Sự Cố Lãng Mạn

Chương 7: Chương 7






Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cảnh báo: có H. ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄
Chờ đợi một chút, Trịnh Dụ Chương đi đến vặn cửa phòng tắm, nhưng vặn mãi cửa vẫn không mở, lập tức nói: “Em giỏi lắm! Biết khóa cửa rồi đó hả!”
Ở với nhau mấy năm trời mà giờ nhốt hắn ngoài này? Ai dám đắc tội với Trịnh Dụ Chương như vậy? Chỉ có thể là An Minh Tri mà thôi!
Giọng An Minh Tri phát ra từ bên trong, nghe không rõ lắm: “Em sắp xong rồi đây.”
Trịnh Dụ Chương gõ cửa, nói: “Mở cửa.”
Ở tầng dưới còn phòng tắm trống mà, cậu nói: “Hôm nay ngài xuống dưới tắm đi được không?”
Trịnh Dụ Chương tức giận không nói, tiếng gõ cửa ngày càng lớn hơn, chắc chắn An Minh Tri đang giấu hắn chuyện gì đó, nếu không tại sao phải trốn tránh hắn đến vậy? Chắc tám phần mười là cậu ở bên ngoài chịu uất ức, không muốn nói cho hắn.

Trịnh Dụ Chương càng nghĩ càng tức, kiên nhẫn gõ cửa, phỏng chừng chuẩn bị đạp bay cửa: “Mở cửa ra ngay cho tôi!”
An Minh Tri chịu thua, đi ra mở cửa phòng tắm, nhìn không nổi lão già khốn nạn đang đứng ở cửa “dắt chim đi dạo”.
Trịnh Dụ Chương liếc nhìn cậu, mặc dù hắn muốn ăn sạch sẽ người này, nhưng trực giác mách bảo rằng hôm nay An Minh Tri có vấn đề, bình thường có bao giờ trốn tránh hắn đâu.
“Hôm nay em sao vậy?”
An Minh Tri quay người bước vào trong, hắn liền thấy trên làn da trắng nõn có một vết bầm chưa tan, rất dễ thấy.
“Eo em bị làm sao?” Trịnh Dụ Chương ép hỏi cậu, “Bị thương lúc nào?”
“Ngài đừng hỏi nữa…” Nếu hắn biết, chắc chắn sẽ không cho cậu đi đóng phim nữa.
“Có phải là bị lúc quay phim không?”
An Minh Tri ấp úng trả lời: “Không phải, em va trúng cạnh bàn thôi.”
Trịnh Dụ Chương hừ một tiếng, không biết là tin hay không tin.
“Không đau lắm, đợi mấy ngày là hết thôi.”                 
Trịnh Dụ Chương không tin, chưa hết giận đi tới chạm lên vết bầm xanh trên eo cậu bóp nhẹ một cái, An Minh Tri bất ngờ bị đau la lên một tiếng, cả người gần như khụy xuống.
Hắn không tin hắn đối xử tốt với cậu như vậy mà cậu dám lừa gạt hắn: “Không đau? Không đau mà như thế này sao?”

An Minh Tri cúi đầu không nói.

Trịnh Dụ Chương là một con cáo già, hắn có khả năng cảm hóa lòng người, phẩm chất và tư cách của hắn sao có khiếm khuyết được? 
Trịnh Dụ Chương tiến sát lại, xoa nắn người cậu, chen cái thứ kia vào giữa đùi cậu, mạnh mẽ chà xát đến mức hai chân An Minh Tri run rẩy.

Cậu chịu thua xin tha: “Em đau thật, em liếm giúp ngài nhé, được không ạ?”
Trịnh Dụ Chương dán sát vào lưng cậu, ôm chặt lấy thân thể trước mặt, giọng hắn khi động tình trầm khàn, nặng nề: “Đừng nhúc nhích.”
An Minh Tri không dám động đậy nữa, sợ mình lại thêm dầu vào lửa.

Âm thanh hai thân thể dính ướt va chạm vang lên rõ mồn một, An Minh Tri nhắm mắt lại rên rỉ, cái cổ thon dài ngẩng cao, đối diện cậu là một cái gương, cậu thấy hình bóng của cả hai lờ mờ phản chiếu, hơi nước dày đặc bao phủ phòng tắm.
Sau khi kết thúc, Trịnh Dụ Chương dùng vòi sen tắm rửa sạch sẽ cho hai người, rồi lấy khăn tắm bọc An Minh Tri lại, bế cậu ra ngoài.
An Minh Tri có hơi gầy quá, cậu cao khoảng một mét tám nhưng chỉ nặng khoảng một trăm hai mươi cân*, Trịnh Dụ Chương ôm cậu vào ngực, cảm thấy chẳng nặng chút nào.

