Tần Lãnh dắt ngựa tới cho Lục Trường Sinh. Thớt mã này có tên là Xích Huyết, nhìn xa như áng mây màu, nhìn gần lại đỏ như son, uy vũ xinh đẹp. Đây cũng là thớt mã tốt nhất trong Đoạn Đao môn.
Lục Trường Sinh nhận lấy dây cương, vuốt nhẹ lông buồm của Xích Huyết, không khỏi thầm khen một tiếng :"Ngựa tốt."
Lúc này, Quân Thường Tiếu cũng đã cưỡi một đầu bạch mã đi tới, cầm trong tay một cây đoản cung :"Lát nữa không cần nhường, cứ phát huy hết sức là được."
"Vâng, đệ tử thụ giáo." Lục Trường Sinh gật đầu, cũng không có ý định nhường nhịn hắn. Đồng thời lại chọn lấy một thanh trường cung, đạp lên bàn đạp, nhảy lên lưng ngựa.
Bởi vì tu vi giữa Lục Trường Sinh và Quân Thường Tiếu chênh lệch quá lớn, cho nên, cuộc thi đấu này cũng nhiều ra một quy định chính là không thể vận dụng linh lực.
Theo ba hồi trống vang lên, Lục Trường Sinh và Quân Thường Tiếu đều đồng thời thúc ngựa, tiến vào bãi săn. Trên mũi tên của cả hai cũng đã được đánh dấu sẵn tiêu chí, không sợ nhầm lẫn.
Lúc này, bàn đặt cược đã được dựng xong. Chia làm hai bên, đại diện cho Quân Thường Tiếu và Lục Trường Sinh.
Mang theo tâm tư chơi đùa, những khách nhân ở đây cũng bắt đầu đặt cược, đại đa số đều đặt cho Lục Trường Sinh thắng.
Hàn Thiên cũng tùy theo đi tới bàn cược, chỉ là hơi xoắn xuýt không biết nên đặt cho ai. Hắn hơi liếc mắt, phát hiện Tần Lãnh đang đi tới, nên liền thăm dò ý kiến hỏi :"Sư Ca, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?"
Đáp lại Hàn Thiên chính là tiếng lộc cộc vang lên. Tần Lãnh cứ vậy ném thẳng một túi linh thạch lên trên chỗ ghi tên Lục Trường Sinh, không có nửa phần chần chờ.
".............."
"Cái kia...Sư Ca, ngươi không sợ y sẽ thua sao?"
"Không." Thái độ Tần Lãnh vẫn lãnh đạm không đổi, lắc đầu nói :"Thua cũng không sao, ta chỉ là muốn đặt y."
".................."
Hàn Thiên : Người có tiền chính là tùy tiện a. Ta đấu không lại, xin cảm ơn.
Khóe miệng run rẩy, muốn nói lại thôi. Hàn Thiên liền bất đắc dĩ thu hồi lại ý định nhờ Tần Lãnh góp ý của mình.
Hắn ta rõ ràng chính là u mê Lục Trường Sinh a, còn góp ý cái mịa gì!
Hàn Thiên từ trong tay áo lấy ra mười khỏa linh thạch. Đắn đo một chút, liền đem chia ra làm hai, đặt vào hai bên, mỗi người một nửa.
Như vậy...là được rồi chứ?
Lúc này, thời gian cũng đã trôi qua một khắc. Lục Trường Sinh đã bắn trúng 29 đầu bạch lộc. Hiện tại, y vẫn còn đang gương cung, e là sắp săn được đầu thứ 30.
Trái lại, bên phía Quân Thường Tiếu lại có phần không được thuận lợi. Bởi vì hắn không giống với Lục Trường Sinh có thể nhất kích tất sát. Muốn triệt để giết chết một đầu bạch lộc, hắn ít nhất cũng phải tiêu hao hai mũi tên. Cho nên từ nãy tới giờ cũng chỉ mới giết được 17 đầu, hiệu suất kém xa Lục Trường Sinh.
Chỉ là, ngay khi mọi người cho rằng Lục Trường Sinh thắng chắc rồi, thì bỗng dưng, dị biến lại phát sinh.
Xích Huyết mà Lục Trường Sinh đang cưỡi bỗng dưng lại bật người, hí dài. Tựa như nổi điên đồng dạng, bắt đầu mất khống chế chạy như điên về trước, thẳng hướng sườn núi dựng đứng cách chỗ Lục Trường Sinh đang dừng chân không xa.
Đám người vây xem đều bị dị biến này dọa sợ, nhất thời ngây người. Phản ứng lại đầu tiên là Hàn Thiên, hắn ngay tức khắc liền lao tới, hô to :"Lục Trường Sinh, cẩn thận!"
Bị tiếng quát này đánh thức, mắt thấy vách đá ngày càng đến gần. Lục Trường Sinh liền dùng sức giật mạnh dây cương, nhưng Xích Huyết cũng không vì đau đớn mà dừng lại.
