Sự Cố Lãng Mạn

Chương 41: Chương 41






Edit + Beta: Hừa.
Ngày An Minh Tri trở về thành phố H nắng nóng đến ba mươi độ, nóng đến mức khiến người ta bực bội.

May mà khi máy bay hạ cánh là trời đã về chiều, hoàng hôn đã lặn, bầu trời chuyển sang màu tím hồng nhạt, chiếm hơn nửa bầu trời vẫn là màu xanh biếc của ban ngày, tô điểm ở giữa là những ngôi sao và mặt trăng.
Thành phố chầm chậm chìm vào bóng tối, giống như có lọ mực bị đổ rải rác nơi chân trời, lại không nỡ lan ra bầu trời xanh.
Sau khi xuống máy bay An Minh Tri mới mở điện thoại di động lên, có vài cuộc gọi từ Hạng Tuyết, còn có một tin nhắn ngắn, bảo cậu tiến thẳng vào lối đi dành cho VIP, đừng ở lại sân bay.
Cậu nhấn gọi lại, “Có chuyện gì vậy?”
Hạng Tuyết nói: “Anh Tiểu An, chuyến bay của anh bị trùng thời gian với Nguyễn Bạch Phong, hiện giờ ở sân bay đang kẹt cứng người hâm mộ ra đón máy bay, nên anh đi thẳng vào lối đi màu xanh lá nhé.”
Nguyễn Bạch Phong là một nữ idol trẻ tuổi đang nổi tiếng, chuyên sáng tác nhạc và hát, mới debut vào năm ngoái nhưng đã được yêu thích vô cùng.

Dù sao giới diễn viên và giới ca sĩ cũng cách xa nhau, An Minh Tri chưa từng gặp cô, chỉ nghe vài câu từ Hạng Tuyết.
Trước đây An Minh Tri không để ý lắm đến những chuyện này, tuy cậu thường xuyên bị trùng giờ hạ cánh với các nghệ sĩ khác, bắt gặp rất nhiều cảnh fan chờ đón thần tượng, nhưng dù cậu đi ngang qua bên cạnh cũng không ai nhận ra.
“Anh Tiểu An, bây giờ anh không giống lúc trước nữa rồi.” Hạng Tuyết biết thừa cậu lại không xem tin tức của chính mình, luôn tránh xa mạng xã hội, nhưng cô chính là người chú ý động thái trên mạng từng giây từng phút đây, hiện giờ An Minh Tri đã nổi tiếng hơn trước rất nhiều.
“Trong đoàn người hâm mộ đón máy bay có trộn lẫn rất nhiều fan điên cuồng, nhìn thấy bất kể người nổi tiếng cũng sẽ chặn lại, cho dù anh có bịt kín từ đầu đến chân họ vẫn nhận ra được, hiện giờ anh chỉ có một mình, nguy hiểm lắm.”
An Minh Tri không hiểu mấy từ cô đang nói lắm, nhưng Hạng Tuyết chắc chắn vì nghĩ cho anh nên mới như vậy.


Cô nàng nói thêm: “Hơn nữa anh Tiểu An còn đáp xuống cùng với Nguyễn Bạch Phong, không chừng có khi sẽ bị tạo scandal mất…”
“Ừ, anh biết rồi.” An Minh Tri lấy hành lý, điện thoại vang lên tiếng “tích tích” thông báo năng lượng đã sắp cạn kiệt, “Điện thoại sắp hết pin rồi, anh cúp trước nhé.”
“Khi nào anh Tiểu An về nhà nhớ nhắn cho em biết đó.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, cậu nghe theo lời Hạng Tuyết tiến vào lối đi VIP, đặt xe qua điện thoại, lúc cậu vừa lên xe thì điện thoại sập nguồn.
Cậu muốn lên xe ngủ một lúc nhưng lại không thấy buồn ngủ, dựa vào lưng ghế nhìn ngắm đường phố nhấp nhoáng qua ô cửa xe, sắc trời gần như sập tối hẳn, thành phố đã lên đèn, xe cộ trên cầu vẫn tấp nập qua lại, không khác mấy so với ban ngày.
Từ sau lần trước, cậu và Trịnh Dụ Chương không có liên lạc với nhau, chỉ có Trịnh Trinh Trinh gọi điện thoại hỏi An Minh Tri rằng có phải lại cãi nhau với cha cô không, còn nói nói mấy ngày nay Trịnh Dụ Chương luôn giữ khuôn mặt hầm hầm, đụng một chút là nổi giận, làm cả nhà rất khổ sở.

An Minh Tri không muốn để cô nàng phải lo lắng chuyện của người lớn, liền nói không có, rốt cuộc Trịnh Trinh Trinh đành nửa tin nửa ngờ rồi cúp điện thoại.
Kết thúc buổi ra mắt đầu tiên, những chặng tiếp theo của hành trình đều được tổ chức tại rạp chiếu phim trong các thành phố, thậm chí có ngày bọn họ phải đi tới tận hai thành phố, mỗi thành phố khoảng năm, sáu rạp chiếu phim.

