Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình 2

Chương 13




Ánh mắt to tròn với con ngươi đen láy trông điềm đạm, lại có phần đáng yêu toát ra từ người con gái đậm chất Á Đông, German vẫn không mở miệng nói lời nào, không khí, trong lúc này, quả thật rất nặng nề...

Lạc Khuynh Thành cố nuốt nước miếng mặn đắng, bị ánh nhìn của anh làm cho hoảng sợ, cô chưa từng gặp phải tình huống anh dùng ánh mắt thế này để nhìn cô, trong lòng càng thêm bất an. Gương mặt anh nhiễm một lớp sương rét buốt, luồng lạnh lẽo trong ánh mắt vẫn không thể tan đi được!

Mà Lạc Ngâm Tích, làm gì có chuyện không biết sợ là gì? Tới tận bây giờ cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt đáng sợ ghê người của German ở trình độ này, so với ác ma thống trị nơi địa ngục thì còn khủng khiếp hơn...

Lạc Ngâm Tích biết, German đại khái hẳn đã rõ ràng chân tướng sự việc cho nên anh mới oán giận cô, cô biết, hiện giờ anh chỉ hận không thể rút gân lột da cô ngay lập tức, chỉ vì cô mưu toan muốn đưa Khuynh Thành rời đi.

Nhưng biết làm sao bây giờ? Không đưa Khuynh Thành đi, lẽ nào đành trơ mắt nhìn con bé phải sống khổ sở chịu tủi nhục dưới ma chưởng của hắn, mặc cho hắn lăng nhục bắt nạt, đến cả tôn nghiêm danh dự của đứa con trong bụng cũng bị chà đạp!?

"Khuynh..."

"Lôi thượng tướng."

Đưa cánh tay rắn chắc vòng ra sau eo, nhẹ nhàng ngầm trấn an Lạc Ngâm Tích chớ có hành động thiếu suy nghĩ, Lệ Thiếu Đình ngưng mắt thản nhiên nhìn thẳng vào mắt German, khóe môi phảng phất ý cười nhạt, vẻ mặt rất là hồn nhiên, vô tội.

"Lôi thượng tướng, cho phép tôi nói một câu, Dora tiểu thư là phiên dịch viên mà đế quốc các người ủy thác đến để giúp tôi, mặc dù theo tính chất công việc, cô ấy không nên tự tiện rời đi, có điều, quyền tự do của cô ấy hoàn toàn không nằm trong quyền hạn của..."

"Lệ thiếu soái."

Thấp giọng đánh gãy lời thanh minh của Lệ Thiếu Đình, German khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Đôi mắt lạnh lùng cũng không chút gợn sóng làm người ta sợ hãi, anh chậm rãi cong môi khinh thường mở miệng: "Lệ thiếu soái, tôi nể anh là khách quý của đế quốc nên mới đối đãi khoan dung thế này, còn chuyện của tôi, xin anh đừng được một tấc lại tiến lên một thước."

"Nếu đi quá giới hạn chịu đựng của tôi, kết cục của anh, so với người khác, thảm như nhau!"

Thật sự đến lúc đó, cho dù có là thượng đế, cũng không thể cứu mạng Lệ Thiếu Đình trong tay German được!

Một câu uy hiếp khiến mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây ra. Khi đôi mắt như màu nước biển xanh thẳm kia nhìn chằm chằm về phía Lệ Thiếu Đình, ai nấy đều cũng như hít phải khí lạnh, German không rảnh bận tâm đến phản ứng của đám người xung quanh, anh hơi cúi người, một tay vươn ra nhấc bổng Lạc Khuynh Thành lên bờ vai rộng của mình!

Động tác quá mức đột ngột, Lạc Khuynh Thành cảm thấy bụng mình dâng lên từng cơn đau âm ỉ...

Mím môi cắn chặt răng, có đau đến mấy cô cũng không dám thét ra tiếng, cô sợ, sợ đến mức tim như muốn ngừng đập ngay khoảnh khắc ấy, cô hiểu rõ con người German, cô biết, anh càng tức giận bao nhiêu thì cô tuyệt đối đừng bao giờ có ý nghĩ phản kháng anh, sợ rằng kết cục sẽ chỉ thảm hại hơn!

