Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ

Chương 22




Từ ga Iidabashi leo lên con đường dốc Kagurazaka, đi qua Bishamonten rồi rẽ trái ngay. Lại leo lên một con dốc đứng là trông thấy tòa nhà đích đến nằm ở bên phải.

Kusanagi đi vào từ cửa chính. Tường bên trái gắn một loạt biển tên văn phòng. Nhà xuất bản Tanugi nằm ở tầng hai.

Có thang máy nhưng Kusanagi leo thang bộ. Cầu thang chất đống thùng các-tông nên rất khó di chuyển. Tuy vi phạm luật phòng cháy chữa cháy nhưng hôm nay anh sẽ không nhắc nhở họ.

Cửa văn phòng đang mở toang. Nhìn vào trong, thấy vài người ngồi quay vào bàn làm việc. Nữ nhân viên ngồi vị trí ngoài cùng nhận ra và tiến lại gần Kusanagi.

"Có việc gì thế ạ?"

"Anh Sasaoka có ở đây không? Khi nãy tôi có hẹn qua điện thoại."

Ngay lúc đó có giọng nói xen vào, "A, vâng." Một người đàn ông mập mạp thò mặt lên từ bên kia chiếc tủ đựng tài liệu. Có lẽ anh ta ngồi xổm từ nãy đến giờ.

"Anh là Sasaoka à?"

"Vâng. Đúng vậy..." Anh ta mở ngăn kéo chiếc bàn bên cạnh, lấy ra danh thiếp. "Vâng. Anh vất vả quá."

Kusanagi cũng lấy danh thiếp ra trao đổi. Trên danh thiếp của người kia đề Nhà xuất bản Tanugi, Giám đốc đại diện, Sasaoka Kunio.

"Lần đầu tiên tôi nhận được danh thiếp của công an đấy. Sẽ là kỷ niệm thú vị." Sasaoka lật mặt sau tấm danh thiếp rồi buột miệng ồ một tiếng. "Ở đây còn ghi danh thiếp gửi anh Sasaoka. Cả ngày tháng cụ thể nữa. À à, là để phòng việc sử dụng cho mục đích xấu."

"Xin đừng lấy làm khó chịu. Chỉ là thói quen thôi."

"Không, cẩn thận như vậy là tốt mà. Vâng... ta sẽ nói chuyện ở đây à? Hay anh muốn ra quán nước?"

"Ở đây cũng được."

"Vậy à."

Sasaoka dẫn Kusanagi ra nơi tiếp khách bài trí đơn giản ở góc văn phòng.

"Xin lỗi vì làm phiền lúc anh bận rộn." Kusanagi ngồi xuống chiếc ghế sô-pha bọc da tổng hợp màu đen.

"Không sao đâu. Chỗ chúng tôi khác những công ty lớn, cứ thong thả làm việc thôi." Sasaoka toét miệng tươi cười. Có vẻ không phải là người xấu.

"Như đã trao đổi qua điện thoại, tôi muốn hỏi về Tsukui Junko."

Nụ cười trên khuôn mặt Sasaoka vụt tắt.

"Người đó do tôi trực tiếp phụ trách. Người có tài như thế, thật đáng tiếc."

"Anh có làm việc lâu dài với cô Tsukui không?"

"Có thể nói là không lâu lắm. Gần hai năm. Chúng tôi xuất bản được hai cuốn sách."

Sasaoka đứng dậy, lấy hai cuốn sách tranh từ chỗ ngồi của mình.

"Chúng đây."

Tôi xin phép, Kusanagi nói rồi nhận lấy. Tên hai cuốn sách tranh là Người Tuyết ngã rồi và Chuyến phiêu lưu của chú chó đá.

"Người tuyết và chó đá, cô ấy thích lấy các nhân vật có từ ngày xưa làm nhân vật chính nhỉ. Có cả tác phẩm sử dụng búp bê cầu nắng nữa."

"Tôi biết cuốn đó. Tên là Ước gì ngày mai trời đổ mưa."

Mashiba Yoshitaka đã xem tác phẩm đó và chọn Tsukui Junko tạo hình nhân vật cho phim hoạt hình trực tuyến.

Sasaoka gật đầu, đuôi lông mày hướng xuống.

"Vào tay cô Tsukui thì những nhân vật quen mắt cũng như tỏa ra ánh sáng mới mẻ. Thật sự là một tài năng đáng tiếc."

"Anh có nhớ những chuyện lúc cô Tsukui qua đời không?"

"Tất nhiên là nhớ. Dù sao thì cũng có thư để lại gửi đích danh tôi mà."

"Vậy à. Tôi có nghe gia quyến kể là cô ấy để lại di thư gửi một số người."

