Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 69: Hộ khẩu




Cả ngày hôm đó Tiểu Vũ ở nhà với cô, sức khỏe của cô cũng đã khá hơn. Đen sáng hôm sau, hắn gọi điện cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, bảo hai người họ đến giúp chuyển đồ. An An mặc lại bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, mặc dù vẫn còn yếu nhưng cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lần này gặp lại Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Bọn họ nhìn Tiểu Vũ ôm cô liền quay sang nhìn nhau cười, không ngờ mức độ tiến triển của hai người này nhanh đến vậy.

Mọi người đón taxi đến khách sạn Trường Phong, ba chàng trai, mồi người vác một cái túi to về nhà Tiểu Vũ. An An cũng gi điện nói với Tiểu Vân rằng không cần thuê phòng nữa. Tiểu Vân cũng không hỏi gì nhiều, bảo giải quyết được chuyện đó rồi thì quá tốt.

Trên đường đi, Tiểu Vũ luôn nắm chặt tay cô, không hề để ý đến hai nhân vật kia đang chế giễu mình. Cuối cùng cũng về tới nhà Tiểu Vũ, hai người vác đồ vào trong. Vừa vào cửa, cả hai đã kêu rằng một mình Tiểu Vũ ở căn phòng tiện nghi thế này quả là quá thoải mái. Tiểu Vũ để kệ họ tự đi tìm đồ uống, còn mình dìu An An vào phòng cho cô nghỉ ngơi. Vừa mới khỏi ốm, nên tránh gió.

An An nói không sao, ngồi nghỉ chút là khỏe. Lúc đó Tiểu Vũ mới an tâm gật đầu, quay ra nhìn bên ngoài, cô giục: “Anh ra ngoài với họ đi, dù sao cũng là khách”. Tiểu Vũ lẩm bẩm: “Hai người họ không cần phải khách sáo đâu”. An An vẫn không chịu, cuối cùng hắn đành đứng dậy ra ngoài.

An An mở túi đồ, kiểm tra lại những thứ bên trong. Nhìn đống quần áo, cô do dự không biết có nên ra nói với Tiểu Vũ rằng mình sẽ ngủ ở phòng khách không, chỉ sợ là Tiểu Vũ sẽ bắt cô ngủ cùng phòng. Mặc dù biết là khao khát đó của bản thân cũng rất mãnh liệt nhưng cô chưa sẵn sàng, do đó trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Lúc này, Tiểu Vũ bước vào thấy cô đang thẫn thờ ngồi nhìn đống quần áo, liền bước tới cầm nó lên, treo vào trong tủ, tối qua hắn đã dọn lại ngăn tủ để lấy chỗ cho cô để đồ, còn dọn hẳn một ngăn cho cô cất đồ lót.

An An cứ ngồi ngẩn ra nhìn hắn xếp đồ, khóe miệngnhếch lên mỉm cười, đây đúng là Tiểu Vũ, cái gì cũng dứt khoát không cho cô do dự. Cảm giác hạnh phúc đột nhiên tràn ngập trong lòng, cô thực sự không còn đòi hỏi gì hơn.

Từ ngoài cửa vọng lại tiếng than thở, ngoái đầu thấy hai người kia đang đứng ở đó nhìn trộm. An An đỏ mặt không biết nói gì. Tiểu Vũ cũng dừng tay, quay lại rồi gào lên: “Hai tên lưu manh kia, nhìn gì mà nhìn, có phải muốn rình trộm bọn tôi hôn nhau hả?”. Hai người bật cười, hoàn toàn không biết xấu hổ còn trêu chọc: “Đúng thế, hai người còn chưa chịu biểu diễn chút đi, định đóng chuyện tình trong sáng mãi ư?”.

An An ngượng ngùng cúi đầu xuống không dám ngước lên nhìn họ.

Tiểu Vũ bỏ đồ xuống, kéo An An vào lòng hôn. Cô giật mình giương mắt lên nhìn hắn, sao Tiểu Vũ có thể làm việc này ngay trước mặt hai người kia. Cô xấu hổ đẩy ra, nhưng hắn ôm quá chặt không để cô trốn tránh, nồng nhiệt tặng cho cô một chiếc hôn sâu, không chịu nổi An An đành nhắm mắt thuận theo.

Đầu óc mơ màng, bên tai vọng lại tiếng trêu chọc của Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng: “Woa, tên tiểu tử này đúng là đang có nhu cầu!”, rồi giọng nói xa dần, cô biết hai người đã tránh đi chồ khác. Tiểu Vũ chầm chậm buông ra, An An hoàn toàn không kịp suy nghĩ gì. Hắn ở ngay trước mặt người khác mà hôn cô điên cuồng như vậy, chỉ nghĩ đến đó thôi, mặt An An đã đỏ ửng, liền vùi đầu vào lòng Tiểu Vũ.

Trái tim Tiểu Vũ khẽ xao động, đúng thế, đã lâu rồi hắn muốn nếm thử mùi thơm từ trong miệng cô, để họ trông thấy thì đã làm sao? Hai ngày nay ôm cô ngủ, có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại sau làn áo mỏng đang dựa sát vào mình, nhưng vì cô còn yếu nên hắn chỉ có thể kìm lại những khao khát trong lòng.

Cuối cùng cũng khuyên được An An về ở đây, vậy là có thể quang minh chính đại sở hữu cô. Nghĩ đến tấm thân mềm mại đó, cơ thể hắn không ngừng run lên, hai tên này sao không về sớm đi. Thật là phiền phức.