Lạc Khuynh Thành biết điều thuận theo, thấy thái độ biết phối hợp của cô vì sợ bộ dáng hung hãn của anh thì tức giận trong mắt anh gần như cũng tiêu tan đi hơn phân nửa, anh cứ thế vác cô sải bước chân rời khỏi hiện trường...

"Còn một việc tôi muốn nhắc nhở Lệ thiếu soái, German tôi, là người rất máu lạnh, vì sĩ diện của anh, tôi sẽ không tính toán với cô ta, có điều, đừng bao giờ có lần hai, nếu không, tôi sẽ cho cô ta biết định nghĩa của cái chết! Còn bản thân anh, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu lần sau còn xảy ra chuyện tương tự, tôi nhất định sẽ không để anh sống sót trở về tổ quốc!"

Từng chữ từng chữ một, như con dao găm chậm rãi xoáy vào moi móc trái tim Lạc Khuynh Thành...

Xong rồi, cô quả thật đã vừa làm một chuyện đi quá giới hạn chịu đựng của anh rồi, bộ dáng của anh, bảo cô dám trốn thế nào được đây? Nhỡ đâu sự việc làm liên lụy đến Lệ Thiếu Đình và Ngâm Tích, cô sẽ hối hận cả đời mất.

"Lôi thượng tướng thật có lòng, Thiếu Đình vô cùng cảm kích, xin yên tâm, tôi là người rất thành thật, đến nước Đức, việc gì nên làm việc gì không tôi tự mình rõ ràng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ, yên tâm."

Nhẹ nhàng gật đầu, cũng không quan tâm thái độ hờ hững quay lưng của German, Lệ Thiếu Đình bày ra nụ cười rạng rỡ tựa ánh sáng mặt trời, dưới trời đêm mưa lớn thâm trầm như thế, nụ cười của anh giống như hào quang tuấn tú, làm tiêu tan đi sự lãnh khốc mà German ban đến, hai thái cực được hình thành cực kỳ đối lập, cho dù ánh mắt của Lệ Thiếu Đình, hoàn toàn không hề ấm áp và rạng rỡ như nụ cười của anh!

Lạnh lùng nhếch môi khinh miệt cười, German cứ thế tiếp tục đi về phía trước, tay không quên ôm chặt người con gái yếu ớt trên bờ vai rộng lớn của mình, cô của bây giờ không khác gì một con thỏ ngốc, biết nghe lời, biết nhu nhược...

"Đi thong thả, có điều Lôi thượng tướng đừng quên lời hứa giữa chúng ta, ngày mai, tôi còn muốn Dora tiểu thư làm hướng dẫn viên du lịch đấy!"

Tông giọng chợt chuyển bổ sung thêm vào lời nói của mình, Lệ Thiếu Đình cười nhạt một tiếng, sau đó sườn mặt cương nghị của anh trở về trạng thái vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo...

Tuy anh rất muốn cứu Lạc Khuynh Thành, nhưng với tình hình yếu thế hiện nay, việc duy nhất trước mắt anh có thể làm được đó chính là hy vọng lời nói của mình, có thể giúp "hình phạt" của Lạc Khuynh Thành được giảm bớt.

Đây là địa bàn của German, chỉ cần nhìn qua phong thái làm việc của thuộc hạ hắn, anh đã sớm lường trước được chuyện này, trong một thời gian ngắn, một đội quân nghiêm chỉnh lập tức có mặt đầy đủ, không hổ danh là sĩ quan làm việc quyết đoán nhất đế quốc!

"Khuynh..."

Lập tức đưa tay đặt lên đầu môi Lạc Ngâm Tích, Lệ Thiếu Đình nhìn cô lắc đầu: "Đừng gọi, em càng gọi, Reggie Nord chỉ càng tức giận thêm thôi, thứ Khuynh Thành sắp sửa phải đối mặt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

"Tích Nhi, em có biết anh không bao giờ nỡ trách cứ em điều gì, nhưng sự việc xảy ra đêm nay, hành động của em quá mức lỗ mã.ng, dọa anh sợ chết khiếp."

Anh cũng không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả sự lo lắng sợ hãi trong lòng mình!

"Em biết, em biết là em sai, là em quá mức nóng vội."

