Sự Cố Lãng Mạn

Chương 20: Chương 20






Edit: Hừa; Beta: Pate.
Bữa tiệc đêm giao thừa còn phong phú hơn cả bữa trưa.
Tận trước giờ cơm tối mọi người mới đến đông đủ, tới trễ nhất là một cô em họ khác của Trịnh Dụ Chương, quanh năm suốt tháng cô đều đi du học ở nước ngoài, một năm về nước chỉ mỗi dịp Tết này, tất cả người trong nhà rất nhớ cô.
Lúc bước vào cửa nhà, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là người đang ngồi kế bên Trịnh Dụ Chương, An Minh Tri.
Trong nhà đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, đương nhiên là phải chú ý tới, huống chi người xa lạ này còn vô cùng xinh đẹp.

Chỉ có điều cô thấy An Minh Tri không hẳn là xa lạ hoàn toàn, mà cảm thấy rất quen mắt nhưng lại không thể nhớ ra được là ai.
“Ca, người ngồi kế cháu nhỏ là ai vậy ạ?” Cô lén lút hỏi nhỏ Trịnh Dụ Chương.
Trịnh Dụ Chương nhìn An Minh Tri đang lau miệng cho Trịnh Dư Dương, hắn không nói rõ ràng, chỉ nói: “Biết là người anh mang về là được rồi, năm nay sẽ ở đây ăn Tết với chúng ta.”
“Ồ…”  Cô em họ nhìn An Minh Tri ở phía xa xa, thấy cậu so với người khác rực rỡ hơn rất nhiều, lúc thì cô ước gì mình cũng có làn da mịn màng được như vậy, lúc thì lại ghen tị với đôi mắt đẹp đẽ đó.

Nhìn trên nhìn dưới một vòng, chua thành quả chanh*, rồi mới hỏi: “Tại sao lại đến nhà mình ăn Tết?”
*Chua thành quả chanh: bên Trung “chua” đồng âm với “ghen tị”, nên chua thành quả chanh là rất rất ghen tị.
Trịnh Dụ Chương khoanh hai tay ở trước ngực, mắt nhìn về người em họ IQ 180 mà EQ 18 của mình: “Em có thể tốt nghiệp được không đó?”

“Tất nhiên là được!” Dù gì cô cũng dựa vào trí thông minh của mình mà tốt nghiệp.
Lúc này mọi người đang tụ họp cùng nhau, chỉ cần An Minh Tri đứng ở bên cạnh hắn thì người khác sẽ không dám hỏi nhiều nữa.

