Sự Cứu Rỗi Của Thiên Kim Giả! - Hoa Tang

Chương 7




20.

"Hôm nay em uống nhiều rồi, có thể không uống được không, anh trai?" Tôi quay người lại, có chút nhỏ nhẹ cầu xin Trình Thần.

Tôi ảo tưởng rằng trong cốt truyện như núi băng này, những vết nứt nhỏ cũng có thể làm đổ sập mọi thứ.

Đáng tiếc Trình Thần chỉ do dự một hai giây liền từ chối tôi: "Em gái, đây là khoảnh khắc quan trọng của Ngữ Thanh và em, không uống thì thật mất hứng.”

Trên sân khấu Trình Ngữ Thanh nâng cốc, ngây thơ mỉm cười; dưới hội trường, các chính trị gia, doanh nhân và chức sắc tụ tập lại, nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi không khỏi cảm thấy đau lòng, dù biết cốt truyện nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn vì vì cảm giác bi thương ông trời muốn tôi chet thì tôi không thể không chet.

Trước sự chú ý của mọi người, tôi đón lấy ly rượu từ tay Trình Ngữ Thanh, uống một hơi hết sạch.

Quả nhiên tôi không chạy thoát được sao?...

Sau khi thổi tắt nến, đó là khoảnh khắc nổi bật của Trình Ngữ Thanh. Khiêu vũ, party, chờ đưa mọi người lên lầu hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn tôi.

Tôi bắt đầu thở gấp, Thẩm Ngọc nhận thấy tôi có gì đó không ổn. Anh ấy đến gần hỏi: “Nguyệt Nguyệt, em thấy khó chịu gì sao? Có cần gọi bác sĩ không?”

Tôi thở không ra hơi, mắt dần dần mờ đi, Thẩm Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng Trình Thần đã đi tới, ôm tôi nói: “Em gái tôi uống nhiều rồi, tôi đưa em ấy về phòng nghỉ.”

Vẻ mặt Trình Thần có lẽ rất bình tĩnh, Thẩm Ngọc cũng có chút run rẩy: "Uống nhiều rồi sao, vừa rồi vẫn ổn mà, sao tửu lượng lại kém vậy…vậy anh chăm sóc cho cô ấy cẩn thận.."

Trình Thần không nói gì, đỡ tôi bước đi, lúc này mọi người đều tập trung vào cô gái mang thiên mệnh Trình Ngữ Thanh, cũng không có ai chú ý tới chúng tôi rời đi.

Quả nhiên Trình Thần đưa tôi lên sân thượng, bên trên từ sớm đã có ba thiếu gia nhà Lưu, Lý, Vương, ba người họ tôi có quen, những tên nhà giàu từ nhỏ đã được yêu chiều, bướng bỉnh ăn chơi, trong đó có một người trước đó từng theo đuổi tôi, bị tôi từ chối, từ đó luôn ôm hận trong lòng.

Mặt tôi đỏ bừng, tôi muốn kéo Trình Thần lại nhưng anh ta tránh tôi.

"Hãy tận hưởng đi, sau này không còn cơ hội đâu." Trình Thần mỉm cười, đẩy tôi về phía ba người họ, sau đó quay người rời đi.

"Trình đại tiểu thư, bố mẹ cô có biết bộ dạng bây giờ của cô không?"

Tên họ Lưu vừa nói vừa tiến lên muốn chạm vào mặt tôi, tôi tránh đi.

"Còn muốn tránh à? Không sao, có chút phản kháng mới vui!"

Tên họ Lý và họ Vương nháy mắt tiến lên giữ chặt tôi. Tôi thở hổn hển một lúc rồi nắm lấy cánh tay của tên họ Lý.

"Ồ, còn chủ động cơ à? Xem ra Ngữ Thanh nói đúng. Trình Nguyệt này khá là giả dối, bề ngoài trông kiêu ngạo như một con công, nhưng thực chất lại chỉ là con gà!"

Tên họ Lý lớn tiếng cười, đặt tay lên trước ngực tôi. Chỉ là vừa mới kéo quần áo tôi, tôi đột nhiên nghiêng về phía trước “ọe” một tiếng, nôn ra một ngụm máu đen lên cánh tay tên họ Lý.

21.

"Ahhh!" Anh ta sợ hãi trước sự việc bất ngờ đến nỗi hét ầm lên và đẩy tôi ra theo phản xạ.

Nhưng tôi vẫn nắm chặt, co giật vì đau và đồng thời nôn ra máu. Ba người ở hiện trường chưa từng chứng kiến ​​cảnh tượng như vậy bao giờ, đều sợ hãi đến mức lăn lộn bò ra xa tôi.

