Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 42




[ 40]

Không biết có phải là do chúng tôi sinh sống ở nơi thành thị quá lâu rồi không, đã bị lối sống thành thị đưa vào một khuôn mẫu, giống như bị dính phải lời nguyền, tựa như không còn để ý đến bất cứ điều gì, mà thực ra, cái gì cũng để tâm.

Từ nhà ga đi đến bãi đậu xe, cả đọan đường này An Nhiên đều dắt tay tôi đi không hề buông tay, không có cố kỵ anh trai đang ở bên cạnh, càng không để ý đến ánh mắt xa lạ xung quanh.

Thỉnh thoảng lại có vài ánh mắt khác thường đưa tới, tôi lâu lâu lại lướt nhìn gương mặt chị, ánh mắt chị kiên định, dũng cảm làm cho tôi dau lòng.

***

Anh đưa chúng tôi đến một nhà hàng phong cách Nhật Bản tương đối cao cấp, vừa vào cửa ông chủ đã đi đến chào hỏi, anh giới thiệu với ông ấy: Hôm nay cố ý dẫn theo hai cô em gái đến đây ủng hộ. Ông chủ vui vẻ còn tự mình dẫn đường cho chúng tôi.

Ông chủ là một gia gia người Nhật tóc hoa râm, tình thần phấn khởi lại hòa ái dễ gần, nghe ông ấy một đường nói chuyện với anh liền biết anh hẳn là khách quen ở đây.

Ông chủ dẫn chúng tôi đến một gian phòng nhỏ vừa yên tĩnh lại tinh xảo ( Đột nhiên tiếng Trung bị kẹt, nhà hàng có phòng ăn riêng thì dùng từ gì nha?) nói: Đây là gian phòng mà anh dùng mỗi lần đến đây, mời chúng tôi tận tình hưởng dụng.

Tôi và An Nhiên đi vào ngồi xuống một bên, anh đi đến gần cửa sổ ngồi ở một bên, sau khi ngồi xuống liền đưa menu qua hỏi tôi muốn ăn gì, tôi lại lắp ba lắp bắp nói: "A, anh, cái đó, em xem trước menu một chút."

Kết quả vừa mở ra menu nhìn xuống, trợn mắt, mẹ ơi, quá đắt rồi, ngơ ngác nhìn chòng chọc menu, không dám lật sang trang thứ ha để nhìni.

Lát sau An Nhiên đưa tay qua đóng lại menu, thuận tay đưa nó cho anh, cười nói: "Anh, anh quyết định đi, anh xem dáng vẻ em ấy, làm sao dám chọn món." Nói xem còn quay lại cười với tôi.

"Hừ. Chị chê cười em." Tôi làm bộ giận dỗi.

"Ha ha ha ha ha ha ha" Tôi vừa mới dứt lời thì nghe thấy An Nhiên và anh đồng thời cười lớn.

"An tổng à, bạn nhỏ nhà em đáng yêu như vậy, anh cũng thích em ấy rồi." Không nghĩ tới An ca ca lại thích nói đùa tới như vậy.

"Không nên không nên đâu, anh không thể thích em được." Không đợi An Nhiên trả lời tôi liền giành trước.

"Tại sao anh không thể thích em?" Anh ấy tiếp tục đùa giỡn tôi.

"Tại vì, tại vì, tại vì em không có thích anh, em là thích An tổng. Nhưng, nhưng mà em thích anh là anh trai An tổng."

Tôi lộn xộn giải thích, không ngờ là hai người nghe xong đều nở nụ cười.

"Được rồi, anh đừng chọc em ấy nữa, nhìn xem em ấy gấp gáp." An Nhiên vừa thoải mái nói với anh vừa đưa tay sang nắm tay tôi, tim lập tức đánh rơi nửa nhịp, không đúng, là một nhịp.

Thật ra tôi vô cùng thích An ca ca, không chỉ là do anh chấp nhận tình cảm của tôi và An Nhiên, mà hơn nữa là vì tính cách lúc nào cũng nhiệt tình và vui vẻ.

Hôm nay, anh gọi rất nhiều món, nhưng tôi có để ý đến có tận ba món tôm, vì vậy thắc mắc hỏi anh: "Anh, có phải nhà hàng này món tôm rất ngon hay không? Anh gọi tôm nhiều như vậy."

"Còn không phải là do An nhà em rất thích ăn tôm, từ nhỏ đã thích rồi." Anh tùy ý nói như vậy, trong lòng tự nhiên dâng lên một loại cảm động.

Thật sự, đây chính là tình thân! Luôn tự nhiên như vậy, một người vững chắc và ấm áp.

Đây là lần thứ hai tôi gặp An ca ca, trừ một chút hồi hộp thì không hề cảm thấy quá xa lạ, anh và An Nhiên đều giống nhau, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà nội tâm cũng hoàn mỹ.

Ngày đó chúng tôi tâm sự rất nhiều, tâm sự tôi và An Nhiên hiện tại rồi trò chuyện đến tương lai của chúng tôi.

