Sự Cố Lãng Mạn

Chương 37: Chương 37






Edit + Beta: Hừa.
Quá trình quay chụp của những ngày sau đó diễn ra thuận lợi.

Nhân ngày nghỉ ngơi này Hạng Tuyết nói với An Minh Tri, những người hâm mộ nghe tin bộ phim sắp hoàn thành nên trưởng fanclub muốn tổ chức một buổi tham ban.
Số lượng người hâm mộ của cậu không nhiều lắm, nhóm fan được lập từ lúc cậu mới bước vào giới, sau một thời gian đã thay đổi vài trưởng fanclub nhưng trước sau vẫn chưa giải tán, hồi trước có lần cậu đóng phim cũng tổ chức một buổi tham ban như thế này.
An Minh Tri hỏi các nhân viên trong tổ xem khi nào có thời gian rảnh rỗi hợp lý, nhân viên trong tổ nói buổi chiều Chủ Nhật có mấy nhà truyền thông muốn phỏng vấn cậu và Phong Trì, khi kết thúc vẫn dư chút thời gian nên buổi tham ban được xếp sau buổi phỏng vấn.
Bởi vì cuộc phỏng vấn mà những cảnh quay phim vào chiều Chủ Nhật thường sẽ bị hủy bỏ, thành ra tất cả mọi người coi đó là thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn cũng đi thảo luận về kịch bản với nhà biên kịch chứ không quay nữa.

Chiều hôm đó có ba cuộc phỏng vấn, có một cái là phỏng vấn riêng cho Phong Trì.

Những câu hỏi đưa ra khá giống nhau, thông thường liên quan đến bộ phim hoặc đời tư của diễn viên, đối mặt với ống kính làm An Minh Tri hơi lo lắng nên phần trả lời của cậu có phần ngắn gọn và đơn giản, trên trán còn đổ một lớp mồ hôi.
So với An Minh Tri thì phần trả lời của Phong Trì thú vị và dí dỏm hơn rất nhiều, thậm chí hắn còn biết né tránh những câu hỏi khó nhằn một cách khéo léo, thỉnh thoảng quay sang giúp An Minh Tri hết lần này đến lần khác.
Lúc phóng viên đang gỡ rối dây của thiết bị thì Phong Trì nói với cậu: “Anh thả lỏng đi, đừng căng thẳng như vậy.”
An Minh Tri cố gắng nở nụ cười, phía sau lưng đã đổ mồ hôi đầm đìa, “Ngại quá, trước đây tôi chưa được phỏng vấn nhiều nên chưa có kinh nghiệm,”
Đa số thời gian trong sự nghiệp của mình, An Minh Tri chỉ toàn đóng phim tại đoàn phim, vì không phải vai chính nên chẳng có mấy nhà truyền thông đến phỏng vấn cậu.

Mấy năm trước cậu có nhận một ít quảng cáo và chương trình tạp kỹ, nhưng bây giờ thì rất ít cho nên độ nổi tiếng ở mức trung bình, phỏng vấn lại càng ít hơn.
“Anh hãy thử đối mặt với fan như đang nói chuyện phiếm với bạn bè xem.” Phong Trì nói, “Những người qua đường trên mạng thường không để ý video phỏng vấn của chúng ta mà chỉ có người hâm mộ xem thôi, rất nhiều câu hỏi của họ từ khắp nơi tập trung về buổi phỏng vấn này nên anh cứ coi như mình đang tâm sự với fan đi.”
Nếu nói như vậy, An Minh Tri cảm thấy có lẽ đây cũng giống như một buổi trò chuyện, dần dần không còn lo lắng thấp thỏm như cũ nữa.
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc thì đúng lúc đó Hạng Tuyết dẫn khoảng mười người hâm mộ đi vào, trong tay các cô gái là đều là những gói quà được trang trí đồng nhất với nhau, bên trên có đánh dấu riêng của fanclub bọn họ, bên trong còn được chuẩn bị sẵn một ít điểm tâm và đồ ngọt.
Các cô rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của An Minh Tri, có hai người hâm mộ tặng cho An Minh Tri một chiếc gối giúp ngủ ngon và máy mát xa, đóng phim trong khoảng thời gian dài khiến xương thắt lưng của cậu không tốt lắm.


Còn có một người hâm mộ tặng một con thú nhồi bông cho cậu nữa, là một con khủng long bông nhỏ.