Gia đình Tsukui Junko ở Hiroshima. Kusanagi đã nói chuyện với mẹ của cô qua điện thoại. Bà cho biết, Tsukui Junko tự sát bằng thuốc ngủ tại phòng riêng, để lại ba lá thư ở hiện trường. Tất cả đều gửi tới những người có liên quan đến công việc. Một trong số đó gửi cho Sasaoka Kunio.

"Nội dung thư là lời xin lỗi vì đột ngột bỏ lại công việc theo cách như vậy. Chắc cô ấy bận lòng vì lúc đó tôi đang nhờ cậy làm tác phẩm mới." Sasaoka nhăn mặt vẻ đau buồn, có lẽ do nhớ lại chuyện ngày ấy.

"Trong thư không viết gì về động cơ tự sát à?"

"Vâng. Chỉ có những lời xin lỗi."

Di thư của Tsukui Junko không chỉ có vậy. Ngay trước khi tự sát cô còn gửi một lá thư cho người mẹ. Đọc nó xong, mẹ cô quá bất ngờ liền gọi điện cho con gái. Nhưng không thể nối máy nên bà vội vàng báo công an. Công an địa phương nhận được liên lạc đã chạy đến chung cư và phát hiện thi thể.

Lá thư gửi mẹ cũng không viết gì về động cơ tự sát. Trong đó chỉ là những câu chữ chất chứa nỗi niềm biết ơn mẹ đã sinh ra và nuôi mình khôn lớn, tạ lỗi vì cư xử như vậy với mạng sống quý giá ấy.

Ở đầu máy bên kia, người mẹ khóc vì cuối cùng vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Dù hai năm trôi qua nhưng dường như nỗi đau buồn vì mất con không hề vơi bớt.

"Anh Sasaoka, anh có nghĩ ra điều gì về việc cô Tsukui Junko tự sát không?"

Sasaoka bặm môi, lắc đầu trước câu hỏi của Kusanagi.

"Lúc đó công an cũng hỏi nhưng tôi hoàn toàn không biết gì. Tôi có gặp Junko khoảng hai tuần trước khi cô ấy tự sát nhưng không gợn chút cảm giác nào là cô ấy sẽ làm thế. Cũng có thể do tôi quá thiếu nhạy cảm."

Không phải do Sasaoka thiếu nhạy cảm. Kusanagi đã gặp những người nhận được hai di thư còn lại, họ đều nói tương tự.

"Anh biết việc có một người đàn ông cô Tsukui từng hẹn hò không?" Kusanagi đổi câu hỏi.

"Tôi có nghe nói. Nhưng không biết đó là ai, ở đâu. Thời đại bây giờ, hỏi linh tinh về những chuyện đó có thể bị lên án là quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ." Sasaoka đáp một cách nghiêm túc.

"Vậy anh có biết nhân vật nào thân thiết với cô ấy ngoài người đó không? Người quen hoặc bạn thân là phụ nữ cũng được."

Sasaoka khoanh đôi cánh tay ngắn và mập mạp, xoay cổ.

"Ngày ấy tôi cũng nhận được câu hỏi kiểu đó nhưng chẳng nghĩ được gì. Cũng có thể nói đó là một người yêu sự cô độc. Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy chỉ cần miệt mài vẽ tranh trong phòng riêng cũng đủ hạnh phúc, có khi không mấy mặn mà với việc gặp gỡ người khác. Vì thế, khi biết có ai đó như là người yêu của cô ấy, tôi cảm thấy khá ngạc nhiên."

Giống Mashiba Ayane, Kusanagi thầm nghĩ. Tuy có trợ lý Wakayama Hiromi hay người bạn từ thưở bé cùng đi suối nước nóng khi về nhà nhưng về cơ bản là sống cuộc đời cô độc. Cuộc sống của cô chỉ là ngồi trên ghế sô-pha trong căn phòng khách rộng và khâu khâu ghép vải cả ngày.

Có thể kết luận là Mashiba Yoshitaka thích kiểu phụ nữ như vậy không? Anh nghĩ.

Không...

Hơi khác một chút, Kusanagi cân nhắc. Anh nhớ lại những gì Ikai Tatsuhiko đã nói.

Cậu ấy không đánh giá cao điểm ấy. Có vẻ cậu ấy cho rằng một người phụ nữ không sinh con được thì ngồi trên ghế cũng chỉ giống như vật trang trí vướng víu.

Mashiba Yoshitaka chọn những người phụ nữ cô độc là vì chỉ coi họ như công cụ sinh con. Rất có thể anh ta còn nghĩ công cụ thì không cần phải kèm theo những mối quan hệ phiền phức.

"Xin hỏi," Sasaoka lên tiếng. "Tại sao bây giờ các anh lại điều tra về việc cô ấy tự sát vậy? Tuy động cơ không rõ ràng nhưng có vẻ họ không tiến hành điều tra đặc biệt vì không có tính chất của một vụ án mạng."