Dường như ngày nào cũng đến gần sáng mới được nghỉ ngơi, buổi trưa hôm sau lại bắt đầu một chặng mới.
An Minh Tri bận đến đầu óc quay cuồng, không còn chút thời gian và sức lực nào mà nghĩ đến vấn đề của mình và Trịnh Dụ Chương, hơn nữa cậu sợ nếu mình gọi điện thoại tới, càng nói càng thêm sai rồi lại chọc cho hắn tức giận hơn.
Bất ngờ là khi về nhà cậu chỉ thấy mỗi mình dì giúp việc, căn nhà rộng lớn hiện ra vẻ lạnh lẽo vắng ngắt.
“Bọn nhỏ không ở nhà ạ?” An Minh Tri nhìn một vòng, hỏi.
Dì giúp việc nói: “Tiểu thư Trinh Trinh và tiểu thiếu gia đã qua nhà mẹ đẻ của Trịnh tiên sinh rồi, ở khoảng hai ngày nữa mới về.”

Nhớ đến Trịnh Trinh Trinh đã nói với cậu, gần đây cha cô tính tình không tốt, cho nên cô nàng đã mang theo em trai qua nhà ông bà nội tránh bão. 
An Minh Tri cởi áo khoác, mỗi lần trở về cậu đều quen được nghênh đón cùng với chào hỏi, có lần là hai đứa nhỏ, có lần là Trịnh Dụ Chương, nhưng hôm nay lại vắng lặng như vậy làm cậu không kịp thích ứng.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, gần tám giờ tối rồi, hỏi dì giúp việc: “Vậy Dụ Chương cũng không ở nhà ạ?”
Dì giúp việc nghi hoặc nhìn ra cửa, bà tưởng nãy giờ Trịnh Dụ Chương đang đỗ xe ở gara: “Tiên sinh không về cùng cậu sao? Ngài ấy ra sân bay đón cậu mà?”
“Anh ấy đi đón cháu?”
“Đúng vậy, mấy ngày nay Trịnh tiên sinh toàn ở lại công ty đến tối muộn mới chịu về, hôm nay ngài ấy lại gọi điện thoại để dì chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, nói là An tiên sinh cậu chút nữa sẽ trở về, còn nói muốn ra sân bay đón cậu nữa.”
An Minh Tri vội lấy điện thoại di động trong hành lý ra, cắm ổ sạc pin, trên màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Dụ Chương, đã gọi từ hơn một tiếng trước, lúc đó điện thoại cậu vừa mới sập nguồn không lâu nên cậu không nhận được.
Cậu sốt ruột gọi lại cho hắn, nhưng lượng điện được sạc vào điện thoại quá thấp, mới vang lên một hồi chuông lại sập nguồn thêm lần nữa.

Đành chờ mười mấy phút để điện thoại sạc được kha khá, An Minh Tri lập tức gọi lại cho hắn, lần này bị Trịnh Dụ Chương cúp máy.
Dì giúp việc không ngờ sẽ xảy ra sự cố này, quả thực không biết nên khóc hay nên cười, đi vào nhà bếp gọt rửa chút trái cây rồi bưng lại đây: “Cậu đừng lo lắng quá, chắc là chờ không thấy cậu nên đang quay về thôi mà.”
Lúc này An Minh Tri không còn tâm tình nào để thay quần áo nữa, ngồi trên chờ trên ghế salon.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài truyến đến tiếng động cơ xe hơi, cậu đã quá quen thuộc với âm thanh này, chính là tiếng xe của Trịnh Dụ Chương, dù ở phòng ngủ, phòng khách,… chỉ cần nghe thấy thì cậu sẽ biết chắc chắn Trịnh Dụ Chương đã trở về.
Dì giúp việc đi mở cửa, An Minh Tri nhìn thấy hắn đi vào, treo áo gió ở huyền quan, hắn không nhìn An Minh Tri, chỉ nói với dì giúp việc: “Ăn cơm đi.”
“A, vâng.” Bà đáp.

An Minh Tri ngập ngừng nói: “Điện thoại di động của em hết pin nên bị sập nguồn.”
Lúc này Trịnh Dụ Chương mới nhìn cậu: “Ừm, tôi gọi hỏi Hạng Tuyết rồi.”
Việc này hai người không hề thông báo với nhau, vốn dĩ đã không gọi cho nhau một cuộc điện thoại nào, cậu nghĩ rằng Trịnh Dụ Chương còn đang giận cậu, thì làm sao hắn có thể đi ra sân bay đón cậu được?
Hạng Tuyết là người đặt vé máy bay cho An Minh Tri, có lẽ cô nàng cũng đã thông báo lịch trình của cậu cho Trịnh Dụ Chương.
“Sao ngài không nói với em ngài sẽ ra sân bay?”
Trịnh Dụ Chương nói: “Buổi chiều tôi có cuộc họp, lúc sau gọi thì em vẫn luôn tắt máy.”
Bốn giờ rưỡi An Minh Tri lên máy bay, cậu không để chế độ máy bay mà tắt nguồn luôn, đến lúc Hạng Tuyết gọi thì cậu mới phát hiện điện thoại di động của mình không còn nhiều pin nữa.