Đối với em họ của mình, Trịnh Dụ Chương còn giải thích một một câu: “Xét theo bối phận thì em gọi là chị dâu.”
“Chị dâu à…” Cô có hai người anh trai, một người đã kết hôn rồi, còn một người chính là Trịnh Dụ Chương đây, theo như cô biết thì Trịnh Dụ Chương chưa kết hôn nên nhất thời không hiểu gì: “Chị dâu nhà ai á?”
Trịnh Dụ Chương tức giận, chỉ vào cái bụng đã mập lên không ít của cô: “Đầu óc bị em ăn vào trong bụng rồi sao? Còn có thể là nhà ai nữa!”
Vài giây sau cô mới phản ứng lại, khiếp sợ mở to hai mắt: “A, ca, anh…”
Cuối cùng thì cô cũng đã nhớ ra được An Minh Tri là ai, chẳng phải hai ngày trước cô lướt Weibo nên tiện tay lướt đến người kia hay sao? Có tấm hình được đăng trên Weibo nhưng cô không chú ý nhiều, liếc mắt một cái rồi lướt qua thôi.
Chẳng trách nhìn quen mắt đến vậy.
Sau khi ăn xong cơm tối, An Minh Tri ở trong bếp vội vàng dọn dẹp chén đĩa, mặc dù ăn bữa tiệc đêm giao thừa tại nhà khá phiền phức, lúc thì bày cái này lúc thì dọn cái kia, nhưng được ở chỗ gia đình san sẻ tình cảm với nhau, năm mới càng thêm ấm cúng, vì vậy nên năm nào Trịnh gia cũng duy trì thói quen ăn bữa tiệc đêm giao thừa trong nhà.
Bên ngoài tuyết ngày càng rơi nhiều hơn, trên mặt đất đã phủ kín một lớp tuyết, An Minh Tri đang đứng bên cửa sổ thì Trịnh Dư Dương chạy tới tìm cậu, cậu nhóc chưa từng được thấy tuyết lớn như vậy, hưng phấn vô cùng, muốn kéo tay An Minh Tri đi ra ngoài xem tuyết với mình.
Bên ngoài lạnh cực kỳ, An Minh Tri mặc cho nhóc con nhiều lớp quần áo dày dặn ấm áp, đội thêm mũ và quấn khăn quàng cổ, còn có găng tay gấu bông mới mua.
Cả người Trịnh Dư Dương lắc qua lắc lại bước đi như chim cánh cụt, bóng dáng cậu nhóc thấp thoáng ở phòng khách: “Chị cũng đi, cha cũng đi.”
Trịnh Trinh Trinh đang ngồi trước tivi, muốn chờ xem chương trình của Phong Trì, năm nay Phong Trì tham gia hai chương trình Xuân Vãn*, một cái là ghi âm, một cái là phát sóng trực tiếp, cô nàng không muốn bỏ qua bất cứ chương trình nào.
Ở một chỗ khác, một bàn mạt chược được mở ra, Trịnh Dụ Chương phải chơi cùng cha Trịnh mẹ Trịnh mấy ván, những người lớn tuổi trong nhà đã qua thời kỳ có thể thức khuya rồi, qua chín giờ đã muốn đi ngủ.

Hai bên đều bận rộn chuyện của mình, An Minh Tri thấy ở bên ngoài quá lạnh, để một mình dẫn thằng bé đi chơi một chốc sẽ tốt hơn.

Nhưng không ngờ Trịnh Dư Dương không chịu, đòi đi cùng Trịnh Dụ Chương cho bằng được: “Cha đi đi, cha đi đi mà!”
Trịnh Dụ Chương còn chưa lên tiếng, mẹ Trịnh đã nhìn không nổi, từ trước đến giờ bà rất hiểu rõ cháu mình: “Ai chơi mạt chược không này? Còn con mau đi chơi với thằng bé đi.”
Bà nhớ lời lên án của Trịnh Trinh Trinh hồi chiều, nói Trịnh Dụ Chương không thường xuyên chăm lo cho cháu mình, như vậy thì làm sao mà coi được, phải bồi dưỡng tình cảm đi.
Trịnh Dụ Chương rất vui vẻ mà nhường vị trí ngồi của mình cho một người khác, hắn chỉ mong được nhanh chóng rời bàn mà thôi, bế con trai nhỏ lên đỉnh đầu mình, cho cậu nhóc ngồi lên bả vai mình: “Đi, cha đưa con đi chơi tuyết!”
Mẹ Trịnh không yên tâm, ở đằng sau gọi với theo: “Bên ngoài lạnh lắm, coi chừng bị cảm!”
Đêm 30 Tết khắp nơi đều háo hức và náo nhiệt, nhà nào cũng đang sáng đèn, trong sân treo từng dãy đèn lồng nhỏ, chiếu sáng khắp sân vườn.

Pháo hoa màu vàng ở đằng xa nổ tung trên không, rồi tia sáng rơi xuống giống như sao băng.
“Oa, ca ca xem kìa.

Bắn pháo hoa đó!”
An Minh Tri ngẩng đầu nhìn, tuyết rơi đọng trên lông mi của cậu, pháo hoa nở rộ trong bầu trời tuyết lớn có một vẻ đẹp đặc sắc, từng cái cứ liên tiếp nổ tung, luân phiên nhau, như tấu lên một bản concerto* năm mới.

*Concerto: là một thể loại hòa tấu âm nhạc.
Trịnh Dư Dương từ trên bả vai cha mình lao vào lồng ngực cậu: “Ca ca, Dương Dương rất yêu anh đó nha.”
An Minh Tri sửng sốt, trên viền mắt đã lấp lánh ánh nước.