"Không phải vì có nghi vấn trong việc tự sát hay không. Tôi đang điều tra một vụ án khác, xuất hiện tên cô Tsukui nên muốn xác minh thôi."

"Ra là vậy."

Sasaoka có vẻ tò mò muốn biết anh đang điều tra vụ án nào. Kusanagi liền quyết định kết thúc cuộc nói chuyện.

"Xin lỗi đã làm phiền khi anh đang làm việc. Tôi xin phép."

"Như vậy là xong à? Chết thật, tôi quên không mang trà ra."

"Không sao. Cảm ơn anh. Có điều, tôi mượn chúng được chứ?" Anh giơ lên hai cuốn sách tranh.

"Xin mời. Tặng anh đấy."

"Vậy có được không?"

"Vâng. Có để đó thì rồi chúng cũng bị cắt vụn thôi."

"Thế à. Vậy cảm ơn anh nhé."

Kusanagi đứng dậy, đi về phía cửa ra vào. Sasaoka bước theo sau.

"Nhưng lúc ấy tôi ngạc nhiên lắm. Nghe tin cô ấy qua đời, tôi không hề nghĩ là tự sát đâu. Sau khi biết việc tự sát cũng vậy, các đồng nghiệp đưa ra nhiều giả thiết lắm. Có tên còn nói, hay là cô ấy bị gϊếŧ? Tuy là ăn nói hồ đồ nhưng uống thứ đó để chết thì cũng lạ thật."

Kusanagi dừng chân, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn trịa của Sasaoka.

"Thứ đó?"

"Vâng, chất độc ấy."

"Không phải thuốc ngủ à?"

Sasaoka há hốc miệng, xua tay phủ nhận.

"Không phải, ơ, anh không biết à? Là arsen."

"Arsen?" Kusanagi giật mình.

"Thấy bảo nó được dùng trong vụ kinh điển, vụ cà ri ở Wakayama."

"Thạch tín ấy à?"

"A, đúng là chất độc có tên đại loại như vậy."

Tim anh đập mạnh lên. "Tôi xin phép," Kusanagi nói rồi chạy xuống cầu thang.

Gọi điện cho Kishitani bằng máy di động, anh ra lệnh cậu ta khẩn trương lấy từ công an quận các tài liệu liên quan đến vụ tự sát của Tsukui Junko.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Kusanagi, anh vẫn bận tâm đến tác giả sách tranh đó à?"

"Việc này thì đội trưởng cũng sẽ chấp nhận thôi. Đừng phàn nàn nữa, làm theo lời tôi đi."

Anh tắt máy rồi vẫy chiếc taxi đang lại gần. Kusanagi bảo lái xe đưa mình đến công an Meguro.

Đã nhiều ngày trôi qua từ sau vụ án, việc điều tra hoàn toàn không có tiến triển. Không xác định được phương thức hạ độc đã là cả một vấn đề, và một trong những nguyên nhân là điều tra chỗ nào cũng không tìm được nhân vật có động cơ sát hại Mashiba Yoshitaka. Người duy nhất có động cơ là Ayane nhưng chứng cứ ngoại phạm của cô rất hoàn hảo.

Kusanagi nêu ý kiến với Mamiya, cho rằng vào ngày xảy ra vụ án, nhất định có người đã đến nhà gia đình Mashiba. Hơn nữa còn xin phép được điều tra về người yêu cũ của Mashiba Yoshitaka là Tsukui Junko.

"Chẳng phải người phụ nữ đó đã mất rồi sao?" Mamiya nói.

"Chính vì thế tôi mới để ý." Kusanagi đáp. "Nếu nguyên nhân tự sát nằm ở Mashiba Yoshitaka thì nhiều khả năng quanh Tsukui Junko sẽ có người căm hận Mashiba."

"Phục thù ấy à? Nhưng mà, việc tự sát là từ hai năm trước đúng không? Tại sao không ra tay sớm hơn?"

"Chuyện đó thì tôi không rõ. Cũng có thể người đó tính toán, nếu không chờ một thời gian rồi mới phục thù thì có thể bị liên hệ đến việc Tsukui Junko tự sát."

"Nếu suy luận đó chính xác thì thủ phạm là một người vô cùng cố chấp đấy. Bởi vì họ đã sống suốt hai năm mà không quên được mối hận."

Mamiya tỏ ra bán tín bán nghi nhưng vẫn chấp thuận cho anh điều tra về Tsukui Junko.

Vì thế mà từ hôm qua, Kusanagi hết gọi điện thoại cho cha mẹ Tsukui Junko lại gặp gỡ người nhận được di thư để tập hợp thông tin chi tiết. Thông tin liên lạc với gia đình là do người phụ trách cuốn Ước gì ngày mai trời đổ mưa cung cấp.

Nhưng cho đến lúc này, chưa thấy ai nhắc đến chuyện Mashiba Yoshitaka có liên quan đến việc tự sát. Không những vậy, ngay cả việc cô ấy từng hẹn hò với Mashiba cũng không ai biết.