Hắn nhớ lúc trước An Minh Tri còn có chút thịt, cái cằm khi mới quen cũng đâu có nhọn như này, cả mặt tròn tròn, thanh khiết đáng yêu, vậy mà bây giờ tại sao hắn càng nuôi thì cậu càng gầy đi.
*120 cân= 60 kg.
Trịnh Dụ Chương thật sự là “động vật ăn thịt”, sẽ ăn cậu sạch sành sanh không chừa lại một mẩu.

An Minh Tri thấy hắn không thể bỏ qua “bữa thịt” này một cách dễ dàng như vậy, nhưng sau khi đặt cậu lên giường, hắn không làm loạn gì cả, sau khi sấy tóc cho cậu thì xuống dưới nhà tìm thuốc bôi.
“Nhìn gì?” Hắn thoáng thấy An Minh Tri đang nhìn mình chằm chằm.
An Minh Tri thấy có vẻ là hôm nay Trịnh Dụ Chương uống nhầm thuốc rồi, dịu dàng đến mức bất thường.

Lúc hai người mới bắt đầu cũng có lần giống bây giờ, Trịnh Dụ Chương nhu cầu lớn đến như vậy, lúc cậu than đau cũng có dừng lại, nhưng sau khi an ủi dỗ dành đủ thứ hắn lại tiếp tục làm.
Thật không dễ dàng gì.

Cậu vội vã dời mắt sang chỗ khác, nghĩ đến năm tháng ngọt ngào xưa kia lại làm cậu hơi buồn: “Không có gì ạ.”
Trịnh Dụ Chương nở nụ cười, hôn môi cậu hơi mạnh bạo, lấy chỗ râu chưa cạo cọ cọ vào cằm cậu, cánh tay cũng không để yên, nhéo nhéo eo cậu, “Nằm sấp xuống đi, tôi thoa thuốc cho em.”
An Minh Tri trở mình nằm sấp, kê một cái gối mềm dưới bụng mình, làm cho eo bớt khó chịu.

Có nhiều lúc cậu không thể chấp nhận chuyện mình không còn trẻ nữa, thật khó để đối mặt với sự thật, đặc biệt với người làm diễn viên như cậu.
Khi không còn trẻ nữa là da dẻ sẽ trở nên xấu đi, thể lực cũng đi xuống, nhận được ít kịch bản hơn, những vai có thể đóng cũng không nhiều, mất nhiều thời gian hơn trong việc học thuộc lời thoại… Đối với An Minh Tri mà nói, cậu không còn có thể dễ dàng thỏa mãn nhu cầu sinh lý của Trịnh Dụ Chương nữa.
Mà cậu vẫn luôn thắc mắc, thêm một năm nữa là Trịnh Dụ Chương bước sang tuổi bốn mươi, mà tại sao tinh lực hắn còn dồi dào quá vậy?
Cậu đắp chăn lười biếng nằm lì ở trên giường, càng nghĩ càng thấy vô lý, không khoa học chút nào, cậu cảm thấy có một ngón tay thô ráp dính thuốc mỡ lành lạnh của Trịnh Dụ Chương đang bôi nhẹ lên eo mình.
Cậu nghe thấy Trịnh Dụ Chương hỏi mình: “Sao da em mỏng vậy, tôi vuốt vài cái là nó đỏ lên rồi.”
An Minh Tri nghĩ thầm, sao ngài không xem lại bản thân mình cọ cọ vuốt vuốt mạnh bạo, tàn nhẫn như nào, sưng lên hết cả rồi.
Sau khi bôi thuốc xong, Trịnh Dụ Chương xoa bóp cho mau tan vết máu bầm, An Minh Tri không ngừng rầm rì than đau, cả người cậu mệt muốn chết rồi, một lát quay ra đã thấy cậu đang nằm úp sấp ngủ ngon lành.
Trịnh Dụ Chương tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ.
Diễn viên là một nghề có mức độ nguy hiểm rất cao, mệt mỏi này kia không nói, nhưng vết thương này vết thương kia gộp lại, sợ nhất là để lại mầm bệnh trong người, chưa già mà đã bệnh tật đầy người.

Một trong những nguyên nhân hắn không cho phép An Minh Tri ra ngoài đóng phim là như vậy, đến vết bầm này An Minh Tri còn chịu không nổi nữa rồi, hắn sẽ lập tức không cho phép cậu tham gia thêm các hoạt động khác nữa, nếu An Minh Tri muốn tham gia chương trình tạp kỹ, chương trình thực thế, hay đóng quảng cáo này nọ vừa với sức người, hắn sẵn sàng bày tài nguyên ra trước mắt cậu.