Bắt ngón tay Lệ Thiếu Đình nắm chặt trong lòng bàn tay, Lạc Ngâm Tích không ngừng lắc đầu, cô nghẹn ngào nỉ non sụt sùi, hốc mắt sưng đỏ ngân ngấn lệ chỉ chờ một tác nhân bên ngoài tác động vào, là cơn mưa đêm đáng sợ, hay là sự ngu xuẩn của cô, cuối cùng chuyển hóa hết tâm sự thành hàng lệ rơi dài mặn đắng hòa vào bọt nước lăn trên gò má...

Cô sợ Reggie Nord, anh ta quả là con người đáng sợ, trên người anh ta chỉ toàn là mùi vị của sự chết chóc, chỉ cần liếc nhìn vào mắt đối phương, cô cảm thấy anh có thể phanh thây cô chỉ bằng nó! Một người đàn ông ma quỷ như thế, làm sao có thể tồn tại được? Anh là ác ma, là ác ma được sinh ra dưới mười tám tầng địa ngục!

Cô không dám tưởng tượng được làm thế nào Khuynh Thành có thể sống bên cạnh hắn những mấy tháng? Em gái cô mỏng manh yếu đuối như vậy, trước kia, ngay cả thấy một con chuột chạy qua cũng sợ mất mật mà òa khóc, giờ đây ngày qua ngày con bé đều phải chịu đựng tính cách máu lạnh của Reggie Nord, chẳng khác gì đang bị phán xét tử hình!

"Từ nay về sau trước khi muốn làm việc gì phải nghĩ đến hậu quả, quan trọng hơn là phải thương lượng với anh trước rồi mới quyết định có nên làm hay không?"

Nhìn thấy Lạc Ngâm Tích thấm đẫm nước mắt, khóc thảm như thế, Lệ Thiếu Đình nào không đau lòng đến quặn hết cả ruột gan, nhưng việc cần thiết trước tiên, vì cho sự an toàn của cô sau này, cũng là vì cho tương lai của hai bọn họ, anh phải lớn tiếng giáo huấn cô.

Phụ nữ đúng là sinh vật dễ xúc động, nghĩ đâu làm đó, không hề suy tính đến hậu quả, nếu không tranh thủ cơ hội này dạy dỗ cô một phen, sau này cô nhất định sẽ bị cách nghĩ ngu ngốc đó hại thân!

"Quan trọng là phải tin tưởng anh, biết chưa?"

"Hức... Ừm..."

Nghẹn ngào thút thít, Lạc Ngâm Tích không ngừng gật đầu, cô biết cô phải tin tưởng anh, cô biết cô không nên hành xử theo cảm tính như thế, nhưng...

"Nhưng mà Thiếu Đình, Khuynh Thành, con bé...con bé...nó có thai a!"

Cuối cùng Lạc Ngâm Tích ngã gục vào lồng ng.ực Lệ Thiếu Đình òa khóc gào to, may là cô dùng tiếng Trung để nói câu vừa rồi, nếu không, để người khác mà nghe được chuyện này thì không biết sóng gió gì sẽ ập đến!

"Có..."

Đồng tử lập tức co rụt lại, Lệ Thiếu Đình nghe xong liền biến sắc, anh nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Ngâm Tích, dịu dàng vu.ốt ve bờ lưng cô, anh không nói lời gì, tự tận đáy lòng anh, nhất thời cũng hiểu được điều gì.

Anh đã từng nói, theo như những gì anh hiểu về người con gái này, cô không hẳn là loại phụ nữ tùy hứng thích hành động theo cảm tính, đến cả tính mạng mình cũng không màng, thì ra là bởi vì Lạc Khuynh Thành mang thai, chuyện lớn nhường này, chả trách tại sao cô ấy lại kinh hoảng đến vậy.

Reggie Nord, hành động cũng nhanh thật! Đến cả...

Chết tiệt!

Lẽ nào tên đó không biết danh dự và trinh tiết của người phụ nữ quan trọng bao nhiêu sao? Hủy hoại cuộc đời con gái người ta còn chưa tính sổ, bây giờ còn làm cho người ta mang thai?

Con mẹ nó, tên đó dám ức hiếp em gái xinh đẹp của hắn?! Nói tên đó là lưu manh cũng nhẹ nhàng quá đi! Khỉ thật! Nhất định hắn phải nghĩ cách cứu Lạc Khuynh Thành trốn ra!