Theo lời kể của bà mẹ thì không hề phát hiện dấu vết cho thấy có đàn ông ra vào căn phòng của Tsukui Junko. Vì thế mà bây giờ bà vẫn nghĩ thất tình không phải là nguyên nhân tự sát.

Lần đầu tiên có người thấy bóng dáng Mashiba và Tsukui Junko ở tiệm hồng trà là khoảng ba năm về trước. Một năm sau Junko tự sát, nếu lúc đó cô vừa chia tay với Mashiba thì hoàn toàn logic.

Giả sử việc chia tay Mashiba là nguyên nhân tự sát đi nữa, nếu không có ai biết điều đó thì nhân vật thù hận anh ta cũng không tồn tại. Cuộc điều tra mất công xin phép Mamiya mới được tiến hành đang sớm lâm vào bế tắc.

Đúng lúc ấy thì anh nghe được câu chuyện chất độc.

Nếu lấy tài liệu từ đơn vị phụ trách vụ tự sát của Tsukui Junko trước đây thì anh đã nhận ra sớm hơn. Vì ngay từ đầu đã gọi điện đến nhà cha mẹ nạn nhân, nghe bà mẹ kể nội dung chi tiết nhưng không đầy đủ mà anh bỏ qua trình tự cơ bản. Anh chủ quan cho rằng, nếu vụ việc được kết luận là tự sát thì ở công an quận chắc sẽ không có thông tin đáng chú ý.

Tuy vậy, thông tin về thạch tín thì...

Tất nhiên, có khả năng đó chỉ là sự ngẫu nhiên. Sau vụ án bỏ độc vào cà ri ở Wakayama, thông tin thạch tín là chất kịch độc trở nên phổ biến trong xã hội. Đương nhiên số người nghĩ tới việc dùng nó để tự sát hoặc hạ sát người khác cũng tăng lên.

Có điều, việc bị gϊếŧ bằng chất độc giống như người yêu cũ đã sử dụng để tự sát, nếu là ngẫu nhiên thì thật khó tin. Phải chăng sẽ hợp lý hơn nếu cho rằng có sự chủ định của ai đó?

Đang suy nghĩ về chuyện này thì điện thoại di động báo có cuộc gọi đến. Trên màn hình tinh thể hiển thị tên của Yukawa.

"Sao vậy? Từ bao giờ cậu lại thích gọi điện giống nữ sinh trung học thế?"

"Có việc muốn nói nên chẳng còn cách nào khác. Hôm nay có gặp nhau ở đâu được không?"

"Không phải là không gặp được nhưng có việc gì? Cậu biết thủ đoạn hạ độc rồi à?"

"Bảo là đã biết thì không chính xác lắm. Chưa được chứng minh nhưng đã tìm ra phương pháp thực hiện, có thể nói là thế."

Tên này vẫn ăn nói quanh co như mọi khi, Kusanagi bực bội nghĩ nhưng bàn tay lại siết chặt chiếc điện thoại. Thường thì Yukawa đã tìm ra đáp án nếu ăn nói kiểu này.

"Cậu cho Utsumi biết chưa?"

"Chưa nói gì hết. Nhân tiện nói luôn, thời điểm này tôi cũng không muốn cho cậu biết. Vì thế, nếu tưởng có thể biết về nó rồi đến gặp tôi thì chỉ thất vọng thôi."

"Vậy là sao chứ? Thế thì việc cậu muốn nói là gì nào?"

"Yêu cầu về việc điều tra sắp tới. Tôi muốn xác nhận xem có đủ điều kiện để thực hiện thủ đoạn đó hay không."

"Tức là cậu không chịu nói về thủ đoạn mà chỉ muốn có được thông tin từ tôi à? Chắc cậu cũng biết, cho người ngoài biết về thông tin điều tra vốn là điều cấm kị."

Yukawa đáp sau vài giây im lặng.

"Tôi không ngờ là đến lúc này còn nghe được những lời đó từ cậu. Mà thôi, sao cũng được. Chưa thể nói ra thủ đoạn là vì tôi có lý do. Tôi muốn gặp rồi mới giải thích."

"Cậu có làm quá không đấy? Tôi đến công an Meguro một lúc. Sau đó sẽ qua trường đại học. Chắc là khoảng 8 giờ đấy."

"Đến nơi thì gọi điện cho tôi. Có lẽ tôi không có ở phông nghiên cứu đâu."

"Hiểu rồi."

Sau khi ngắt máy, Kusanagi nhận ra anh đã bắt đầu căng thẳng.

Thủ đoạn hạ độc mà Yukawa nghĩ ra rốt cuộc là gì? Tất nhiên, Kusanagi không nghĩ mình có thể tự đoán ra vào lúc này. Điều anh lo lắng là vị trí của Ayane sẽ thế nào khi giải thích được thủ đoạn đó.

