Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

Chương 10




Tuy nói phần lớn đạo tu ở đây đều có tu vi thâm hậu, nhưng bị gió lớn tuyết cuốn tạt vào mặt thì vẫn khó có thể nói mở mắt ra, cộng với việc ma tu tập kích, nhất thời quần chiến khó bỏ khó phân, nhưng ngay lúc này đột nhiên ma tu lại lui binh tứ tung.

Đi nhanh hệt như lúc đến, dường như chỉ mai phục một chốc mà thôi. Mọi người nhẹ nhàng thở ra, Cố Huyền Nghiễn nhìn xung quanh một vòng, giọng lạnh lùng nói, “Không thấy sư huynh của ta đâu cả.”

Quý Trường Vân giết chết một ma tu còn sót lại, nghe vậy thì nhăn mày, “Vừa nãy gió tuyết che mắt, tình cảnh hỗn loạn, có thể lúc đó huynh ấy đã bị bắt đi.”

Lương Tranh bất an nói, “Tần sư đệ không phải trưởng lão, cũng không phải thủ tịch, dù cho ma tu có âm mưu gì thì theo lý cũng không nên bắt hắn chứ?”

Hoàn toàn chính xác, không kể đến các vị trưởng lão và hai người Quý Cố, ngay cả Lương Tranh động một tí là thẹn thùng xấu hổ cũng đã vào đến trung kỳ Xuất Khiếu rồi. Chung Diễn ở đây quả thực là một nhân vật nhỏ tầm thường, thậm chí đi giữa đám tu giả cũng ít có ai để ý tới hắn.

Nhưng cố tình lại là hắn bị bắt đi.

Cố Huyền Nghiễn cười lạnh một tiếng, nhìn về phía hai người nói, “Ma tu đã lui, trên đường trở về chắc không có việc gì đâu, chư vị về môn phái trước đi, ta đi tìm sư huynh xong sẽ quay về Thanh Nham sau.”

Nói xong trực tiếp bấm niệm pháp quyết ngự kiếm bay về hướng Bắc.

Vùng đất băng rộng mênh mông, nhưng Cố Huyền Nghiễn đi không lâu lắm, có lẽ chỉ mất thời gian nửa chén trà là đã xuất hiện trước một tòa cung điện màu tuyết. Đợi y lại gần hơn thì thấy có tầm ba đến năm người mặc áo đen đứng trước cửa cung điện bạch ngọc, giữa lông mày được xăm một hoa văn màu đỏ.

Thấy y đáp xuống thì mấy người bèn liếc nhau, một người trong số đó cất cao giọng, “Cố Huyền Nghiễn, chủ quân của chúng ta đã chờ ngươi lâu rồi.”

Giọng điệu Cố Huyền Nghiễn lạnh như băng, “Sư huynh của ta đâu?”

Cầm đầu là một nữ tử ma tu, nghe vậy khẽ cười một tiếng, tiến bước lại gần sát Cố Huyền Nghiễn, chiếc chuông trên chân đinh đang rung động, thanh thúy dễ nghe. Cách một lớp áo màu đen cũng có thể nhìn ra dáng người gợi cảm của nàng. Hơi thở của nàng ta như hoa lan, tiếng nói còn uyển chuyển êm tai hơn chuông kêu.

“Tu giả không cần lo lắng, bây giờ cứ theo bọn ta đi gặp chủ quân…”

Còn chưa nói xong thì một đạo kiếm khí đã ùa vào mặt, nàng trợn to hai mắt, vẻ mặt ngạc nhiên cúi đầu xuống.

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ ngực trái, thấm ướt áo bào của nàng.

Không ai thấy Cố Huyền Nghiễn rút kiếm khi nào, thật sự quá nhanh, ma tu đằng kia chỉ trông được nữ tử trước mặt mở to mắt, nặng nề ngã xuống mặt băng, nháy mắt biến thành khói đen, bị gió thổi tản ra khắp nơi.

Cố Huyền Nghiễn thu kiếm về, có giọt máu tươi dính trên mặt y, làm nổi bật lên khí chất lạnh lùng như băng tuyết, không duyên không cớ sinh ra sát khí quanh người. Nhưng y cũng không hề đưa tay lau đi, chỉ nhìn về những người còn lại, lặp lại câu hỏi một lần nữa.

“Sư huynh của ta đâu?”

~

Lúc Chung Diễn tỉnh lại thì đầu óc hơi choáng váng, nhắm mắt điều tức một lát mới đỡ hơn, xong mới mở mắt ra đánh giá xung quanh.