Bình thường An Minh Tri rất ít khi nhận quà tặng từ người hâm mộ, cậu sợ họ đưa mình những món đồ quá quý giá và đắt tiền nên không dám nhận, nhưng lúc nãy nghe Hạng Tuyết nói các cô gái này đã phải đi từ rất xa để tới đây, chút tấm lòng thành nên cậu không nỡ từ chối.
Đoàn người hâm mộ không ở lại trường quay lâu, chưa tới hai tiếng đã đi về.

Bọn họ nghe nói chiều nay là thời gian nghỉ ngơi của tổ phim, còn hơi ngượng ngùng vì đã quấy rầy An Minh Tri nghỉ ngơi nữa.

Nhưng chính An Minh Tri mới phải bối rối đây, các cô gái từ khắp nơi trên đất nước đã vượt sóng vượt gió chạy gấp rút đến đây, thậm chí mang cả quả nhưng chỉ nhìn cậu được một chút rồi phải đi.
Bánh ngọt còn chưa kịp ăn.
Hạng Tuyết chụp lại điểm tâm bánh ngọt cùng quà tặng rồi gửi hình cho An Minh Tri, sau đó phân phát một ít cho các nhân viên công tác trong phim trường.

An Minh Tri cũng ăn một miếng bánh ngọt, nhìn thấy Phong Trì vừa hoàn thành buổi phỏng vấn, cậu để Hạng Tuyết đưa cho hắn một miếng bánh.
Hạng Tuyết vừa định cắt bánh thì Phong Trì đã nói: “Không cần đâu, để tôi tự làm, cô mau vào xe nghỉ một lát đi.”
Hôm nay trời đổ nắng to, từ sáng đến giờ Hạng Tuyết đã bận bịu chạy khắp nơi, vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi, vừa nãy còn đi tiễn người hâm mộ, cả ngày một ngụm nước cũng chưa được uống.
“Em không sao đâu Tiểu An ca, anh mau đi nghỉ ngơi đi, tối nay còn phải diễn đêm.” Hạng Tuyết đau lòng cho cậu.
An Minh Tri gật đầu, giờ cậu đã khá mệt rồi nên đứng lên đi nghỉ.

Đúng lúc Phong Trì nhìn về phía này, nhân viên công tác đang chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho hắn.
An Minh Tri cầm bánh ngọt đưa cho Phong Trì: “Cái này được fan tặng, cảm ơn cậu lúc phỏng vấn.”
Phong Trì nở nụ cười, khi cười rộ lên hắn có phần quyến rũ, dường như muốn người ta say đắm trong ánh mắt hắn, chính nó đã khiến vô số người hâm mộ mê muội.
Bỗng nhiên An Minh Tri nhớ đến chuyện Trịnh Trinh Trinh muốn xin chữ ký, không biết dạo gần đây gặp vấn đề gì mà trí nhớ của cậu không còn linh hoạt nữa, thường xuyên quên những việc nhỏ nhặt.
“Ừm… Có một chuyện tôi muốn nhờ cậu, không biết có được hay không?” Vội vàng quá nên cậu không biết mở lời như thế nào.
“Chuyện gì?”

An Minh Tri nói: “Trong nhà tôi có đứa nhỏ hâm mộ cậu, nghe nói chúng ta diễn chung phim nên muốn nhờ tôi xin chữ ký của cậu.”
Phong Trì còn tưởng là chuyện quan trọng gì, còn sợ mình không giúp được đây, nhưng vừa nghe thấy ký tên thì lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề.”
Nói xong thì để trợ lý đi lấy bút, còn có một tấm ảnh Polaroid* được chụp từ buổi phỏng vấn kia nãy, nhanh chóng đặt bút ký vào phần giấy trắng.
*Ảnh Polaroid: ảnh từ máy chụp ảnh lấy liền.
An Minh Tri nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn.”
“Chúng ta quen thuộc như vậy rồi, anh không cần khách sáo đâu.” Hai người đóng phim cùng nhau đã hơn một tháng, Phong Trì suy nghĩ một lát, “Coi như là… đáp lễ cái bánh ngọt này đi.”
Buổi tối cái cảnh quay, An Minh Tri sợ mình mệt rã rời không tiến vào trạng thái của nhân vật được nên phải tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút.