Lúc đó, Trình Ngữ Thanh dẫn nhóm bạn thân, người thân thiết đến như kế hoạch, nhìn thấy cảnh đó, cũng chet lặng.

Ba người đàn ông trưởng thành tại hiện trường sợ hãi đến mức ngã khuỵu xuống đất, tôi vừa run rẩy vì đau, vừa nôn ra máu, trên người, trên nền đất từng mảng đen đỏ.

Nhìn thấy quần áo của tôi còn nguyên vẹn, cách xa những người khác, miệng đầy m áu, toàn thân đầy m áu, Trình Ngữ Thanh sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì. Nếu cô ta không nói, vậy lần này để tôi nói đi.

Vậy nên, tôi khóc hỏi cô ta: “Ngữ Thanh, tại sao em hạ đ ộc chị, tại sao em lại hại chị?”

22.

"Đau quá! Tôi chet mất..." Một phần là tôi diễn kịch cho người khác xem, một phần là vì tôi thực sự đau đến mức toàn bộ nội tạng trong cơ thể tôi như trộn lẫn với nhau.

Những người ở đó nào ai từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, loạn hết cả lên, Thẩm Ngọc lao lên trước ôm lấy tôi, lớn tiếng gọi: “Mau gọi bác sĩ!”.

Bác sĩ Văn dẫn đội cứu thương khẩn cấp vừa đến kịp lúc, cứu mạng tôi khỏi nguy hiểm.

“Tôi không có, không phải tôi…”

Trình Ngữ Thanh hoảng sợ giải thích, giống như tôi đã làm vô số lần. Mọi người đều nhìn thấy người đưa ly rượu cho tôi là Trình Ngữ Thanh, nhưng vẻ mặt cô ta quả thật như vô tội.”

“Chắc chắc có hiểu lầm gì đó ở đây.” Có người mở miệng.

“Đúng vậy, có ngốc thế nào đi nữa cũng không hạ độc trước mặt đông người như vậy.”

“Thì cũng chưa chet mà, đừng bảo là Trình Nguyệt tự biên tự diễn màn kịch này nhé…”

“Chắc không đâu, vừa rồi trông đáng sợ như vậy!”

"Khó nói lắm. Cậu thấy đấy, ngay cả bác sĩ cũng đến nhanh như vậy. không chừng đã có kế hoạch từ trước..."

"Nếu như vậy thì chính là gài bẫy. Trình Nguyệt quá á c đ ộc..."

Đám đông thì thầm. Quả nhiên, đúng như tôi dự đoán, trên thế giới này dù tôi có suýt mất mạng thì mọi người vẫn sẽ hướng về Trình Ngữ Thanh.

“Ai lại đùa giỡn với mạng sống của mình!” Nghĩ đến tình huống cấp cứu nguy hiểm vừa rồi, bác sĩ Văn trong khoảnh khắc hiếm hoi mất bình tĩnh, lại bị che đậy bởi tiếng nói khinh thường của những người có mặt.

"Bác sĩ Văn, có vẻ như anh rất quan tâm đến chị gái tôi. Chẳng lẽ anh đã biết hôm nay anh có cơ hội thể hiện kỹ năng của mình? Hay là anh nhìn thấy tôi h ạ độc?" Trình Ngữ Thanh dần dần lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn.

Giọng điệu của mẹ Trình cũng trở nên gay gắt: “Hay đây là cảnh hai người hợp sức?”

"..."

Bác sĩ Văn nhìn khuôn mặt ngây thơ của Trình Ngữ Thanh, do dự không dám phản bác Trình phu nhân, đành phải ngừng nói.

Có rất nhiều người trong ngành truyền thông và giải trí có mặt, một số đang bí mật ghi âm và quay video trên điện thoại di động của họ, bất kể sự thật là “hãm hại h ạ đ ộc” hay “con gái nuôi độc ác tự biên tự diễn”.

Các tiêu đề trên trang nhất của ngày mai đã sẵn sàng xuất hiện với hàng nghìn lượt truy cập.

Tôi nhìn Trình Ngữ Thanh gần như chẳng cần làm gì cũng có thể lật ngược thế cờ.

Thế nhưng,trải qua nhiều lần chet đi như vậy mới đổi lại được thức tỉnh, sao tôi có thể ngồi yên chờ chet chứ?

Hãm hại cũng được, á c đ ộc cũng được, cách giet địch ba trăm hại một ngàn, ít nhất tôi không còn là con điếm bị mọi người thấy vẻ trần trụi và làm nhục ở kiếp trước.

Hơn nữa, cuộc vui vừa mới bắt đầu. Đúng lúc này có tiếng bước chân đi đến, ba của chúng tôi, bá tổng Trình Giang đến rồi.

23.

