Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 39: Trúng “độc”




Sau một đêm ngon giấc, An An dậy rất sớm. Trời tờ mờ sáng, ngoài khơi xa đã thấy vài chiếc thuyền nhỏ ra khơi, dập dờn điểm xuyết trên những con sóng xanh biếc. Đường chân trời vẽ một vệt dài vô cùng mỹ lệ ngăn cách không gian, giống như lơ lửng ở đó chẳng muốn bỏ đi. Cô tự cốc vào đầu mình, không nghĩ ngợi nữa, hôm nay bắt đầu căng thẳng rồi.

Công việc đào tạo rất thuận lợi. Chỉ duy lúc sáng, do Đồng chủ nhiệm có dặn dò trước là Giám đốc rất chú trọng kết quả đào tạo lần này, nên mọi người đều hết sức chăm chú lắng nghe, ghi chép đầy đủ. Nhưng An An tỏ ra thích thú hơn khi thấy mọi người trao đổi với nhau, cô liền đưa ra một hai đề thi trắc nghiệm, quả nhiên, rất nhanh, sự tò mò của mọi người được thức tỉnh. Đa số họ đều là những người còn trẻ, có thể đã quá quen với việc một người ở trên giảng còn bên dưới lắng nghe, sau đó làm bài thi coi như xong. Không ngờ rằng, trong chương trình đào tạo này còn có rất nhiều trò chơi và bài kiểm tra thú vị. Học cảmột ngày nhưng ai nấy đều tỏ ra hết sức hưng phấn, tinh thần lên rất cao. Đồng chủ nhiệm đứng gần đó quan sát hài lòng gật đầu, cô gái này quả là có rất nhiều ý tưởng hay.

Tâm trạng của An An rất tốt, trái tim mong mỏi đã được khỏa lấp, công việc hiện giờ giống như một trò chơi, trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc còn nửa giờ nữa là có thể gặp được cậu nhóc dễ thương kia rồi. Cô rất muốn kiềm chế lại nhưng vừa nghĩ đến đấy, khóe miệng liền không giấu được nụ cười, ánh mắt vì thế cũng trở nên dịu dàng. Thì ra, nhớ một người lại ngọt ngào như vậy, đợi chờ từng giây từng khắc trôi qua, đến khi gặp được hắn trái tim cô như ngừng đập.

Bước ra khỏi phòng họp, nhìn đám người xa xa phía trước cô khẽ mỉm cười nói với Đồng chủ nhiệm: “Đồng chủ nhiệm, tối nay tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, tiện đi thăm người bạn ở đây. Bữa cơm tối nay, tôi có thể không góp mặt được không?”. Đồng chủ nhiệm cười hòa nhã: “Không việc gì, thanh niên mà, cứ đi chơi đi. Hôm nay rất tuyệt, không ngờ mọi người lại thích cách huấn luyện này đến vậy. Cô cũng mệt rồi, đi thư giãn một chút cũng tốt, tôi sẽ nói với Giám đốc Hàn cho. Dù sao đi với mấy ông già, mình cô con gái chắc không thích lắm”.

Cô cảm kích nhìn Đồng chủ nhiệm, khẽ gật đầu: “Cảm ơn chủ nhiệm, giáo án ngày mai tôi sẽ đưa cho Tiểu Chutrước để cô ấy có sự chuẩn bị trước”. Tiểu Chu là trợ lý của ông Đồng, một cô gái còn rất trẻ.

Đồng chủ nhiệm bố trí xe đưa cô về khách sạn. Lúc về đến nơi vẫn chưa thấy ai cả, chắc mọi người còn đang nghiên cứu mấy vấn đề kinh doanh và kỹ thuật, đây đều là những chi tiết cần phải có thời gian tìm hiểu kỹ lưỡng.