Nếu thủ đoạn mà Yukawa nghĩ ra làm sụp đổ bức tường chứng cứ ngoại phạm vững chắc của cô ấy thì...

Không còn đường để chạy trốn nữa, Kusanagi thầm nghĩ. Không phải của Ayane. Con đường thoát thân của chính anh sẽ bị đóng lại. Sau đó, anh bắt buộc phải hướng sự nghi ngờ vào cô.

Rốt cuộc thì Yukawa định khởi đầu câu chuyện nào đây? Cho đến giờ anh vẫn nóng lòng đợi thời điểm đó nhưng hôm nay thì khác. Hơi thở của anh dần trở nên khó nhọc.

Trong phòng họp của công an Meguro, Kishitani đang cầm trên tay những tờ giấy fax. Đó là báo cáo liên quan đến vụ tự sát của Tsukui Junko do công an quận gửi đến. Bên cạnh cậu ta còn có Mamiya.

"Tôi biết anh nhắm vào đâu rồi. Là chất độc đúng khống?" Kishitani chìa tờ giấy ra.

Kusanagi lướt nhanh trên bản báo cáo. Theo đó, Tsukui Junko đã chết trên giường tại nhà riêng. Trên chiếc bàn bên cạnh có đặt một cốc nước đã vơi một nửa và một túi ni-lông chứa bột màu trắng. Chất bột màu trắng đó là arsen trioxide, vẫn được gọi là thạch tín.

"Không thấy viết gì về cách thức nạn nhân có được nó nhỉ. Vậy là không rõ ràng à?" Kusanagi lẩm bẩm.

"Chắc là họ không điều tra sâu đến mức đó đâu," Mamiya nói. "Nhìn thế nào cũng không thấy dấu hiệu hình sự. Công an quận đâu rảnh rang đến mức đi điều tra xuất xứ của thứ không tới nỗi khó mua như thạch tín."

"Dù sao thì việc cô người yêu cũ tự sát bằng thạch tín cũng đáng quan tâm đấy. Anh Kusanagi giỏi quá còn gì." Giọng Kishitani hào hứng.

"Không biết công an còn giữ chỗ thạch tín đó không nhỉ?" Kusanagi nói.

"Đã xác nhận rồi. Đáng tiếc là không còn. Hai năm rồi mà." Mamiya tỏ vẻ tiếc nuối.

Nếu còn sót lại thì có thể xác nhận nó có giống loại được dùng trong vụ án này hay không.

"Nhưng mà, hình như họ không giải thích cho gia đình về chất độc." Kusanagi tỏ vẻ khó hiểu.

"Ý anh là sao?"

"Mẹ của Tsukui Junko nói cô ấy tự sát bằng thuốc ngủ. Tôi cứ băn khoăn tại sao lại thế."

"Biết đâu chỉ là hiểu nhầm thôi?"

"Cũng có thể."

Nhưng trong lòng anh vẫn nghi ngờ, Liệu người mẹ có thể nhầm lẫn về chất độc mà con gái mình đã dùng để tự sát hay không?

"Utsumi có nói thế này, đến giờ, tuy chỉ từng chút một nhưng việc điều tra bắt đầu có tiến triển rồi."

Nghe Kishitani nói, Kusanagi ngẩng mặt lên.

"Utsumi nói gì cơ?"

"Từ chỗ thầy giáo Galileo về, có vẻ đã học được kiến thức nào đó." Mamiya đáp. "Cô ta bảo, bây giờ thử xét nghiệm triệt để một lần thiết bị lọc nước gắn ở đường ống nhà Mashiba xem. Gọi là gì nhỉ, tên cơ sở đó?"

"SPring-8." Kishitani nói.

"Đúng rồi, là chỗ đó. Tiên sinh Yukawa nói hãy làm xét nghiệm ở đó, kể cả có phải nhờ vả. Utsumi giờ đang chạy đôn chạy đáo bên văn phòng chính phủ để lo thủ tục."

SPring-8 là trung tâm nghiên cứu phóng xạ lớn nhất thế giới nằm ở tỉnh Hyogo. Do ở đó có thể phân tích thành phần dù dữ liệu xét nghiệm là vô cùng nhỏ nên được tận dụng để phục vụ điều tra tội phạm từ mùa thu năm 1998. Khi xảy ra vụ án bỏ độc vào cà ri, nơi này cũng được sử dụng để phục vụ công tác giám định và sự hữu hiệu khi ấy đã gây nhiều chú ý.

"Vậy là Yukawa cho rằng chất độc được đặt vào thiết bị lọc nước à?"

"Theo những gì Utsumi nói thì có vẻ như vậy."

"Nhưng tên đó chắc chắn là chưa tìm thấy cách thực hiện..." Đang nói dở thì anh giật mình.