______

Mưa, giống như tòa thác nước mỏng tan rơi xuống khoảng trời u ám thành phố Berlin, lớn từng tuổi này, thân là một người đàn ông cũng có tuổi nhưng cũng phải sợ hãi với bóng lưng lạnh lẽo phía trước...

Tên lính đi sau dường như cảm thấy thương hại thay cho người con gái đang nằm vật vã trên vai Thượng tướng mình, hắn biết kết cục của cô gái ấy sẽ thảm đến nhường nào. Chỉ cần chọc giận Reggie Nord thượng tướng, không chết trọn vẹn thì cũng sống khổ sống sở trong đau đớn dằn vặt, phương thức tra tấn của thượng tướng thì có hàng trăm hàng ngàn, căn bản là không một ai đoán được kết cục, mỗi một sai lầm thì phải hứng chịu một loại khổ hình địa ngục, đến lúc đó, ngay cả sống cũng là loại hy vọng viễn vông.

Vừa thương hại, nhưng phần nhiều hắn lại thấy nể phục tinh thần của cô gái bị Thượng tướng vác trên vai kia, cô đúng là có bản lĩnh rất lớn, sao có thể chọc thượng tướng tức giận đến bực này! Tuy bình thường Thượng tướng không tỏ thái độ gì, nhưng giờ hắn cảm thấy, sự ẩn nhẫn cùng dáng vẻ trầm lặng này, mới khiến cho người khác kinh hãi...

Sải bước đi thẳng về phía trước, cảm giác được bộ dáng rụt rè sợ hãi của tên lính đằng sau, German thực sự phiền nhất là mấy thể loại vướng chân vướng tay này, bèn mím môi, anh vươn tay rảnh quát lớn!

"Cút!"

Ẩn hiện dưới màn mưa, âm thanh trầm thấp đầy uy lực của người đàn ông tựa như lốc xoáy cuốn đi tất cả mọi thứ trên đường nó đi qua, anh mặc cơn mưa nặng hạt gội rửa khắp người mình, một thân rắn rỏi, tiến về phía trước...

Trong bầu không khí ẩm ướt hỗn loạn khiến hô hấp gần như ngưng trệ, tiếng mưa lách tách rơi xuống mặt đường tạo nên tiếng vang lớn, nhưng tiếng bước chân của anh, lại không thể nào lẫn vào đâu được, trầm trọng vững như bàn thạch, mỗi một bước đi của anh như mang theo hơi thở của địa ngục, vờn quanh thân cô khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Bàn tay nắm chặt, móng tay khảm sâu vào da thịt, Lạc Khuynh Thành mím chặt môi, tiếp tục trầm mặt không nói gì, cũng không hề phản kháng...

Thật ra, cô rất muốn nôn khan, không biết vì sao bụng cô lại cảm giác đau đớn, khó chịu lạ thường, là vì bờ vai anh quá rắn chắc, hay là vì chính bụng cô có vấn đề phát sinh, nương theo mỗi nhịp bước chân của anh, bụng cô cũng theo đà đó nhấp nhô lên xuống, cảm giác khó chịu ngày một nghiêm trọng, rất đau, cô muốn hét lên thật to nhưng cô không có lá gan đó, cô không dám.

Giờ phút này anh tức giận đến mức nào, cô nào không rõ, cho nên trong lòng cô cũng thấp thỏm lo sợ hơn ngày thường, cô cảm giác bản thân mình như bị anh vứt giữa tảng băng trôi mỏng, hai chân lơ lửng đứng không vững vàng tìm chốn an toàn, để rồi sau một hồi giằng co, cô mới nhận ra, cô vốn dĩ không có cách nào thoát khỏi tử vong, cơ thể dần dần chìm trong tuyệt vọng, sau đó tự trao bản thân mình cho quỷ dữ!

Anh chính là quỷ dữ, là người quyết định cô có xứng đáng để tồn tại hay không!

Cô sợ hãi anh, chuyện này không có gì phải bàn cãi. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng của cô với anh đến bây giờ vẫn không hề thay đổi, là một đại ác ma không thể nào nhìn thấu được nhân tâm, càng rõ ràng một điều anh là người đàn ông không hề biết đến hai chữ "nhân nhượng", một khi lửa giận bùng phát, người phải hứng chịu mọi hậu quả chính là cô! Nếu là cô của trước kia, cô sẽ không phải đắn đo hoảng sợ như giờ phút này, dù sao cô cũng đã từng chết một lần, có chết thêm lần nữa cũng không khác nhau là mấy, nhưng tình huống bây giờ lại khác, trong bụng cô còn đang mang thêm một sinh mệnh bé bỏng chưa chào đời, là tim là phổi của cô, là tương lai của cô, là nguồn ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm của cô, cô không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được...