An An tắm xong ngồi bên cửa sổ sấy tóc, ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, mới sáu giờ, không biết Tiểu Vũ đã học xong chưa? Hôm nay có đến muộn không? Vừa nghĩ cô vừa nhìn ra biển, ánh mặt trời chầm chậm cùng những con sóng dần dần chìm xuống. Cô không muốn làm phiền Tiểu Vũ lúc này, sợ sẽ ảnh hưởng đến kỳ đào tạo của hắn.

Nhưng trong lòng lại rất nhớ, muốn hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như lần trước, cùng cô ăn cháo, gương mặt không kìm được bồng hồng lên. Thật sự cô càng ngày càng thích hắn, cảm giác này không biết có từ lúc nào, con người đó đã gieo vào trái tim cô một hạt giống, nó dần dần, lặng lẽ nảy mầm lớn lên, thời gian trôi qua, nó đã bám sâu tận đáy lòng. Mồi lần hắn xuất hiện như chạm vào nơi cội rễ trái tim cô, kéo theo toàn bộ cơ thể, tâm trí, ảnh hưởng đến cả suy nghĩ của cô. Đợi đến khi cô muốn chống cự thì cái rễ kia đã ăn sâu đến nỗi ngay cả hít thở cũng cóthể nhớ đến mùi trên cơ thể hắn, thậm chí ngập tràn trong đầu là hình ảnh nụ cười vui vẻ của hắn.

Cô trúng “độc” rồi, trúng một thứ độc gây chết người nhưng vô cùng ngọt ngào.

Hơn nữa bản thân lại không muốn được giải độc, nếu như đây là sự phản bội do chính cô chủ động thì cứ để cô nhận lấy đi. An An không còn muốn tiếp tục đấu tranh nữa, mặc kệ cái gì là trách nhiệm và tội lỗi, cô chỉ muốn tận hưởng, ghì giữ thật chặt hạnh phúc, cho phép mình ích kỷ, chẳng mong hạnh phúc này có thể mãi mãi, cứ coi đây là giấc mơ mà cô có thể chầm chậm trải qua, chầm chậm tỉnh giấc.

Trong vô thức, cô ôm đầu gối dựa vào thành cửa sổ, chìm dần vào giấc ngủ, sự ngọt ngào mỏng manh kia dường như vẫn còn phảng phất trên khóe miệng.

“There are you hear me one night say

And I am waiting, and you say my coming.”

Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, cô tỉnh dậy, quay đầu nhìn chiếc điện thoại nằm trên giườngnháy đang rung. Cô mỉm cười, bước tới cầm lên.

“Alô, tôi vừa kết thúc xong, còn cô thì sao? Có phải đi ăn cùng họ không?”, giọng nói mà cô nhớ nhung đó đang vọng đến, rất rõ ràng. “Hôm nay không phải đi, tôi nói vớikhách hàng rồi, định ra ngoài dạo một chút.” Cô nghe thấy phía bên kia giọng hắn khẽ cười, cô có cảm giác mặt minh đang đỏ lên, nhưng lại không muốn phủ nhận vì hắn mà từ chối mọi người. “Vậy thì được”, Tiểu Vũ chậm rãi nói: “Chút nữa tôi đến đón cô, khoảng chừng sáu giờ bốn mươi. Đứng ở trạm xe buýt đợi tôi”. Cô cười, khẽ nói đồng ý.

Cuộc gọi kết thúc, An An cầm điện thoại ngẩn ngơ một lúc, nhớ hắn quá, muốn được gặp hắn ngay bây giờ. Lúc ấy cô mới phát hiện ra nỗi nhớ đang giày vò kia giống như một sự tra tấn, cho dù đã nghe được giọng nói nhưng vẫn cảm thấy không đủ, vẫn mong được gặp hắn thật sớm, muốn mỗi giờ mồi khắc được bên hắn.

Cô không thể ngồi yên, còn tới hai mươi phút nữa hắn mới tới, nhưng lại không muốn một mình thẫn thờ trong phòng thế này, sự trống trải nơi đây khiến nỗi nhớ của cô như trào ra mãnh liệt. An An liền thay quần áo, trang điểm qua rồi đi xuống lầu.