Cậu muốn ngủ nhiều hơn vài phút nên không định ăn cơm tối, trước khi đi cậu cầm một miếng bánh ngọt theo ăn lót dạ, đây là miếng cuối cùng rồi.
Đi vào bên trong muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thì An Minh Tri nhìn thấy Từ Âm đứng trong bóng tối ôm tay nhìn mình. 
Từ Âm đóng vai một thuộc hạ của cậu, hai người đối diễn khá nhiều nên cũng đã quen nhau hơn, ngoài những lúc đóng phim thì Từ Âm khá ít nói chuyện với An Minh Tri, đôi khi cậu lên tiếng chào hỏi nhưng cậu ta không quan lắm. 
Ngoại hình rất đẹp mắt, chỉ là tính tình có hơi kỳ lạ.
Phản ứng của An Minh Tri có hơi chậm chạp, cậu không biết Từ Âm nhìn mình chằm chằm là có chuyện gì, nhưng cậu suy đoán là liên quan đến miếng bánh ngọt nhỏ chưa kịp ăn trên tay mình.
Vì vậy cậu hỏi: “Cậu muốn ăn bánh à?”
Từ Âm nuốt nước miếng.
Cậu không có trợ lý riêng nên không có ai ra ngoài mua đồ ăn giúp cậu cả, từ bây giờ đến bữa tối còn phải chờ thêm một chốc nữa, nên cậu do dự hai giây, nói: “Tôi muốn ăn.”
An Minh Tri đưa bánh ngọt cho Từ Âm.

Đó là phần cơm tối của của cậu nên có hơi không nỡ cho đi.
Từ Âm cắn một miếng bánh ngọt, vừa nhai vừa nói với An Minh Tri: “Lần sau anh có thể tránh xa Phong Trì ra một chút được không?”
Vốn dĩ là Từ Âm muốn mình cương quyết và đanh thép hơn một tí, nhưng vì bánh ngọt ngon quá nên làm thái độ cậu hòa hoãn hơn.

An Minh Tri sững sờ.

Cậu không biết mình có gần gũi với Phong Trì quá hay không, nếu đổi thành diễn viên khác thì cậu cũng giữ một khoảng cách giống như vậy thôi.

Vì chuyện vai diễn nên thời gian cậu với ở cùng Phong Trì mới nhiều hơn những diễn viên khác một chút.
Nhưng tất cả vẫn trong phạm vi bình thường, vậy có liên quan gì đến Từ Âm?
Cho nên An Minh Tri hỏi: “Tại sao?”
Từ Âm liếm lớp kem bơ bị dính lên tay: “Tôi không muốn thấy anh ở gần anh ấy như vậy.”
“Có ảnh hưởng đến cậu à?”
“Tất nhiên là có rồi.” Từ Âm nở nụ cười, “Bởi vì tôi yêu anh ấy nên anh ấy chỉ được thuộc về tôi thôi.”
Lần này An Minh Tri ngây người toàn tập, cậu không ngờ Từ Âm lại yêu Phong Trì, nhiều lần cậu bắt gặp Từ Âm nhìn chằm chằm về phía mình ở trong trường quay, vẫn không hiểu tại sao cậu ta lại làm thế, thì ra là không phải nhìn cậu mà là nhìn Phong Trì.

Hoặc có thể nói là nhìn cả An Minh Tri và Phong Trì.
Cậu càng không ngờ Từ Âm lại tự tin thừa nhận chuyện này.
Không hiểu vì sao An Minh Tri lại cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, suy nghĩ vài giây mới nhớ ra được.

Chẳng phải Trịnh Dụ Chương cũng ngăn cản mình không được thân thiết với các diễn viên khác như thế này hay sao? Thực thế thì An Minh Tri không gần gũi với người khác như vậy, cậu biết tự vạch giới hạn cho mình nhưng Trịnh Dụ Chương vẫn không yên lòng.
Từ Âm là bởi vì yêu, vậy còn Trịnh Dụ Chương là vì điều gì?
Cậu nghĩ, có lẽ là do dục vọng chiếm hữu theo bản năng của hắn đi.
“Cậu yêu Phong Trì?”
Khuôn mặt Từ Âm tỏ vẻ đương nhiên rồi nhìn cậu, cũng vì ham muốn chiếm chiếm hữu của cậu ta, chứ người kia chưa từng thuộc về cậu ta.
Đối với Phong Trì thì An Minh Tri có chút hiểu biết, dù sao hắn cũng rất nổi tiếng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tin tức về Phong Trì.