Ba nhìn tôi sau khi tôi đã được rửa sạch r uột và đặt ống thở. Khi ba nhìn những người khác, ánh mắt như muốn giet người.

Khí chất của Trình Giang mạnh đến mức tất cả mọi người có mặt, kể cả Trình Ngữ Thanh và Liên Như Tâm cũng không dám thở mạnh.

"Tôi xin lỗi vì đã cho mọi người một trải nghiệm khó chịu như vậy. Trước khi làm rõ chân tướng sự thật, xin phép mọi người đến phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi, chờ đội một lát"

Trình Giang lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh: "Để tránh những hiểu lầm không cần thiết và ảnh hưởng xã hội, tôi đã chặn liên lạc ở đây. Nếu ngày mai tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy bất kỳ tin tức nào, vậy rất xin lỗi, tôi sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu những người ở đây.”

Những người có mặt tuy phàn nàn khá nhiều nhưng cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc nên ngồi xuống khu vực VIP bên cạnh và chờ đợi.

Trình Giang tiếp tục nói: "Điều tra camera giám sát, lập tức kiểm tra chất bị bỏ vào ly rượu”

“Ba, ba không tin con sao?”

Giọng điệu của Trình Ngữ Thanh đầy kinh ngạc và đau thương. Trình Giang không thèm nhìn cô ta, nhìn vào các chỉ số y học điện tử trên máy kiểm tra của tôi, ông cau mày.

“Con vốn tưởng rằng mười mấy năm xa cách con có thể dần dần gần gũi với ba hơn, không ngờ trong lòng ba, lại không tin tưởng đứa con gái ruột bằng một đứa con nuôi.”

Trình Ngữ Thanh rơi nước mắt, như thể một bông hoa trắng nhỏ chịu vô vàn ấm ức.

Sau đó cô ta giả vờ kiên quyết, mỉm cười nói: "Nếu điều này có thể xóa bỏ nghi ngờ trong lòng ba, vậy thì tra đi.”

Cô ta đương nhiên không sợ, bởi vì camera giám sát những khu vực quan trọng đã bị phá hỏng từ trước, bất cứ ai cũng không tra được một manh mối nào.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ta không cười được nữa. Bởi vì quản gia và bảo vệ đã tra ra camera giám sát chất lượng cao không góc chet, trong video, mẹ cô ta — Liên Như Tâm trong một góc khuất đã lén thả một thứ gì đó không rõ nguồn gốc vào trong ly rượu, sau đó trước khi đi lên sân khấu, đưa ly rượu cho cô ta.

Trong đoạn phim giám sát phóng to, thậm chí có thể nhìn khi Liên Như Tâm đưa ly rượu cho Trình Ngữ Thanh, khẩu hình ra ám hiệu cho Trình Ngữ Thanh, rồi hai mẹ con ngầm hiểu nhau mỉm cười. Trên màn hình độ nét cao mỗi một chi tiết đều rất rõ ràng.

“Không thể nào, ở đây rõ ràng không có camera…”

Trình Ngữ Thanh nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bịt miệng. Nhưng đã muộn, mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt không thể tin nổi.

“Không, tôi không biết, tôi không biết gì cả…Rượu là mẹ đưa cho tôi, tôi không biết gì hết …”

Trình Ngữ Thanh lần này thực sự hoảng loạn, giải thích không mạch lạc. Ha, cô ta bán đứng mẹ rồi? Nên nói là bà có đồng đội ngu hay là có đứa con được dạy dỗ tốt đây. Quả nhiên nghe được lời này sắc mặt Liên Như Tâm cũng xanh mét.

“Chỉ dựa vào đoạn video không đầu không đuôi như này thì chứng minh được gì chứ? Tôi thấy tửu lượng Trình Nguyệt không tốt, cho nên bỏ chút thuốc giải rượu, có vấn đề gì sao?”

Liên Như Tâm bình tĩnh lại, không nhanh không chậm nói.

“Trình tổng, có kết quả kiểm tra rồi”, vừa đúng lúc, quản gia chạy vào, như tát vào mặt rất đúng lúc: "Kết quả cho thấy thành phần chính bị pha trộn trong rượu là arsenic trioxide, còn gọi là arsenic.”

“Thạch tín! Làm sao có thể!" Như Tâm không khống chế được hét lên: "Sao có thể là thạch tín?"

"Ngoài ra......" Quản gia ngập ngừng, nhìn xung quanh toàn là người, không biết nên nói hay không.

"Nói." Trình Giang trầm giọng.

“Ngoài ra... Tôi đã nhờ người kiểm tra dấu vân tay trên ly rượu. Ngoại trừ cô Trình Nguyệt, chỉ có của tiểu thư Ngữ Thanh và phu nhân.”