"Sao vậy?"

"Không, thực ra thì lát nữa tôi sẽ gặp tên ấy. Nghe hắn nói thì có vẻ đã giải thích được thủ đoạn, không biết đó có phải là phương thức bỏ chất độc vào thiết bị lọc nước hay không..."

Mamiya gật đầu.

"Utsumi cũng nói điều tương tự. Có vẻ tiên sinh đã giải được bí ẩn rồi nhưng không chịu giải thích phần quan trọng nhất, vẫn như mọi khi nhỉ, thầy giáo đó tuy thông minh nhưng tính cách kỳ quặc thật."

"Có vẻ cũng không định cho tôi biết về thủ đoạn đó đâu."

Mamiya cười khổ.

"Thôi cũng đành. Đằng nào cậu ấy cũng hợp tác dù chẳng được gì. Dù sao thầy giáo đã gọi cậu đến thì sẽ có lời khuyên nào đó hiệu quả. Đến đó nghe cho kỹ vào."

Kusanagi đến trường đại học thì đã hơn 8 giờ. Anh gọi điện cho Yukawa nhưng không kết nối được. Bấm máy lần nửa, sau vài hồi chuông thì Yukawa bắt máy.

"Xin lỗi nhé. Tôi không để ý điện thoại."

"Giờ cậu ở đâu? Phòng nghiên cứu à?"

"Không, ở phòng thể chất. Cậu vẫn nhớ vị trí chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Anh ngắt máy rồi đi về phía nhà thể chất. Đi qua cổng chính rồi rẽ trái là đến tòa nhà màu tro có mái hình vòm. Thời sinh viên, Kusanagi đến đây nhiều hơn hẳn so với khu học đường. Anh cũng đã gặp Yukawa ở đó. Lúc ấy cả hai vẫn còn gầy. Giờ thì người duy trì được vóc dáng chỉ có Yukawa.

Đi về phía sàn tập, anh thấy một thanh niên trong trang phục tập luyện, cầm vợt đánh cầu lông. Trông thấy Kusanagi, anh ta cúi đầu chào.

Trên sàn, Yukawa ngồi đó và đang khoác lên mình chiếc áo của Wind Breaker. Lưới vẫn căng giữa sân. Chắc cậu ta vừa tập luyện xong.

"Tôi vẫn nghĩ giáo sư có nhiều người sống lâu, giờ mới hiểu lý do. Vì họ có thể sử dụng cơ sở vật chất của trường như một phòng tập gym miễn phí chuyên dụng cho mình."

Sắc mặt Yukawa không hề thay đổi trước giọng giễu cợt của Kusanagi.

"Bảo chuyên dùng cho bản thân là nhầm rồi. Tôi nghiêm túc đặt chỗ để dùng đấy. Với lại, khảo sát về việc sống thọ của giáo sư cũng có vấn đề. Vốn dĩ, để trở thành giáo sư phải mất nhiều thời gian và công sức. Có nghĩa là nếu không đủ khỏe mạnh để sống lâu thì không thể thành giáo sư được. Cậu nhầm kết quả với nguyên nhân rồi."

Kusanagi ho khan, khoanh tay lại và nhìn xuống Yukawa.

"Chuyện muốn nói là gì?"

"À, từ từ cũng được mà. Cái này thì sao? Chẳng mấy khi." Yukawa với lấy cặp vợt cầu lông, chìa một cái về phía Kusanagi.

"Tôi không đến để chơi cái này đâu nhé."

"Cậu mà miệt mài đến mức bảo tiếc thời gian thì lớn chuyện đấy. Tôi định nói từ trước rồi, mấy năm gần đây, hông của cậu dù có nói giảm đi thì cũng phải tăng đến 9 centimet. Chỉ chạy đi chạy lại thẩm vấn thì không hiệu quả gì cho việc giữ dáng đâu."

"Cậu dạy dỗ tôi đấy à." Kusanagi cởϊ áσ khoác, cầm lấy cây vợt đang chìa trước mặt.

Lâu lắm anh mới đối mặt với Yukawa qua tấm lưới. Cảm giác khoảng hai mươi năm về trước bỗng trở lại sống động.

Nhưng độ nhạy cảm để xử lý quả cầu lông bằng vợt thì không quay lại ngay lập tức. Thậm chí anh còn thấy rõ sự giảm sút thể lực. Yukawa nói đúng, chỉ vỏn vẹn mười phút là anh thở gấp và chân không nhúc nhích được nữa.

Nhắm vào khoảng không và nhảy đập thành công, Kusanagi ngồi thụp xuống.

"Chắc tôi già rồi. Nếu là vật tay thì tôi không thua đâu, kể cả với hội trẻ."