Còn Từ Âm thì cậu hoàn toàn không biết gì cả, sau lần gặp đầu tiên trong buổi thử vai, kể cả ở trường quay lúc này thì ngoài diễn xuất, họ cũng chẳng trò chuyện với nhau, thứ An Minh Tri biết được chỉ có mỗi tên của cậu ta.
An Minh Tri suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu cả nghĩ quá rồi, tôi với Phong Trì chỉ là hợp tác với nhau thôi, nhiều lắm thì là bạn bè, còn những thứ thì hoàn toàn không có.”
Hiển nhiên là Từ Âm không tin, chính cậu ta đã nhìn thấy Phong Trì đi vào phòng của An Minh Tri nhiều lần rồi, thậm chí còn là buổi tối.


Cho dù có là bạn bè bình thường đi nữa thì cũng không cần phải quấy rầy đối phương sau khi kết thúc công việc chứ?
An Minh Tri không muốn giải thích thêm gì nữa, vừa đi rời đi thì Từ Âm mở miệng: “Anh có biết không, chuyện Phong Trì đã đề cử vai diễn này cho anh?”
An Minh Tri dừng bước chân.
“Vòng loại cuối chỉ còn tôi và anh, Phong Trì chọn anh, đạo diễn nghe theo anh ấy nên cũng chọn anh.” Từ Âm nói, “Là anh đã cướp lấy vai diễn này của tôi, người nên đứng cùng với anh ấy đáng lẽ phải là tôi.”
Chuyện này An Minh Tri không hề biết, không ai nói với cậu rằng Phong Trì đã đề cử cậu cho đạo diễn Nghê.
Nhưng đề cử chứ không phải toàn quyền quyết định, tất cả sự lựa chọn đều phải theo ý đạo diễn.

Cậu nhìn Từ Âm, nói: “Tôi không cướp bất cứ thứ gì từ cậu cả, tôi giành lấy vai diễn này bằng thực lực của bản thân, nếu cậu phù hợp với vai diễn này hơn thì tại sao bọn họ không chọn cậu mà lại là tôi?”
Từ Âm cúi đầu không lên tiếng.

An Minh Tri nói tiếp: “Cậu cũng là một diễn viên, biết rõ đây là quay phim chứ không phải trò chơi nhập vai*, là tâm huyết của toàn bộ đoàn phim, chắc chắn sẽ không coi chuyện chọn diễn viên là một trò đùa. 
Cuối cùng cậu nói: “Cậu phù hợp với nhân vật Sở Tích hơn tôi.”
Ở trong kịch bản, Sở Tích chính là thuộc hạ của Hạ Hải Sơn, là một người mới gia nhập tổ chức, khờ khạo nhưng vô cùng dũng cảm.

Từ hình tượng nhân vật đến độ tuổi, Từ Âm đều phù hợp hơn cậu.
Hiện giờ An Minh Tri quá mệt và buồn ngủ, lười nói đạo lý với cậu ta nhưng cậu lại thấy Từ Âm đáng thương, nhưng không phải bằng ánh mắt thông cảm, cậu không hề biết khúc mắc giữa Phong Trì và Từ Âm là gì, chẳng qua là cậu thấy Từ Âm rất đáng thương, dường như cô đơn đến đáng thương.
Từ Âm cố gắng loại trừ tất cả mọi người khỏi thế giới của mình, không thèm để ý đến bất kỳ ai, sau đó lại cố gắng loại từ tất cả những người xung quanh Phong Trì rồi tự kiêu ngạo cho rằng mình có thể tiến gần hắn hơn.
Ở trong trường quay, Phong Trì thà nói chuyện với một diễn viên quần chúng không quen biết còn hơn là để ý đến cậu dù chỉ một chút.
Bảy năm, từ một em trai lớp dưới đến đàn em rồi đến đồng nghiệp, cậu đuổi theo từng bước chân của Phong Trì như đuổi theo một tia sáng, cuối cùng ánh sáng này cũng đã dừng lại soi chiếu cậu rồi, nhưng nó lại thờ ơ như bọn họ hề quen biết nhau, ánh mắt đó nhìn cậu như nhìn một đám sâu bọ.
Từ Âm vẫn còn nhớ rất rõ rằng, Phong Trì đã từng nói mọi người hãy tận hưởng cuộc sống của riêng mình.
Nhưng tất cả đã quá muộn, cậu đánh rơi cuộc sống riêng của mình mất rồi.
*Trò chơi nhập vai (gốc: 过家家): là trò chơi đóng vai bố, mẹ, anh trai, đi “mua hàng tạp hóa”, “nấu cơm”,… chơi cùng gấu bông hay đồ chơi mà bọn trẻ con hay chơi.

(ý của An Minh Tri là việc tuyển chọn diễn viên không phải là trò đùa nhập vai của con nít mà muốn chọn gì thì chọn.).