Hơn nữa chuyến bay này phát hành sớm hơn giờ dự kiến, lúc Trịnh Dụ Chương gọi thì điện thoại cậu đã tắt mất rồi.
Không phải là Trịnh Dụ Chương không nói trước với cậu, mà là không thể liên lạc được với cậu.
An Minh Tri có hơi áy náy: “Ngài chờ ở sân bay lâu lắm sao?”
“Không lâu.” Tuy Trịnh Dụ Chương nói như vậy, nhưng nhìn hắn vẫn không chút vui vẻ, An Minh Tri nhìn thấy khuôn mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi, “Đi ăn cơm.”
Cậu đã nghe dì giúp việc nói gần đây Trịnh Dụ Chương toàn ở lại công ty tăng ca đến tối muộn.
Đối với những chuyện về công ty của Trịnh Dụ Chương, An Minh Tri rất mơ hồ, cậu chỉ biết hiện tại công ty chính của gia tộc họ Trịnh là nghiên cứu và phát minh về lĩnh vực khoa học kỹ thuật, cũng không biết nhiều về công việc thường ngày của Trịnh Dụ Chương, chỉ thấy hắn rất bận.

Vốn dĩ cậu là người biết thân biết phận, rất ít khi chủ động nói đến chuyện công ty với Trịnh Dụ Chương, trừ khi đối phương nhắc đến trước, ít nhất thì cậu không muốn để Trịnh Dụ Chương cảm thấy cậu có ý đồ với công ty hắn. 
Dù là từ trước đến giờ Trịnh Dụ Chương chưa từng nghĩ cậu như vậy.
Nhưng bỗng nhiên ngày hôm nay An Minh Tri lại cảm thấy rất bất an, chủ động hỏi hắn: “Có phải trong công ty xảy ra chuyện gì không ạ? Dì giúp việc bảo gần đây ngài về nhà rất muộn.”
Trịnh Dụ Chương gắp một miếng thức ăn: “Không có gì.”

“Thực sự không xảy ra chuyện gì sao?” An Minh Tri nhìn thấy tâm trạng của hắn đang bất thường, “Nhưng em thấy ngài rất mệt…”
Trịnh Dụ Chương không muốn nói đó là vì em không ở nhà.

An Minh Tri không ở đây, bọn nhỏ cũng về nhà cha mẹ hắn, ngày nào cũng nhìn một căn nhà trống không thì hắn phải về sớm làm gì chứ? Thà ở lại công ty làm việc.
Chuyện quan trọng nhất đối với hắn chính là sự nghiệp, cho dù đứng trước gia đình và sự nghiệp, hắn vẫn sẽ giống như bao người đàn ông khác, đặt công việc lên trước.
Nhưng buổi tối mấy ngày nay, hắn đã đứng trong phòng làm việc của mình suy nghĩ rất nhiều, nhất là khi ẩn trong đáy mắt hắn là khung cảnh các tòa nhà cao tầng bị bao phủ trong bóng tối.

Thành phố về đêm khiến những nỗi niềm thầm kín của con người ta trỗi dậy, bành trướng đến cùng cực, nó giống như một con quái vật há to cái miệng đẫm máu, nuốt chửng từng con người cô đơn.
Mỗi khi như thế, hắn lại nghĩ đến An Minh Tri.
Người bị thương nhớ kia vẫn không biết gì, còn ngỏ lời xin lỗi: “Dụ Chương… chuyện của Trinh Trinh em thật sự xin lỗi, nếu không thì ngài dẫn con bé và Dương Dương đi thôi.”
Lời đề nghị này của An Minh Tri cũng không hợp lý, chưa nói đến việc một mình Trịnh Dụ Chương không thể chăm sóc cả hai đứa trẻ con, mà còn không đạt được mong muốn của Trịnh Trinh Trinh, cô nàng muốn An Minh Tri nhất định phải đi cùng, cả nhà bọn họ cùng nhau đi du lịch mới thỏa được mong ước ban đầu của cô.
Trịnh Dụ Chương không phản bác ngay lập tức, chỉ nói: “Chuyện này em nói với Trinh Trinh đi, là con bé đòi ra ngoài chơi, nếu nó muốn thì phải tự mình chuẩn bị phương án.”
“Vâng.”
Hai người lặng lẽ ăn cơm.
An Minh Tri không tập trung lắm, từ lúc Trịnh Dụ Chương bước vào cửa, cậu đã nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người hắn, giống như mùi hoa hồng.
Nhưng Trịnh Dụ Chương lại không mang bó hoa nào về nhà cả.
Hay là, hắn mua hoa cho người khác?.