"Mấy trò như vật tay chủ yếu dùng cơ nhanh thì nếu có suy yếu do tuổi tác, chỉ cần rèn luyện một chút là ngon ngay. Nhưng những môn cần cơ chậm để duy trì sức bền thì rất lâu mới làm được như trước. Chức năng tim phổi cũng vậy. Tôi xin gợi ý là cậu nên cố gắng luyện tập nhẹ nhàng và đều đặn."

Yukawa hờ hững nói, nhịp thở không hề bị rối loạn. Tên này đúng là quái vật,Kusanagi thầm nghĩ.

Hai

người ngồi cạnh nhau, lưng dựa vào tường. Yukawa lấy bình nước ra, rót chất lỏng bên trong vào nắp rồi đưa nó cho Kusanagi. Anh nhấp thử, đó là nước uống thể thao. Đồ uống đã được làm lạnh.

"Thế này cứ như quay lại thời sinh viên ấy nhỉ. Chỉ có trình độ của tôi là tệ đi nhiều."

"Nếu không duy trì thì kỹ thuật cũng giảm sút cùng với thể lực. Tôi duy trì nhưng cậu thì không. Có thế thôi."

"Cậu an ủi tôi đấy à?"

"Không. Sao tôi phải an ủi cậu chứ?"

Thấy Yukawa làm ra vẻ ngạc nhiên, Kusanagi cười khổ. Anh trả nắp bình cho Yukawa rồi trở lại vẻ nghiêm túc.

"Chất độc nằm trong thiết bị lọc nước, đúng không?"

"Ừ," Yukawa gật đầu. "Tôi cũng nói trên điện thoại rồi đấy, chưa chứng thực được. Nhưng chắc tôi không sai."

"Vì thế cậu mới bảo Utsumi xét nghiệm thiết bị lọc nước ở SPring-8 à?"

"Tôi có được 4 thiết bị lọc nước giống như thế và đã tiến hành thực nghiệm, đặt một ít thạch tín vào và rửa bằng nước vài lần xem sau đó có thể phát hiện thành phần hay không. Làm ở trường này thì có phương pháp phân tích sử dụng plasma cao tần cảm ứng."

"Cao tần cảm ứng... là cái gì thế?"

"Cậu không hiểu cũng được. Chỉ cần biết đó là phương pháp phân tích vô cùng tiên tiến. Sau khi thí nghiệm trên bốn thiết bị lọc nước, tìm thấy arsen ở hai cái, hai cái còn lại không cho ra kết quả rõ ràng. Vật liệu được dùng cho thiết bị lọc nước ấy có phủ một lớp mạ đặc biệt, dù là các hạt siêu nhỏ cũng cực kỳ khó bám dính. Hơn nữa, sau khi trao đổi với Utsumi, tôi biết họ đã sử dụng phương pháp phổ hấp thu nguyên tử để giám định thiết bị lọc nước nhà Mashiba. Phương pháp đó thì độ nhạy ít nhiều sẽ kém hơn cách của tôi. Vì vậy tôi mới bảo cô ấy mang chúng đến SPring-8."

"Đến mức đó thì chắc cậu hoàn toàn tự tin rồi."

"Không thể nói tuyệt đối. Nhưng tôi chỉ nghĩ được đến thế."

"Vậy rốt cuộc làm thế nào để cho chất độc vào? Tôi nghe Utsumi nói là không thể làm được nên đành từ bỏ cơ mà?"

Yukawa im lặng trước câu hỏi của Kusanagi. Hai tay anh nắm chặt khăn lau.

"Đó là thủ đoạn gây án à? Tức là không thể nói cho tôi biết đúng không?"

"Tôi cũng bảo với Utsumi rồi, không thể gieo định kiến vào đầu các cậu được."

"Chúng tôi có mang định kiến hay không thì có gì liên quan đến thủ đoạn gây án chứ?"

"Rất liên quan đấy." Yukawa hướng về phía Kusanagi. "Nếu thủ đoạn mà tôi nghĩ ra có thể tiến hành trong thực tế thì rất có khả năng dấu vết còn lưu ở đâu đó. Mang thiết bị lọc nước đến SPring-8 cũng nhằm tìm ra dấu vết ấy. Tuy nhiên, nếu không tìm thấy vết tích cũng không có nghĩa là thủ thuật đó không được sử dụng. Đó là một thủ thuật đặc biệt như thế đấy."

"Rồi, thế thì sao?"

"Giả sử thời điểm hiện tại tôi đã cho các cậu biết về nội dung của thủ thuật. Nếu phát hiện dấu vết thì tốt rồi. Nhưng trong trường hợp không tìm thấy thì sao đây? Lúc đó các cậu có thể thiết lập lại tư duy không? Chẳng phải các cậu vẫn sẽ trăn trở về thủ thuật đó à?"

"Thế thì... có thể sẽ như vậy. Bởi vì cũng không có căn cứ cho thấy thủ thuật đó không được sử dụng nhỉ."

"Đó là việc cá nhân tôi khó lòng chấp nhận."