Trịnh Dư Dương học chữ “yêu” này lúc cậu kể truyện cổ tích cho thằng bé nghe, nhưng cậu không ngờ Trịnh Dư Dương còn quá nhỏ như vậy mà có thể hiểu được ý nghĩa của chữ này.
Những gì cậu dạy cho Trịnh Dư Dương, bây giờ Trịnh Dư Dương đang đáp lại cậu.
“Vậy cha thì sao?” Trịnh Dụ Chương giả bộ mất hứng, hắn là cha cậu nhóc mà.
Tiểu Dương Tử nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Con cũng yêu cha.”
“Đúng rồi.” Trịnh Dụ Chương nhéo nhẹ chóp mũi của nhóc con.
Hắn vừa vui vẻ chưa được hai giây, lại nghe thấy Trịnh Dư Dương nói: “Con cũng yêu chị, cũng yêu bà nội, cũng yêu dì, cũng yêu…”
Tuổi còn nhỏ mà đã học được cách lấy lòng người khác.
Trịnh Dư Dương vẫn tiếp tục nói, rồi quay qua nói với An Minh Tri: “Nhưng mà Dương Dương yêu ca ca nhất.”
Trịnh Dụ Chương để cậu nhóc xuống dưới đất, cười nói với An Minh Tri: “Được lắm, uổng công yêu thương thằng nhãi con này”
An Minh Tri miễn cưỡng nở nụ cười, làm sao mà cậu không cảm động cho được? Chỉ là sự thật tàn nhẫn, nếu tình cảm Trịnh Dư Dương với cậu càng sâu đậm thì lúc rời đi cậu lại càng không nỡ, như vậy thì nhóc con sẽ bị tổn thương rất lớn.
Trịnh Dư Dương được thả vào trong tuyết đang chạy loạn khắp nơi, để lại hàng dấu chân mờ mờ trên tuyết.

Trịnh Dụ Chương thấy cậu không vui lắm, hỏi cậu làm sao vậy.

An Minh Tri lắc đầu, ngoài trời thực sự lạnh vô cùng, lúc nãy cậu chỉ nhớ mặc nhiều quần áo thêm cho Dương Dương, mà lại quên mất bản thân, bây giờ cậu đang lạnh cóng đến nỗi run lập cập, nhìn Trịnh Dư Dương chơi vui như vậy, cậu không nỡ bắt nó ngừng lại.
“Em suốt ngày chỉ lo cho nó, còn khi nào mới biết lo cho chính mình hả?” Trịnh Dụ Chương nói.
“Em quên mất…”
An Minh Tri xoa xoa hai tay, tự ôm lấy chính mình, lạnh tới mức tai cũng đỏ lên, mũi cũng sắp đông cứng.
Trịnh Dụ Chương mở rộng áo khoác của mình: “Chui vào.”
An Minh Tri sắp chết cóng, lý nào từ chối được, lập tức nhào vào trong ngực hắn, Trịnh Dụ Chương lấy áo khoác dày bọc cậu lại, đem người ôm vào trong lồng ngực mình.
Có hơi thở quen thuộc bao quanh chính mình, khiến An Minh Tri cảm thấy an tâm.
An Minh Tri dụi mặt mình vào bả vai Trịnh Dụ Chương, tham lam mười phần mà hít thêm vài hơi, cọ cọ chóp mũi vào áo len của hắn, ý muốn cảm nhân nhiệt độ của hắn nhiều hơn.

Cuối cùng, cậu tựa gò má lên vai hắn, hưởng thụ cái ôm ấp khó giành được.
Một năm nữa lại trôi qua.
Trịnh Dụ Chương ôm lấy eo cậu, đây quả thực là một năm mới vui sướng với hắn.
*Xuân Vãn: Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân và thường được viết tắt bằng tiếng Trung Quốc là Chunwan, là một hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV).

( Nguồn: Wikipedia.).