Rốt cuộc, một tia kiên định lướt qua. Lục Trường Sinh liền cấp tốc làm ra phản ứng, nghiêng người sang một bên, đồng thời lại nâng chân đạp thẳng vào trên thân Xích Huyết. Mượn nhờ sức bật này phóng thẳng ra ngoài, rơi vào trên nền tuyết cách đó vài thước, lăn tròn trên đất.
Mà lúc này, Xích Huyết cũng mất khống chế đâm đầu vào trên sườn núi. Trong nháy mắt, tiên huyết liền vẩy ra. Không khó tưởng tượng, nếu khi nãy Lục Trường Sinh không kịp làm ra ứng đối thì hạ tràng của y sẽ là gì.
Lúc này, Hàn Thiên đã chạy đến, đám người Trình Húy cũng theo sát phía sau. Mà Quân Thường Tiếu lúc này cũng giục ngựa đi tới.
"Sư Đệ, đỡ ta một chút." Lục Trường Sinh cau mày hô, giơ tay ra hiệu cho Hàn Thiên đỡ mình dậy. Chân trái của y bây giờ đang rất đau, cả người đều mất đi cảm giác, không tài nào nhúc nhích được.
Đứng ở cách đó không xa, Quân Thường Tiếu vốn đang bước xuống ngựa, nhìn thấy một màn này, ánh mắt hắn liền không khỏi trầm xuống. Dưới chân vừa trượt, trực tiếp ngã xuống đất.
"A..."
Nghe đến tiếng rên nhẹ đau đớn của Quân Thường Tiếu, vốn định đỡ Lục Trường Sinh dậy. Theo phản xạ, Hàn Thiên liền lập tức quay đầu chạy tới bên cạnh Quân Thường Tiếu.
Khi thấy đối phương ngồi trên đất, chân mày hơi nhíu lại, hắn liền ngồi quỵ xuống, quan tâm hỏi :"Sư tôn, người có sao không?"
"Không sao, chỉ là trượt chân mà thôi." Quân Thường Tiếu nhu thanh nói, lại vòng tay qua vai của Hàn Thiên, để hắn đỡ mình đứng lên.
Thấy Quân Thường Tiếu đã giữ được thăng bằng, đứng vững, Hàn Thiên mới chợt nhớ tới Lục Trường Sinh. Chỉ là đợi khi quay đầu, thì bên cạnh Lục Trường Sinh đã vây quanh một đám người. Lờ mờ nghe thấy tiếng rống giận của Trình Húy.
"Tại sao Xích Huyết bỗng dưng lại nổi điên kia chứ? Tra, tra cho ta! Rốt cuộc là kẻ nào giở trò quỷ?"
Lúc này, Lục Trường Sinh chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Dùng đầu gối cũng có thể nghĩ tới, khẳng định là có người đang cố ý nhằm vào y rồi.
Nhưng trông đến vẻ mặt nghĩ mà sợ xen lẫn tức giận của phu thê Trình Húy, y vẫn là trấn định lắc đầu :"Nhị thúc, nhị thẩm, tình trạng thân thể của ta hiện tại có chút không tiện. Hai người trước bình tĩnh một chút, cứ chậm rãi điều tra cho thật kĩ."
"Đúng vậy, đúng vậy. Người đâu, mau đi gọi dược sư đến đây chẩn trị cho Trường Sinh chất nhi." Lục Trường Sinh nhắc nhở, khiến Trình Húy lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hô.
Trong lúc đó, Lục Trường Sinh cũng thử ngồi dậy, chỉ là toàn thân tê mỏi, không còn chút sức lực. Cho nên, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Tần Lãnh đang một mặt lo lắng kia :"Sư Ca, làm phiền huynh, có thể hay không..."
Chưa để Lục Trường Sinh nói dứt lời, Tần Lãnh đã trực tiếp đi tới, quỳ một chân xuống đất, vòng tay xuống dưới lưng và đầu gối của y, đem y bế lên.
"Khoan đã, Sư Ca..." Lục Trường Sinh lúc này có phần mộng bức, nhưng bởi vì mất thăng bằng, nên chỉ có thể vòng tay qua ôm cổ Tần Lãnh.
Y vốn chỉ định nhờ hắn cõng mình lên thôi a. Hắn thế mà lại trực tiếp bế công chúa!
Bị một nam nhân bế công chúa thì còn ra thể thống gì nữa chứ. Đúng là mất mặt ném tận nhà bà ngoại mà.
Lục Trường Sinh thử giãy giụa, nhưng phát hiện không có kết quả gì. Cho nên, y chỉ có thể xấu hổ vùi mặt vào ngực áo của Tần Lãnh, nhắm mắt vờ ngất. Một bộ dáng mắt không thấy, tâm không phiền.
Bởi vì nhắm mắt rồi, cho nên y cũng không nhìn thấy được khóe môi đang nhếch lên với biên độ rất nhỏ của Tần Lãnh.
**Tiểu Thiên đồng học càng ngày càng tra rồi a.