"Ý cậu là sao?"

"Nghĩa là tôi không muốn tập trung nghi ngờ vào một nhân vật cụ thể mà không có chứng cứ. Bởi vì, thực hiện được thủ thuật này, trên thế gian chỉ có một người duy nhất."

Kusanagi nhìn thẳng vào đôi mắt Yukawa phía sau cặp kính.

"Phu nhân Mashiba à?"

Yukawa chậm rãi chớp mắt. Có vẻ anh đang khẳng định.

Phù, Kusanagi thở hắt ra.

"Sao cũng được. Tôi thì tiếp tục điều tra kiểu chính diện thôi. Cuối cùng cũng tìm được cái có vẻ là manh mối."

"Manh mối à?"

"Tìm được người yêu cũ của Mashiba Yoshitaka rồi. Hơn nữa còn có điểm tương đồng với vụ án lần này."

Kusanagi kể lại chuyện Tsukui Junko tự sát bằng cách uống thạch tín. Anh biết Yukawa không phải kiểu người ưa dông dài.

"Thế à, hai năm trước lại có chuyện như vậy..."

Ánh mắt Yukawa trở nên xa xăm.

"Cậu thì có thủ thuật đó và dường như rất tự tin nhưng tôi không nghĩ hướng đi của mình là nhầm lẫn. Vụ án lần này không đơn giản chỉ là người vợ tức giận vì bị chồng phản bội rồi trả thù. Tôi vẫn nghĩ nó dính dáng đến chuyện gì đó phức tạp hơn thế."

Nghe vậy, Yukawa liền nhìn vào mặt Kusanagi rồi bất ngờ nhoẻn miệng cười.

"Sao chứ, khó chịu thế nhỉ. Tôi nói gì không đúng à?"

"Không đâu. Tôi chỉ nghĩ, như vậy thì có khi tôi không cần mất công gọi cậu đến đây."

Thấy Kusanagi nhíu mày vì không hiểu mình vừa nói gì, Yukawa tiếp tục gật gù.

"Ý tôi chính xác là điều cậu vừa nói. Gốc rễ của vụ án này sâu xa đến bất ngờ. Không chỉ là chuyện trước và sau vụ án, cần quay ngược lại quá khứ trước kia và điều tra tất cả mọi việc. Tôi đặc biệt hứng thú với chuyện cậu vừa kể. Trong đó có nhắc đến thạch tín nữa nhỉ."

"Tôi không hiểu. Cậu vẫn nghi ngờ phu nhân Mashiba đúng không? Vậy mà cậu vẫn cho là chuyện quá khứ quan trọng à?"

"Quan trọng chứ. Vô cùng quan trọng." Yukawa cầm lấy vợt và túi thể thao rồi đứng dậy. "Tôi thấy người lạnh rồi. Về thôi."

Hai người bỏ nhà thể chất lại phía sau. Yukawa dừng lại bên cổng chính.

"Tôi sẽ quay lại phòng nghiên cứu, cậu thì sao? Uống cà phê không?"

"Vẫn còn chuyện muốn nói à?"

"Không, từ phía tôi thì không."

"Vậy thì xin phép nhé. Tôi về cơ quan đây, có việc cần làm."

"Hiểu rồi." Yukawa quay gót.

"Yukawa," Kusanagi gọi anh lại. "Cô ấy đã gửi cho người cha một chiếc áo khoác kiểu khâu ghép vải có may thêm miếng đệm cho phần hông. Là vì nghĩ đến khả năng ông cụ bị ngã nếu trượt chân trên tuyết."

Yukawa quay đầu lại. "Thế thì sao?"

"Cô ấy không phải kiểu người hành động khinh suất. Đó là người có thể xác nhận với chính mình một việc nào đó là nên hay không trước khi hành động. Tôi cho rằng, một người như vậy sẽ không đến mức ra tay gϊếŧ người chỉ với lý do bị chồng phản bội."

"Trực giác của cảnh sát hình sự đấy à?"

"Tôi đang nói về ấn tượng của mình. Nhưng chắc cậu cũng giống Utsumi, cho rằng tôi có tình cảm đặc biệt dành cho phu nhân Mashiba nhỉ?"

Yukawa thoáng cụp mắt rồi lại nhìn Kusanagi.

"Có tình cảm đặc biệt cũng đâu có sao. Tôi tin cậu không phải là kẻ yếu đuối vì tình cảm mà bẻ cong nguyên tắc của một cảnh sát hình sự. Còn một điều nữa," anh giơ ngón tay trỏ lên rồi tiếp tục nói. "Điều cậu vừa nói có thể đúng đấy. Cô ta không phải kẻ ngu ngốc."

"Cậu vẫn nghi ngờ cô ấy à?"

Nhưng Yukawa không trả lời, chỉ giơ một tay lên chào rồi quay lưng bước đi.