Trước mặt là một thạch thất tầm một tấc vuông, trong phòng không có vật gì khác, coi như cũng khá sạch sẽ, tuy nhiên không biết có phải do tâm lý của Chung Diễn hay không mà hắn cảm thấy rét lạnh thấu xương dù nơi này không rơi nhiều tuyết nhưng ở vùng đất băng.

Hắn muốn vận chuyển nội lực để chống lạnh, nhưng lại cảm giác rằng tu vi của mình đã bị khóa lại, nhất thời không thể làm gì.

Chung Diễn ngồi dưới đất, bắt đầu gọi hệ thống ra, hệ thống lập tức xuất hiện.

“Đây là đâu?”

“Đinh, thạch thất của Ma Quân.”

Quả nhiên là bị ma tu giam cầm mà. Chung Diễn ảo não thở dài, nói với hệ thống, “Ta có phải ngu xuẩn quá hay không?”

“Cũng không tồi lắm.” Hệ thống an ủi, “Thực lực không ngang nhau, cũng khó tránh khỏi, cơ mà sao ngươi đoán được đó là Cố Huyền Nghiễn giả nhanh thế?”

Chung Diễn nghe vậy thì im lặng chốc lát, thấp giọng trả lời, “Tuy Cố Huyền Nghiễn luôn muốn báo thù giết người, nhưng mà…”

Nhưng mà thời khắc nguy cấp nhất, Cố Huyền Nghiễn tuyệt đối sẽ không có hành vi bỏ người khác lại mà chạy trốn. Đặc biệt là khi nghe Thanh Nham gặp nạn, y còn nói phải đi trước, rất lạ.

Tuy rằng Lý Vân Cơ đưa y lên núi là có mưu đồ, nhưng Cố Huyền Nghiễn sống ở Thanh Nham gần tám năm, y nhất định sẽ bảo vệ những sư đệ sư muội, thậm chí là từng ngọn cây cọng cỏ ở Thanh Nham.

Chung Diễn tự cảm thấy Cố Huyền Nghiễn sẽ không làm ra chuyện mặc kệ môn phái gặp nguy hiểm để chạy trốn bảo vệ tính mạng đâu, quả nhiên, Chung Diễn dùng một lời nói dối đã khiến “y” lòi đuôi ngay.

Hệ thống im lặng cả buổi mới nói, “Trong bản gốc thì cuối cùng Cố Huyền Nghiễn không hề quan tâm đến sống chết của Thanh Nham.”

Chung Diễn duỗi thẳng lưng, giọng điệu khoan khoái, “Trong bản gốc những người còn sống dưới tay Cố Huyền Nghiễn thì cũng sẽ sớm chết không thấy tro cốt còn gì, mà ngươi xem, không phải ta vẫn sống đến bây giờ sao?”

Ban đầu Cố Huyền Nghiễn trong bản gốc cũng sẽ không đi hái mơ, lén trốn xuống núi mua bánh hạt dẻ cho người khác.

Cái gọi là thay đổi mệnh cách, không phải chớp mắt có thể cải thiên hoán nhật, mà nó thường sẽ xảy ra khi không ai hay biết.

Bấy giờ, cửa thạch thất mở ra. Một lão già tóc điểm hoa râm khom lưng đi vào, thấy Chung Diễn đang tựa trên tường thì cười lạnh, “Oắt con, tỉnh rồi sao?”

Thanh âm kia khàn khàn trầm trầm, tựa một thanh sắt xẹt qua yết hầu hắn, Chung Diễn nhíu mày không đáp lại. Đối phương tiếp tục hỏi, “Ta dịch dung thay hình chưa bao giờ gặp sai sót, sao ngươi phát hiện được?”

Chung Diễn đương nhiên sẽ không giải thích với lão, chỉ nhắm hai mắt lại tiếp tục giả chết, nhưng đối phương hình như nhất định muốn hỏi cho ra lẽ, “Cái tên tiểu súc sinh Cố Huyền Nghiễn kia dọc đường cực kỳ cẩn thận, lần nào ra ngoài cũng thiết lập kết giới. Tuy rằng không biết được bao nhiêu, nhưng ta theo y lâu như vậy, đương nhiên có thể học được tướng mạo mười phân vẹn mười của tiểu súc sinh kia, thế mà vẫn bị ngươi nhìn ra.”

Linh lực trên người Chung Diễn rất yếu, hắn thật sự không muốn có xung đột gì với đối phương cả, nhưng người trước mặt nhắm mắt mở mồm cứ gọi Cố Huyền Nghiễn là “tiểu súc sinh”, không biết vì sao lại khiến cho lòng Chung Diễn giận dữ vô cớ. Hắn giương mắt kiệt sức nói, “Bởi vì lão quá già, gần đất xa trời rồi đừng có giả trang thành thiếu niên trẻ tuổi nữa, ở nhà mà bế cháu đi.”