Quản gia nói xong một hơi, không dám nói thêm gì nữa. Liên Như Tâm trầm mặc, Trình Ngữ Thanh cũng không thể giải thích.. Mọi người trong khán phòng đều tràn ngập nghi ngờ và bối rối.

Theo lý giải của tôi, sự tồn tại của những ông chủ lớn và những người nổi tiếng trong tiểu thuyết gốc là để đẩy cốt truyện của cuốn tiểu thuyết ngược tiếp tục và sử dụng sự hỗ trợ của họ dành cho Ngữ Thanh để giúp cô ta đánh bại tôi, nhưng bây giờ họ vẫn ủng hộ cô ta khi bằng chứng rõ ràng như vậy không hợp logic, chỉ có thể coi như tình tiết xảy ra bug, vậy nên họ không tiến đến bước tiếp theo.

Các tiền bối trong giới chính trị nhìn chằm chằm vào Liên Như Tâm và Trình Ngữ Thanh với vẻ khó tin và thất vọng.

"Gọi cảnh sát đi." Vài vị tiền bối nói.

"Đừng đừng, thật sự không phải tôi, tôi bị oan!" Liên Như Tâm hét lên.

“Bà đang lo lắng phải không?" Trình Giang nói.

"Ông nói bậy, tôi không có!" Liên Như Tâm lùi lại một bước, một bên lý trí hét lên: "Tôi vẫn luôn coi Trình Nguyệt như con gái ruột của mình, sao có thể làm như vậy!"

"Coi như con gái ruột? Tôi nghe nói bà đã để Nguyệt Nguyệt chuyển đến phòng bảo mẫu," Trình Giang lạnh lùng nói.

“Coi như con gái ruột, hay là cố gắng dọn đường cho con gái bà? Tôi chỉ mới vài ngày không ở đây, bà đã đối xử với con bé như vậy?”

"Còn nữa, tôi hỏi ba, vết thương trên đầu của Trình Nguyệt là do đâu?"

Trình Giang giận dữ bước về phía trước. Ông bước tới một bước, Liên Như Tâm lo lắng lùi lại một bước.

“Là chị gái không cẩn thận tự ngã!” Trình Ngữ Thanh vội vã giải thích cho mẹ.

“Không phải, rõ ràng là Trình phu nhân đẩy tiểu thư Trình Nguyệt, tiểu thư mới đập vào tường. Mũi kim khâu sau đầu của cô ấy do chính tay tôi khâu, sự việc hôm đó tôi có mặt ở bệnh viện, còn có vài y tá cũng ở hiện trường lúc đó có thể làm chứng.”

Bác sĩ Văn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.

“Không ngờ Trình phu nhân lại là người như vậy.”

“Đều là con của mình, cho dù không phải con ruột, cũng không đến mức như vậy chứ.”

"Đúng vậy, hôm nay Trình Nguyệt suýt chút nữa là m ất m ạng rồi."

"..."

Xung quanh ồn ào loạn hết cả lên, các NPC khôi phục lại tác dụng của họ. Tất cả mọi người đều đang trách cứ Liên Như Tâm, nhưng không ai nhắc đến Trình Ngữ Thanh.

Quả nhiên, để sửa chữa và cứu vớt lại cốt truyện, cần phải bảo toàn tính cách và sự trong sạch của Trình Ngữ Thanh, vì vậy chỉ đành tạm thời bỏ rơi Liên Như Tâm.

Ngay cả khi bà ta không bị kết án, trước mặt rất nhiều nhà lãnh đạo chính trị và kinh doanh như vậy, một người bị nghi ngờ và có vết nhơ nhân cách như vậy, sự nghiệp chính trị của bà ta xem như mất hết rồi. Tôi biết, sự nghiệp của Liên Như Tâm cũng xong rồi.

Đúng vậy, tôi đã mạo hiểm nửa tính mạng mình để diễn cảnh này, mục tiêu của tôi ngay từ đầu vẫn luôn là Liên Như Tâm.

Tôi biết rất rõ rằng Trình Ngữ Thanh, nhân vật chính, không thể bị hạ gục dễ dàng như vậy, nhưng Liên Như Tâm thì khác, mặc dù bà ta là boss được sử dụng để đảo ngược kết cục cuối cùng, nhưng chính vì điều này nên không có nhiều sự việc tập trung vào bà ta trong cốt truyện trước đó.

Cho nên tôi đánh cược sự việc lần này, chặt đ ứt thực lực của Liên Như Tâm, như vậy, ngọn núi dựa vào của Trình Ngữ Thanh, cũng bị yếu đi rất nhiều.

Từ đó, vết xước nhỏ trên tảng băng, cuối cùng cũng nứt có vết nứt đầu tiên mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.