Còn đóng phim điện ảnh với phim truyền hình, đặc biệt là với loại vai phụ của cậu, phần diễn thì không nhiều, mà khổ cực lại không ít, mang vết thương đầy mình trở về như này đây.
Quan trọng nhất là mỗi khi An Minh Tri đi đóng phim sẽ là đi luôn hai tháng ba tháng, chạy khắp nơi trong nước, có khi còn phải đi nhiều nơi lên núi cao, xuyên rừng vắng, sóng điện thoại lúc thì yếu lúc thì rớt luôn, huống chi hắn muốn gọi video, nhiều khi Trịnh Dụ Chương nhớ người muốn khóc lên mà đi tìm cậu.
Trịnh Dụ Chương muốn đi tham ban*, An Minh Tri lại không cho, nói là không cần, lấy đủ thứ lý do trên đời, tóm lại là vẫn không cho hắn đi.
*Tham ban: Những người không thuộc đoàn sẽ đến đoàn để thăm hoặc xem buổi làm việc của một đoàn làm phim nào đó đang quay phim (Nguồn: Baidu).
Đứa lớn đứa nhỏ cũng không làm hắn bớt lo được chút nào.


Ngày hôm sau An Minh Tri bị tiếng khóc của Tiểu Dư Dương đánh thức.
Khi thằng nhóc này yên tĩnh thì có thể tự mình ngồi chơi cả một buổi chiều, còn khi khóc nháo thì không ngừng ồn ào, người khác phải dỗ rất lâu chịu nín.
An Minh Tri xoay người tỉnh dậy, mơ màng thấy Trịnh Dụ Chương đang nằm bên cạnh mình.
Cậu không thể hiểu tại sao Trịnh Dụ Chương lại thích ngủ trong phòng mình đến vậy, trong phòng hắn có cái giường cao cấp được đặt làm riêng, đắt đỏ vô cùng, so với giường của cậu thì mềm mại hơn gấp trăm lần, vừa rộng rãi vừa thoải mái, ngủ rất ngon.

An Minh Tri nhớ mình có qua đó ngủ mấy lần, chỉ là xúc cảm khi sờ vào cái chăn bông thôi cũng làm người ta vô cùng hạnh phúc.
Nhưng đó chỉ là chuyện khi xưa.
Trịnh Dụ Chương cũng bị tiếng khóc đánh thức, tâm tình không vui mở ra một con mắt, giữa hai cái chân mày rậm đã nhăn lại, tỏ ý hắn đang thiếu kiên nhẫn.

Đương nhiên là ba lớn không có kiên trì, Trịnh Dụ Chương chưa bao giờ dỗ trẻ con, nếu hắn dỗ trẻ con với cái bản mặt cau có đen thui sẽ làm cho đứa nhỏ khóc to hơn nữa.
Quả nhiên là một giây sau hắn liền tức giận, hướng về ngoài cửa rống một tiếng: “Mới sáng sớm mà khóc cái gì hả?!”
An Minh Tri vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa chê hắn hung dữ quá: “Ngài đừng la con như vậy.”
Trịnh Dụ Chương nhìn cậu kiểu “Biết ngay em sẽ nói đỡ cho nó mà”, hắn không ngủ tiếp nổi nữa, đành phải rời giường đứng lên.
Cô bảo mẫu ôm Trịnh Dư Dương đứng trước cửa phòng họ, dỗ không được nhưng cũng không dám đi vào, không còn cách nào khác, bảo mẫu từ ngoài nói vọng vào trong: “Chắc là tiểu thiếu gia mơ thấy ác mộng, chưa tỉnh giấc mà đã khóc rồi ạ.”
An Minh Tri chính là thần dược cứu mạng lúc này, tất cả mọi người trong biệt thự đều thuộc lòng, dỗ tiểu thiếu gia không được thì tìm An Minh Tri, đại tiểu thư hờn dỗi tự nhốt mình trong phòng không chịu ra thì tìm An Minh Tri, còn Trịnh Dụ Chương ăn không ngon ngủ không yên thì cũng tìm An Minh Tri.
Cho nên khi An Minh Tri đi ra ngoài đóng phim, trông ngóng cậu về không chỉ có ba người nhà họ Trịnh kia mà còn có những gia nhân khác.

Chỉ cần An Minh Tri không ở đây thì cả biệt thự đều gà bay chó sủa.
An Minh Tri mới chỉ tròng cái áo vào, tiếng khóc vang dội của Trịnh Dư Dương vẫn liên tục truyền qua từ bên kia cánh cửa, cậu lén nhìn sắc mặt của Trịnh Dụ Chương, chắc là hắn sắp hết kiên nhẫn và chuẩn bị nổi nóng lên rồi, nên cậu vội vàng chạy ra mở cửa.
Bảo mẫu đang ôm Trịnh Dư Dương thấy cậu mở cửa, thở phào nhẹ nhõm.
“Để tôi.”
An Minh Tri ôm lấy Trịnh Dư Dương, nhờ cô bảo mẫu xuống bếp pha sữa bột giúp mình.
Tuy là cậu không biết mẹ của Dương Dương là ai, nhưng chắc chắn là một người phụ nữ tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ cần nhìn Trịnh Dư Dương là có thể thấy, thằng bé đẹp như búp bê đúc từ ngọc vậy, cả mặt mày đều hoàn hảo không tì vết.

