần khẽ cắn môi, hai tay bị trói sau lưng, hai chân bị trói dính chặt vào nhau. Lạc Khuynh Thành bị cái giá lạnh bên ngoài ập tới, lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy,. . .



Thùng xe lạnh như băng, hai gò má bỏng rát vì cái tát ban nãy, chính lúc này cô mới nhận ra vừa rồi cô phải chịu đựng cảm giác nhục nhã đến bực nào.



Cô không muốn chết, cô muốn giữ cái mạng quý giá này để hưởng thụ nhân sinh quan trên đời, cô còn phải bảo vệ Ngâm Tích, đưa chị ấy về nước sống những ngày bình dị, cho nên, tạm thời cô chỉ đành phải nhẫn nại, đợi đến khi tìm được cơ hội, cô nhất định sẽ bỏ trốn!



Hàng loạt ý tưởng nảy sinh trong đầu, rồi không biết tự khi nào, không biết đã bao lâu, Lạc Khuynh Thành cảm thấy kiệt sức, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, hai mắt khẽ nhắm, lại lần nữa rơi vào trạng thái ngủ.