Sắc mặt người trước mặt trầm xuống, đánh một chưởng lên ngực Chung Diễn! Tu vi hắn đã bị áp chế, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, ngực bị đập một phát nặng nề, gân cốt như muốn đứt đoạn, nháy mắt hắn đau đến nín lặng.

… Nếu như có thể sống sót ra ngoài, ta nhất định sẽ bỏ thói khẩu nghiệp.

Đối phương đương nhiên sẽ không giết hắn, lão nhấc Chung Diễn lên, cười lạnh nói, “Chủ quân còn cần dùng đến ngươi nên ta sẽ không giết ngươi bây giờ, chờ ngươi vô dụng rồi, ta nhất định sẽ cắt lưỡi ngươi, chặt tay chân của người! Mau đi theo ta!”

Từ thạch thất ra ngoài phải đi qua một con đường tối rất dài, Chung Diễn bị đưa đến một đại điện vàng son lộng lẫy. Cột nhà trong điện đều được khắc hoa lan, mái vòm khảm vô số minh châu sáng chói như nhật nguyệt tinh thần (mặt trời, mặt trăng và ngôi sao), soi rọi cả đại điện. Nhìn bậc thang bạch ngọc từ dưới lên, có một kẻ lười nhác nằm dựa trên ghế.

Khác với cung điện trang trí xa xỉ, người nọ mặc một bộ áo tối màu không thêu hoa văn, tóc dùng gỗ mun cuộn lại, hệt như một thư sinh yếu ớt. Ghế không phải làm bằng bạch ngọc, mà làm bằng hàn băng.

Khuôn mày hắn thoạt nhìn rất phổ thông, sắc mặt hơi tái nhợt, tuổi tác có lẽ tầm bốn mươi năm mươi, nếu đi giữa dòng người có lẽ cũng không khác gì một trung niên bình thường cả.

Lão già đưa Chung Diễn đến kính cẩn lui ra ngoài. Người trên ghế nhìn thấy Chung Diễn thì hơi ngồi thẳng lên hỏi, “Nghỉ ngơi có ổn không?”

Chung Diễn khẽ giật mình, đây chính là giọng nói vang lên ở vùng đất băng cách đây không lâu.

Thương Loan tiếp tục nói, “Ta chỉ muốn gặp đạo lữ của ngươi thôi. Nhưng ta không ra tay được, thuộc hạ của ta có lẽ cũng không đánh lại y, nên đành phải mời ngươi tới đây, rất xin lỗi.”

… Lời này sao cứ quen quen ấy nhỉ?

Chung Diễn còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì Thương Loan đã đứng bật dậy, chớp mắt xuất hiện trước mặt Chung Diễn, bóp chặt cằm hắn. Tu vi bị áp chế, hắn không có cách nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thương Loan vung tay lên, một chất lỏng mùi máu tươi thuận theo cổ họng hắn trượt xuống dưới.

“Đừng sợ, ta chỉ cho ngươi uống… máu đầu tim của ta, không có độc đâu.”

Thương Loan buông tay ra ngồi lại trên ghế, giọng điệu vẫn vô cùng ôn hòa. Chung Diễn vừa thở phào nhẹ nhõm thì Thương Loan đã nói tiếp, “Một tháng uống một lần thì sẽ không chết.”

“…”

Cuối cùng Chung Diễn cũng nhớ ra vì sao cái cốt truyện này nhìn quen quen rồi.

Ở trong bản gốc, Thương Loan cho Đồng Linh uống máu đầu tim, nhìn nữ tử đang không ngừng giãy dụa dưới tay mình mà giọng điệu vẫn vô cùng ôn hòa, “Máu đầu tim này bắt buộc một tháng phải uống một lần, nếu không sẽ mất mạng mà chết, ta chỉ muốn gặp người trong lòng của cô, nhưng ta không thể rời khỏi cung điện này, thuộc hạ của ta cũng đánh không lại y nên đành phải mời cô tới nơi này, rất xin lỗi.”

Trước đây khi Chung Diễn khuyên Đồng Linh đừng đến Bắc Hoang, tuyệt đối chưa từng nghĩ tới, mình sẽ diễn luôn phần truyện của đối phương.

Thiên đạo luân hồi, Chung Diễn thở dài hỏi, “Rốt cuộc là ai nói với ngươi ta và Cố Huyền Nghiễn là đạo lữ?”