Con người, một khi đã tồn tại "điểm mạnh" thì ắt sẽ có "điểm yếu", một khi điểm yếu của mình bị người khác phát hiện, trở thành vật uy hiếp của bản thân, lúc đó, có hai con đường mà họ phải đưa ra sự lựa chọn, hoặc là chạy trốn khỏi vòng vây nguy hiểm, hoặc là cúi mình cầu xin một cách hèn mọn...

Lẽ nào, lựa chọn đầu tiên của cô, là sai sao?

Giọt nước mắt hòa cùng hạt mưa lăn dài trên gò má, Lạc Khuynh Thành vô lực rủ đầu xuống bờ lưng anh, cô đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình thật éo le và bi ai, ngay từ khi ông trời cho cô tiếp tục sống trong cái thân xác này, ở cái địa phương đất khách quê người này, cô chưa một lần được trải qua một cuộc sống giản đơn, ấm áp, hạnh phúc theo đúng nghĩa của nó, mà giờ đây, việc mang thai, đối với một người phụ nữ mà nói, là thứ quý giá nhất và là niềm hạnh phúc nhất trên đời mà bất cứ nữ nhân nào cũng đều trải qua, về lý mà nói, cô phải vui mừng mới đúng, cuối cùng thì sao, trước mắt cô chỉ là một mảng sương mù mờ mịt không thấy lối ra...

"German..."

German, anh có thể nói cho em biết, rốt cuộc anh tức giận thành cái dạng này là vì sao? Là đơn giản vì em chạy trốn khỏi anh khiến lòng tự trọng của anh bị chà đạp, hay là vì anh đã cảm thấy sự tồn tại của em, đã có vị trí nào đó trong lòng anh?

Cô mấp máy khẽ gọi tên anh, giống như cảm giác cô bị lạc giữa khu rừng hoang vắng, không người, chỉ duy nhất mình cô lạc lối giữa khoảng trời tăm tối, cô sải bước chạy, da thịt bị cỏ cây đâm đến chảy máu, chạy đến khi kiệt sức, chạy đến khi hô hấp ngừng trệ, đến khi cô đã quá mệt mỏi khi cứ phải cô đơn một cách ngu ngốc vùng chạy tìm lối thoát. Cô nhớ anh, muốn dựa dẫm vào anh, cô muốn nói với anh, cô sợ hãi, liệu anh có thể đến tìm cô.

Nắm chặt vạt áo anh, cố gắng tìm điểm dựa để giữ thăng bằng, đồng thời cũng muốn cho chính bản thân mình một cơ hội, để ỷ lại vào anh, ít nhất là bây giờ.

Nhưng, kết quả, cô ngã gục dưới gốc cây to, đầu vùi xuống hai đầu gối, hai bả vai run rẩy vì bóng tối bủa vây, chỉ vì một lý do, cô không hiểu anh, đúng, cô vốn không thể nào hiểu rõ con người anh, anh là người đàn ông quá mức thâm trầm, quá mức khó đoán, anh không thích trẻ con, anh không thể chấp nhận một người phụ nữ ngoại quốc, cuối cùng, cô chỉ đơn giản là món đồ chơi cho anh giải trí...

Mạnh mẽ buông vạt áo anh ra, Lạc Khuynh Thành nắm chặt tay thành quyền, tự tạo cho mình bộ dáng phòng bị, một chút hy vọng dựa dẫm ban nãy hoàn toàn tan biến.

Cảm giác cả người cô đột nhiên cứng ngắc, giống như đang kiên cường chống lại điều gì, mắt dài thốt nhiên nheo lại, lửa giận mới dập tắt được một phần ba giờ lại muốn vực dậy!

Vác Lạc Khuynh Thành, đi nhanh đến xe, quăng cô lên ghế ngồi, động tác của anh cực kỳ thô lỗ, nhưng bên trong đó lại có phần luống cuống, vừa tức giận muốn trừng phạt cô, nhưng cũng vừa sợ cô bị thương ở đâu đó!