Anh bình tĩnh khách quan giúp chúng tôi phân tích rất nhiều vấn đề hoặc khó khăn mà chúng tôi sau này sẽ gặp phải, nhưng không làm cho chúng tôi có bất kỳ một áp lực nào, tràn đầy sự ủng hộ và cổ vũ.

Điều này cũng làm cho tôi và An Nhiên có thêm sự kiên định và dũng cảm khi đối mặt với một đoạn tình cảm không hề có kinh nghiệp, quyết không ngoảnh lại.

***

Tựa như Milan Kudera đã từng nói: "Thực tế đời sống thường nhật của chúng ta, mọi thứ đều xuất nhiện một cách đột ngột, không sự chuẩn bị, giống như một diễn viên bước vào buổi tập. Nếu như buổi diễn tập đầu tiên của cuộc sống chính là bắt đầu một cuộc đời, vậy thì giá trị cuộc sống là gì?"

***

Buổi ăn này răt vui vẻ, cũng tổn hao không ít tiền của anh, tôi có hơi băn khoăn liền có ý muốn mời anh đi bar uống vài ly, kết quả anh từ chối.

Anh nói: "Thời gian còn lại của đêm nay để lại cho hai em, sau này cơ hội gặp hai đứa còn rất nhiều."

"Vậy, lần sau gặp anh phải để cho em mời được không?" Tôi nhanh chóng hỏi anh.

"Đương nhiên là được, anh đồng ý. Còn nữa, bạn nhỏ, cám ơn em đã xuất hiện làm cho An Nhiên vui vẻ như thế." Đột nhiên anh nói lời ấm áp thế này làm tôi thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Không kịp tiếp lời, anh lại nói tiếp: "An Nhiên, xe để lại cho em, em đưa bạn nhỏ trở về, anh tự gọi xe đi về."

Anh trai thấu hiểu lòng người khiến tôi cảm động đến mức không biết nói gì, nghĩ thầm: Ba An mẹ An nhất định là một đôi ba mẹ đặc biệt ôn nhu và giàu tình thương, chỉ có như vậy mới có thể nuôi dạy ra những người con như An Nhiên và anh trai, dù bất cứ nơi nào hay bất cứ đâu cũng đều rộng lượng mang đến cho người khác sự ấm áp!

***

Vào lúc này, ngồi trong xe, tôi không còn cảm thấy lo sợ như trước kia, vẫn nghiêng người, ngơ ngác nhìn dáng vẻ An Nhiên lái xe.

Khi dừng đèn đỏ, chị cũng sẽ quay lại nhìn tôi, dáng vẻ xinh đẹp mê người khiến tôi không cách nào kiềm chế được.

Càng vào những thời điểm như thế thì phát hiện đường về sẽ càng ngắn hơn, không mất nhiều thời gian đã đến nơi, An Nhiên vẫn như trước, dừng xe ở một nơi xa, quay sang nhẹ nhàng nói với tôi: "Đến rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày này em vất vả rồi."

"Em không thấy vất vả, em rất vui."

"Chị cũng vậy, vô cùng vui." Chị đưa tay xoa mặt tôi, ôn nhu nói.

Tôi kích động muốn nhào đến ôm lấy chị, kết quả bởi vì quên mất phải cởi đai an toàn nên vô tình bị kéo ngược trở lại, vì vậy hối hả cởi đai an toàn ra, còn cố ý dùng sức ném nó sang một bên.

An Nhiên thấy tôi như vậy liền nở nụ cười, thuận tay cởi đai an toàn ra, nghiêng người qua ôm lấy tôi.

Vì vậy, toàn bộ tiểu tâm tình của tôi theo cái ôm ấm áp này biến mất không thấy tâm hơi.

"Em luyến tiếc chị." Tôi nằm trong lòng của chị, nhẹ nhàng nói..

"Chị đây, chị vẫn ở đây."

"Em vẫn thấy luyến tiếc." Buồn bực đến sắp khóc.

An Nhiên bất đắc dĩ buông tôi ra, chăm chú nhìn vào mắt tôi, nói với tôi: "Vậy ngày mai tan sở chúng ta cùng nhau đi ăn, được không? Chị đến đón em."

"Được được, tất nhiên được." Vừa nghe thấy ngày mai có thể gặp nhau liền vui vẻ ra mặt.

"Đúng là bạn nhỏ." Giọng nói An Nhiên đầy sủng nịt, vừa chăm chú nhìn tôi vừa nhẹ nhàng vuốt đầu tôi.

Tôi có chút ngượng ngùng nhanh chóng hỏi lại chị: "Vậy chị có ghét bỏ tính khí trẻ con của em không?"

"Làm sao lại ghét bỏ em, chị thích em còn không hết đây, Phi Phi, tất cả của em chị đều thích." Lời nói tình cảm của chị làm tôi ngây ngẩn, khi tôi không biết phải phản ứng thế nào thì môi An Nhiên liền thiếp qua, mềm mại, ngọt ngào, vì thế trời đất lại quay cuồng, cảm giác cả người như đang bay lên tận trời cao, đúng, nhất định tôi đã lên đến trời cao.