“Không phải sao? Thủ hạ của ta nói các ngươi nửa đêm nằm ở trên đất băng…” Nói đến đây Thương Loan dừng lại, nở một nụ cười, “Người trẻ tuổi thật biết cách làm người ta hâm mộ.”

Chung Diễn: “…”

Trong đầu những người này toàn suy nghĩ cái gì vậy!

Một tỳ nữ đẩy cửa vào, quỳ xuống đất thấp giọng nói, “Chủ quân, người đã đến rồi.”

Một giây sau Cố Huyền Nghiễn đẩy cửa đi vào.

Liếc thấy Chung Diễn trong điện, Cố Huyền Nghiễn dường như nhẹ nhàng thở phào một hơi, rồi quay đầu nhìn Thương Loan.

Thương Loan trông thấy Cố Huyền Nghiễn đến thì ngồi ngay ngắn lại, khẽ thở dài, “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

Cố Huyền Nghiễn đi tới gần Chung Diễn, lạnh nhạt đáp, “Ta không quen ngươi.”

Thương Loan cũng không hề gì, chỉ vuốt lại ống tay áo, ấm giọng bảo, “Ta thì biết ngươi, à, ta còn biết cả cha mẹ ngươi nữa.”

Thấy ánh mắt của Chung Diễn và Cố Huyền Nghiễn đều đặt trên người mình, hắn cau mày ra vẻ khó xử.

“Lúc trước ta cũng chỉ muốn kim đan của cha mẹ ngươi thôi, nên đã hợp tác với Lý Vân Cơ và Thuần Tần, bọn họ lấy kim đan cho ta, ta dạy bọn họ công pháp của ma tu. Ngờ đâu bọn hắn lại diệt môn luôn, thật sự xin lỗi.”

Hắn nói lời xin lỗi nhưng giọng điệu lại không thay đổi gì. Như kiểu “Thật ra ta chỉ muốn giết cha mẹ ngươi, nhưng không ngờ lại giết nhầm cả nhà ngươi, ngại quá”, hắn không hề áy náy, thậm chí không hề có chút cảm xúc may mảy nào, hệt như đây là một chuyện ngoài ý muốn không quan trọng lắm.

Chung Diễn giương mắt lên, vô thức rút kiếm ra, lúc này hắn mới phát hiện rằng mình tức giận đến mức tay cũng run rẩy, lúc ngón tay chạm vào thân kiếm cũng vang lên tiếng động vụn vặt.

Một bàn tay mang theo hơi lạnh nhè nhẹ đưa qua đè tay Chung Diễn xuống.

Chung Diễn nghiêng đầu nhìn lại, Cố Huyền Nghiễn hỏi Thương Loan: “Vì sao?”

Vì sao dẫn dụ ta đến Bắc Hoang, vì sao giết cha mẹ ta, vì sao diệt cả tộc ta?

Thương Loan không trả lời ngay mà quay đầu nhìn kỹ đại điện một lần nữa, hỏi lại hai người, “Các ngươi thấy cung điện của ta thế nào?”

Không ai đáp lại, Thương Loan cũng chẳng thèm để ý, tự nói tiếp.

“Cung điện của ta được xây bằng bạch ngọc tốt nhất thế gian này, dùng vàng làm nền, dùng hàng ngàn viên linh châu thắp sáng, trong cung điện này chứa vàng bạc châu báu mà rất nhiều thế nhân ước ao tha thiết. Mà ta là Chúa Tể của Bắc Hoang, mấy trăm năm qua, không ai có thể đối đầu với ta.”

Nói xong Thương Loan lại quay về ghế băng lần nữa, chống trán cười, “Nhưng ta sống không được lâu nữa.”

Chung Diễn cười lạnh, nhịn không được “hừ” một tiếng, “Thế thì ngươi chết luôn đi.”

Thương Loan nhìn hắn, dường như không ngại ngùng chút nào, tiếp tục nói, “Ma tu tu hành, có thể trường sinh (sống lâu dài), nhưng không thể vĩnh sinh (sống mãi mãi). Trận chiến ba trăm năm trước đã làm tổn thương căn cơ của ta, phải dựa vào hàn băng ở Bắc Hoang ngàn năm không thay đổi này để kéo dài tuổi thọ.”

Chung Diễn giật mình, trách không được ban nãy hắn ở trong căn phòng kia lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, hoá ra nơi này còn lạnh hơn vùng đất băng mấy chục lần ấy chứ.

Thương Loan tiếp tục nói, “Tuy rằng như vậy có thể duy trì tính mạng của ta, nhưng lại khiến cho ta trăm năm không thể ra khỏi cung điện này, chớ nói chi rời khỏi Bắc Hoang. Có điều sau này, ta phát hiện có một cách khác.”