Tên lái xe không khỏi kinh ngạc há hốc mồm vì sự tình diễn ra phía sau ghế ngồi, Thượng tướng bị sao vậy? Lúc bước xuống xe tâm tình còn tốt đẹp, giờ nhìn chẳng khác gì con sói dữ muốn thịt người a?!

"Thượng..."

Hắn cố nuốt nước miếng, lấy hết can đảm mở miệng, nhưng ai ngờ, vừa mới thốt ra một chữ thì bị cái ánh mắt sắc lẹm như mũi tên độc phía sau xe chặn họng.

Vì thế hắn biết điều rụt cổ ngồi ngay ngắn ở ghế tay lái, mắt không dám quan sát tình hình sau xe, mãi cho đến khi nhận lệnh.

"Trở về."

Hai chữ "trở về", giọng nói anh lạnh lẽo mà vô tình, hơi thở của anh phảng phất trong không khí nồng nặc mùi vị chết chóc, thậm chí có thể ngửi ra được mùi máu tanh, đáy mắt tối tăm một màu, vô cùng thâm thúy.

"... Vâng, vâng!"

Áp lực bên trong xe quá lớn, khiến cho tâm can nạn nhân phải căng thẳng đến phát run, hắn nuốt nước miếng đáp lại một tiếng vâng dạ, âm thanh run rẩy phảng phất dưới tiếng mưa rào qua lớp kính thủy tinh.

Co ro ngồi một góc, trái tim không ngừng đập liên hồi, mặc cho chiếc sườn xám ôm chặt cơ thể ẩm ướt đến khó chịu, mặc cho cảm giác lạnh lẽo đằng sau lớp cửa xe, dáng vẻ của cô lúc này chẳng khác gì một con thỏ nhỏ không chốn nương tựa, đáng thương vô cùng...

Nếu là bình thường, German sẽ nảy sinh một chút đau lòng, nhưng tối hôm nay là ngoại lệ!

Đã biết sợ rồi sao? Mới vừa rồi còn to gan làm gì, quên nhanh vậy sao? Rời khỏi tôi không một chút do dự, bây giờ đối diện với tôi, em còn làm bộ dáng đáng thương đó cho ai xem?!

German không nói lời nào, chỉ trưng bộ mặt lãnh khốc quan sát cô đến chăm chú, bị áp lực bởi ánh nhìn sắc bén của anh, cô không khỏi kinh hoảng hai bả vai yếu ớt run lên...

Anh của bây giờ thật đáng sợ, anh muốn làm gì cô?!

"Đừng sợ, đợi khi trở về, tôi sẽ chậm rãi dạy dỗ em."

Chứ ở trong chiếc xe chật chội này, anh sợ bản thân mình vô thức tra tấn tổn thương cô đến bực nào! Biện pháp thì có hàng trăm hàng ngàn, phải xem tâm tình của anh, mới quyết định chọn loại trừng phạt nào?!

Cho nên, hiện tại sợ hãi, vẫn còn quá sớm!

Nâng tay lên chậm rãi vuốt ve gò má lạnh ngắt trên gương mặt Lạc Khuynh Thành, âm thanh German nhẹ nhàng đạm mạc tựa làn gió thu nhẹ lướt nhưng lại khiến cho Lạc Khuynh Thành kinh sợ không thôi, so với sấm sét rền vang ngoài xe thì còn đáng sợ hơn!

Bình tĩnh chịu đựng cảm giác ớn lạnh từ đầu ngón anh truyền đến da thịt cô!

Phải thừa nhận, đôi mắt của anh, chính là lưỡi hái tử thần quăng xuống cướp lấy tính mạng đối phương.

"Hừ, sợ thành cái bộ dạng này, lại có gan chạy trốn tôi?"

Cúi người xuống, hai cánh tay đặt hai bên người cô, khóa cô trong phạm vi của mình, German hừ lạnh cúi đầu quan sát con thỏ to gan trong lòng mình, trong đôi mắt mang sắc xanh màu biển cả, dưới bầu trời quỷ dị đêm nay, nó nổi lên từng gợn sóng dồn dập đập thẳng vào bờ, cuối cùng hóa thành giông bão tung hoành, máu lạnh, nguy hiểm,...