Tiểu Vũ hơi buông ra, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “An An, chúng ta đuổi hai tên phá đám kia đi nhé!”. An An nhìn ám hiệu trong đôi mắt hắn, cô giật mình biết hắn đang nghĩ gì, lòng đầy lo lắng.

“ơ... Hai người họ giúp mình, phải cảm ơn chứ.” An An vội nói, sợ rằng hắn sẽ nhìn thấy sự bối rối trong cô. “Hôm nay mình mời họ ra ngoài ăn cơm đi, hai ngày nay đều ăn cháo, em thấy miệng nhạt nhẽo lắm”. Cô đề nghị, trong lòng thêm lo hai người kia sẽ từ chối. “Mình phải mời họ ăn cơm hả?”, Tiểu Vũ ấm ức, “Để ngày khác đi”. An An vuốt mặt hắn: “Không có thành ý gì cả, phải mời họ đúng hôm nay”.

Tiểu Vũ khó chịu, đều là do hai tên lưu manh không ý tứ này, mang hành lý xong rồi thì biến đi còn ở lại phá đám thế giới hai người của hắn. Tuy nhiên Tiểu Vũ vẫn gật đầu, bỏ cô ra, đi nói với Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng là hôm nay hắn mời cơm, cho họ chọn địa điểm.

An An thấy rất vui, tiếp tục treo đồ vào tủ. Đen dưới đáy túi thì sờ trúng vào cái ví nhỏ. Lấy quyển sổ hộ khẩu màu đỏ sậm ra, cô ngẩn người. Thật không ngờ được, phải giải thích với ba mẹ thế nào đây? Thật là đau đầu quá.

Sau đi thông báo cho hai người kia, Tiểu Vũ bước vào thấy cô đang ngồi xổm, mặt ngơ ngác nhìn vào cuốn sổ đó. Hắn tò mò bước tới với tay lấy nó nhìn qua.

Sổ hộ khẩu?

Hắn nhìn An An, lúc này cô mới sực tỉnh, đưa tay giật lại, Vũ Minh vội giơ tay lên cao nghi ngờ hỏi: “Sổ hộ khấu của gia đình, sao lại ở đây?”. Thấy cô hấp tấp chạy tới muốn cướp, hắn cười tránh ra không cho cô lấy được, miệng còn đùa: “Sợ anh nhìn thấy hả? Sao thế, lẽ nào tuổi của em là giả, không phải chỉ hai mươi tám?”. Hắn vội đưa lên cao mở ra xem, cô đứng thứ hai, trước còn có mộtngười anh, ngày sinh ghi năm 1979, đúng là hai mươi tám tuổi, không nói dối. ồ, sinh nhật là ngày mười hai tháng mười hai, rất dễ nhớ...

An An sốt ruột kéo áo hắn lại: “Trả lại cho em, mau lên, trả lại đây”. Tiểu Vũ để tay ra sau lưng, bắt cô nói ra vì sao phải sợ hắn nhìn thấy. Cô nhíu mày chối, không muốn nói lý do. Nhưng hắn đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy được, quay người lại, đọc quyển sổ hộ khẩu để tìm hiểu, thấy anh của cô đã kết hôn, ánh mắt chợt hiểu ra. Tiểu Vũ khẽ cười quay người lại kéo tay cô, khẽ hỏi: “Có phải em định dùng để kết hôn không?”. Mặt An An đỏ lên, bối rối vì bị đoán trúng, cánh tay đang giơ ra định giật lấy ngay lập tức sững lại.

“Em..An An ngập ngừng không biết nên giải thích làm sao.

“Không cần phải nói đâu, may là em chưa dùng tới, nếu không anh lại phải nghĩ cách để khiến em ly hôn, vậy chẳng phải càng phiền hơn sao.” Tiểu Vũ không gặng hỏi, ngược lại còn đặt lên môi cô một nụ hôn như an ủi. An An thở phào trong lòng, giờ cũng không cần dùng đến nó, đến tết về nhà trả lại cho ba mẹ.

“Để em cất nó đi.” An An yên tâm đưa tay ra, hắn vẫn là người hiểu cô, không bắt ép cô.

Tuy nhiên hắn đâu có trả lại cô nhanh vậy. Vũ Minh đung đưa quyển sổ hộ khẩu trong tay: “Cái này anh sẽ giữ, nếu không em lại cầm nó đi kết hôn với người khác thì sao, anh mất mát quá lớn rồi”.

An An dở khóc dở cười: “Anh vô duyên quá, em tìm ai để kết hôn chứ?”, cô khẽ đấm vào người Tiểu Vũ.

“Cái này cũng khó nói lắm, không chừng một ngày nào đó em lại ngốc nghếch bị người khác lừa mất, nên anh phải giữ nó lại.” Tiểu Vũ suy nghĩ xem nên cất nó vào đâu. An An bất đắc dĩ nhìn hắn, có vẻ thật sự là không muốn trả lại mình rồi. Thôi, dù sao cũng ở đây thì để hắn giữ đi, cho khỏi lo lắng vớ vẩn, thật đúng là tính tình vẫn như trẻ con.

Ngoài cửa, Vệ Tử Minh đang giục hai người mau lên, kêu đói bụng rồi. Cô đẩy hắn: “Nhanh lên, họ đang gọi kìa”. Tiểu Vũ gật đầu, cầm quyển hộ khẩu đi ra. Hình như là đem cất ở một nơi nào đó, An An thấy buồn cười, lẽ nào hắn cất vào tủ bảo mật.