Nói đến đây, Thương Loan nhìn về phía Cố Huyền Nghiễn.

“Ta phát hiện hấp thụ tu vi của đạo tu Kim Đan thì có thể kéo dài tuổi thọ.”

Biểu cảm của Cố Huyền Nghiễn không vui không buồn, cười lạnh, “Vì vậy ngươi đã giết cha mẹ ta để lấy đan? Bây giờ thì muốn giết luôn ta?”

“Không, ta không muốn giết ngươi.” Thương Loan lắc đầu, trông hắn khá vui vẻ.

“Trên còi xương của Thuần Tần có linh lực của ta, sẽ giúp ta thấy được cảnh vật bên ngoài cách xa vạn dặm. Đêm đó thấy ngươi giết Thuần Tần, ta đột nhiên hiểu ra.”

Thương Loan chậm rãi đứng thẳng người, gió lạnh lùa qua cửa sổ, tốc áo bào của hắn lên, hắn nhìn xuống Cố Huyền Nghiễn dưới bậc thang.

“Ta hiểu ra rằng, tìm hai tên rác rưởi vô năng chỉ biết đố kỵ, chờ bọn hắn chậm rãi đưa kim đan tới, kéo dài chút sinh mệnh kia thì nào có tác dụng gì đâu? Quá chậm.”

Nói đến đây, giọng của Thương Loan đột nhiên trầm xuống, “Ta cần người có can đảm làm trái với thiên đạo, một thuộc hạ sát phạt quả đoán, đưa linh lực cường thịnh nhất thế gian này tới cho ta, giúp ta, vĩnh sinh!”

Đại điện quang đãng vô cùng, âm thanh của Thương Loan đập vào bốn vách tường, phát ra những tiếng vang u ám.

Thương Loan quay lại nhìn Cố Huyền Nghiễn, nhả ra từng chữ.

“Khi còn bé ngươi lưu lạc đầu đường xó chợ, bị người ta làm nhục. Lên núi tu hành chưa bao lâu, lại bị sư phụ lừa gạt. Thiên hạ này sẽ không có ai thật lòng với ngươi, cũng sẽ không có ai giúp ngươi, bởi vì thiên đạo không dung ngươi, giống như năm ấy bọn hắn không dung ta. Đã như vậy, vì sao chúng ta lại không cùng nhau nghịch thiên cải mệnh?”

Chung Diễn nghe Thương Loan nói mà lòng nguội lạnh.

Tuy rằng không biết linh lực cường thịnh nhất trong miệng Thương Loan là gì, nhưng nghịch thiên cải mệnh, lại chính là chuyện Cố Huyền Nghiễn luôn muốn làm ở trong bản gốc. Cái câu thoại Thương Loan nói ra ấy vô cùng hấp dẫn, Chung Diễn nhất thời không nắm chắc lắm, nghiêng đầu nhìn Cố Huyền Nghiễn.

Ngươi nhất định phải chống đỡ được! Ta vừa mới khen ngươi xong đấy nhé!

Một hồi lâu sau, Cố Huyền Nghiễn bỗng khẽ cười, “Không, ta và ngươi, khác nhau!”

Nói xong, Cố Huyền Nghiễn rút kiếm ra khỏi vỏ.

Ý vị từ chối rất rõ ràng, Thương Loan thở dài, dáng vẻ vô cùng tiếc hận.

“Ngươi không thắng được ta.”

Lời nói ấy khá là nhạt nhẽo, nhưng lại mang theo giọng điệu không ai cãi được, len theo câu nói là sự uy áp đáng sợ ùn ùn kéo đến. Thương Loan sống ngần ấy năm, đã từng suýt nữa là trở thành Chúa Tể của Đại Hoang, nay tuy rằng tuổi đã xế chiều, nhưng vẫn có sức mạnh kinh khủng không thể xem thường.

Cố Huyền Nghiễn cũng không trốn tránh, dưới sự up áp ép người ấy, y đột nhiên vung kiếm.

Kiếm quang bay vút lên, mang theo sát ý chính trực mà bén nhọn chém một đường lên Thương Loan ngồi trên ghế. Thương Loan lập tức nghiêng người tránh ra, kiếm quang gào thét, bổ đôi ghế ngọc, để lại một vết sâu ba tấc ở trên tường. Chớp mắt, bụi mù tứ tung, minh châu trên mái vòm cũng đung đưa rung lắc.

Cố Huyền Nghiễn cầm kiếm đứng im tại chỗ, nhìn thẳng Thương Loan, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng.

“Cũng không hẳn là không thể thử một lần.”