Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 6




Bữa tối kết thúc trong vui vẻ. Dường như mọi người trò chuyện rất hợp nhau.

Tuệ Tử là người hưng phấn nhất, cô ấy thật sự sắp điên rồi.

Thật ra tôi không tham gia vào mấy chủ đề trò chuyện của các cô, chỉ im lặng ngồi lắng nghe, nhưng cũng không phải chuyên tâm lắng nghe đến mức đem hết tất cả các đề tàinhớ kỹ.

Thế nhưng, ngày hôm đó tôi nhớ kỹ nhất chính là giọng nói của An Nhiên.

An Nhiên nói tiếng Trung rất tốt. Đủ vốn từ để hình dung rõ ràng.

Thỉnh thoảng chị ấy có dùng tiếng Anh để nói vài câu với Joe, nhưng do có Ảnh tỷ ở đây, An Nhiên không sử dụng tiếng Nhật.

Từ trước đến nay, tôi là một người rất khó tiếp xúc với người lạ, ngày đó cũng như vậy.

Quả thật cho đến khi kết thúc, tôi không biết chuyện của Ảnh tỷ đã bàn ra thế nào. Lại càng không nói nhiều lời với An Nhiên.

Sau đó, tôi lấy ví tiền ra chuẩn bị tính tiền, đột nhiên An Nhiên lại nói với tôi: "Để tôi mời." Nói xong liền muốn lấy tiền ra thanh toán.

Tôi hoảng hốt, lập tức nói: "Không được, không được đâu, An, An tổng... Để tôi trả. Chuyện của Ảnh tỷ vốn đã phiền đến mọi người, tôi mời mới phải." Nói xong liền vội vàng lấy thẻ ra đưa cho nhân viên.

An Nhiên cũng không tranh giành với tôi, nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

Chị ấy cười như thế càng khiến tôi hốt hoảng, cũng không biết là tại sao. Rất nhỏ nhẹ trả lời lại một chữ: "Ừm."

Lúc ra về, An Nhiên nói muốn đưa chúng tôi về nhà. Nhưng Joe và Tuệ Tử nhất quyết muốn về bằng tàu điện ngầm. Bởi vì không xa lắm mà lại còn thuận tiện.

Tôi vốn cũng muốn tự ngồi tàu điện ngầm trở về, nhưng phải suy nghĩ lại, để An Nhiên một mình đưa Ảnh tỷ về cũng không hay cho lắm, cho nên tôi nhận lời.

Tôi nhường Ảnh tỷ ngồi ở ghế phụ lái, một mình chạy ra hàng ghế phía sau ngồi.

Dọc đường đi An Nhiên đều nói chuyện với Ảnh tỷ, không để ý đến tôi, tôi cũng không chen ngang cuộc trò chuyện, trong lòng lại sinh ra cảm giác kỳ lạ.

Là cái gì, tôi không thể nói rõ. Chỉ đành cúi đầu xem điện thoại di động, mãi cho đến khách sạn của Ảnh tỷ.

Tôi muốn nói, tôi đưa Ảnh tỷ đi lên rồi sau đó tự mình đi tàu điện ngầm về nhà.

Không nghĩ đến An Nhiên lại nói: "Em đi đi, tôi chờ em xuống, đưa em về nhà."

"Ừm, được rồi. Tôi sẽ xuống nhanh." Ngay lúc đó tôi rất chờ mong An Nhiên sẽ nói gì đó với tôi.

Sau đó Ảnh tỷ lại nói thêm vài câu với An Nhiên rồi chúng tôi liền đi lên.

Sợ An Nhiên phải đợi lâu, đưa Ảnh tỷ lên xong tôi cũng không dám nói nhiều lời, thương lượng lịch trình của mấy ngày sau, tôi liền trở xuống.

Lúc ở trong thang máy, đột nhiên tôi bắt đầu cảm thấy khẩn trương, mặc dù tôi mong chờ lát sau có thể ở riêng một chỗ với An Nhiên, nhưng lại có chút nhát gan, khó có thể nói lên cảm giác và tâm tình.

Lúc này đây, tôi ngồi vào ghế phụ lái, ở bên cạnh An Nhiên.

Thắt giây an toàn xong, chị ấy hỏi địa chỉ nhà của tôi, rồi bắt đầu lái xe.

Tôi nghiêng đầu nói cảm ơn với chị, chị ấy không nhìn tôi, mắt vẫn nhìn về phía trước nói tôi không cần phải khách khí, mà lại nói bằng tiếng Nhật.

Tôi không thể khắc chế mà ngồi ngẩn ra, sau đó mới phản ứng, thì ra khi chị ấy nói tiếng Nhật giọng nói càng dễ nghe hơn.

Hơn nữa, hai gò má thực đẹp. Sau đó rồi sau đó, tôi không dám nói chuyện với chị ấy. Cũng không biết có phải do bình thường phỏng vấn người khác đã lấy sạch hết từ ngữ của tôi hay không, mà giờ phút này tìm một đề tài sao lại khó khăn đến vậy.

Suốt đường đi An Nhiên cũng không nói chuyện với tôi, chỉ lẳng lặng lái xe, so với thời điểm có Ảnh tỷ quả thật không giống nhau chút nào.

Tôi không biết có phải là chị ấy đang mệt mỏi hay là chị ấy không muốn nói chuyện với tôi. Trong lòng tôi có cảm giác rất không thoải mái.

Sau này An Nhiên nói với tôi, chị ấy không biết tại sao khi đó lại không muốn nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh cùng tôi, chị ấy còn nói, khi tôi không nói gì, yên tĩnh ở bên cạnh chị ấy, điều đó làm cho chị ấy có cảm giác đặc biệt thoải mái và tự tại.