Đương nhiên cũng có một phần công lao của Trịnh Dụ Chương rồi.

Cậu nhóc lúc này đã khóc đỏ hết cả mũi, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nằm nhoài lên bả vai An Minh Tri, run lên vừa khóc vừa nói: “Hu hu… ca ca ôm…”
An Minh Tri sợ làm phiền Trịnh Dụ Chương, định bế đi xuống lầu thì bị hắn gọi lại: “Đưa tôi ôm cho.”
An Minh Tri biết hắn chưa bao giờ dỗ dành con nít, sợ hắn càng làm thằng bé khóc dữ hơn: “Ngài muốn làm gì?”
“Sao? Sợ tôi sẽ đánh nó chắc?” Trịnh Dụ Chương nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của người khác, đánh một trận cũng không quá đâu.”
Tiểu Dư Dương nhìn thấy khuôn mặt đen sì của cha mình, ôm cổ An Minh Tri khóc càng lớn hơn.
An Minh Tri không ngừng vỗ lưng cậu dỗ dành.
Trịnh Dụ Chương mặc xong quần áo, đi ra mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời trong suốt lấp lánh chiếu lên tấm thảm trải sàn.

Hắn đứng nhìn An Minh Tri đang ôm đứa con trai của mình, giơ tay muốn ôm lấy Trịnh Dư Dương.
“Em ngủ tiếp đi.” Rồi nói với An Minh Tri.
Thực ra An Minh Tri cũng không thấy buồn ngủ nữa, cũng đã ngủ được bảy tiếng rồi, huống chi tên nhóc thủ phạm làm náo loạn này không muốn người khác dỗ, chỉ trốn vào bả vai An Minh Tri, nước mắt đã thấm vào áo cậu thành một mảng lớn.
“Ư hu hu… cha dữ lắm… không thích cha ôm đâu…” Tiểu Dư Dương khóc sắp thở không ra hơi, càng ôm chặt cổ Minh Tri hơn.
Các bé trai thường phát triển chậm, mà Trịnh Dư Dương là rất chậm, lúc chưa được ba tuổi thì cũng chỉ nói được vài xưng hô đơn giản.

“Cha” là từ nhóc nói được đầu tiên, thực ra sớm nhất là “mẹ” nhưng thằng bé không có mẹ nên cũng dần quên mất từ này, sau đó là đến mấy từ “anh”, “chị”, “bà” rồi “bà nội”.
Khi cậu nhóc được ba tuổi rồi, em gái nhà hàng xóm đã có thể nói chuyện đối đáp trôi chảy, thậm chí còn thuộc được cả một bài thơ thời Đường, mà Trịnh Dư Dương vẫn chỉ bập bẹ ê a vài từ, ngoài những từ xưng hô kia ra thì không nói được gì nữa, An Minh Tri có hơi nóng lòng.
Mặc kệ mấy cô bảo mẫu có kinh nghiệm lâu năm nói cứ chờ một chút, nhưng An Minh Tri rất sợ thằng bé có vấn đề về ngôn ngữ, cậu lập tức kéo Trịnh Dụ Chương đi đến bệnh viện kiểm tra, khám từ trên xuống dưới thì Tiểu Dư Dương không có vấn đề gì, bác sĩ cũng chỉ có thể kết luận là do chậm phát triển.

Cho tới bây giờ vẫn không thể nói được nhiều lắm, chỉ có lúc dụ thằng bé ăn đồ ngọt thì nó mới nói thêm vài từ mới.
An Minh Tri nhìn cậu khóc dữ dội, không dám đưa cho Trịnh Dụ Chương, nếu dỗ cậu nhóc không xong thì tất cả mọi người trong biệt thự đều gặp xui xẻo.

Cậu vỗ vỗ lưng Tiểu Dư Dương, nhẹ nhàng dỗ dành cậu, quay qua nói với Trịnh Dụ Chương: “Hết buồn ngủ rồi, em đi xuống bếp cho Dương Dương bú sữa.”
Ý của cậu là cho bú sữa bột, cậu nhóc không có mẹ, đương nhiên là phải tìm vú nuôi để nuôi nấng, chăm sóc, từ nhỏ đã uống sữa bột rồi, cậu nói câu này được hai, ba năm nay nên cảm thấy rất bình thường.
Nhưng có lẽ Trịnh Dụ Chương nghe câu này thì lại có nhiều suy nghĩ sâu xa khác.
Nghĩ gì vậy chú?-?.