Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 33: Phiên Ngoại 1: Lãnh Đạo Mệt Nhọc Sinh Hoạt Cuối Tuần




【 Phiên ngoại 1_ lãnh đạo mệt nhọc sinh hoạt cuối tuần 】

*( lãnh đạo chính là An tổng)

*( tiểu lâu tử và Lâu Lâu chính là lâu chủ)

Thứ bảy, thời tiết không tốt. Được lãnh đạo ban lệnh cưỡng chế xuống, phải ở nhà bồi lãnh đạo đọc sách.

Sau khi hầu hạ lãnh đạo ăn trưa xong thì lãnh đạo sẽ đi ngủ trưa lại còn bắt tiểu lâu tử đây phải bồi ngủ.

Nhưng tôi lại không thích ngủ trưa cho lắm, cho nên nằm ở bên cạnh lăn qua lộn lại không chịu ngủ. Cuối cùng đã làm phiền đến An đại nhân, sau đó được tặng một cước xuống giường.

Sau đó Lâu Lâu đành lặng lẽ đi ra, leo lên sopha chơi điện thoại, đúng dịp nhìn thấy trong lâu có người nói về Tuệ Tử, liền gửi tin nhắn đến chọc ghẹo cô ấy.

Kết quả, tôi thành công

Tuệ Tử và Joe chẳng những nhanh chóng xuất hiện ở nhà tôi mà còn bị lôi ra ngoài, đến một nơi rất xa ăn uống.

Thảm hại là: Để An tổng nhà tôi mời. Thảm hại hơn nữa là: Bắt tôi lái xe.  

Không nói đến chuyện tôi lái xe sẽ nhất định đi nhầm đường, mà trái lại Tuệ Tử với Joe vô cùng thoải mái và yên tâm hưởng thụ.

Ăn xong, trên đường đưa bọn họ về, đột nhiên Tuệ Tử khoe khoang Joe mới mua cho cô ấy cái iPad mới nhất.

Sau đó thì ở đằng sau lẩm bẩm lải nhải nói kiểu mới này có cái này tốt, cái kia tốt.

Tôi đang lái xe nên chẳng có tâm tình để ý đến cô ấy, cho là không để ý cô ấy thì một hồi sẽ tự động im miệng

Thật không ngờ tới, An đại nhân lại lên tiếng, đột nhiên chị lại quay sang nói với tôi: “Em không có mua cho chị!”

“Gì chứ! Chị nói là em không mua iPad cho chị? Không phải là chị nói không cần sao, chẳng lẽ mấy cái notebook kia chị dùng còn chưa đủ.”

Tôi đang lái xe nên tùy ý trả lời lấy lệ. Không ngờ làm lãnh đạo đại nhân đây không được vui. Haha.

“Chị cũng không có! Mặc kệ, em phải mua cho chị. Chị muốn cái màu đen.” Nói xong rồi thì làm bộ giận không để ý đến tôi.

Tôi còn chưa kịp ứng phó thì liền nghe Tuệ Tử và Joe ở phía sau cười đến không giữ hình tượng. Sau đó tôi cũng bị chọc cười.  

Thật ra cả hai đứa tôi đều không có iPad, vì cảm thấy sẽ không dùng đến. Trước đó tôi có nói muốn mua một cái để chơi, nhưng sau đó nghỉ lại thấy nó cũng không rẻ, không đành lòng mua. Chị nói mua cho tôi, tôi chết sống không cho. Cho nên chị bắt tôi mua cho chị, đoán chừng tới cuối cùng cũng là tôi dùng, cho nên tôi âm thầm quyết định, mua cho chị cái màu trắng tôi thích. Haha. Tôi quá xấu rồi.

Ngày chủ nhật hôm sau, An tổng thức dậy sớm hơn thường ngày. Đồng thời cũng quyết tâm lay cho Lâu Lâu vẫn còn trong mộng đẹp tỉnh dậy.  

Dùng một đôi mắt vô cùng đáng thương nhìn tôi, nói: “Bà dì lại đến nữa rồi, chị không vui.” Nói xong thì ủy khuất vô cùng.

Tôi vừa thấy liền nhanh chóng bay đến ôm rồi nói: “Ngoan ha. Em đi nấu nước gừng bắt buộc bà dì phải bỏ đi.”  Nói xong thì định đứng dậy.

Bình thường mấy ngày này An tổng đều bị đau bụng nên tôi muốn nhanh chóng đi làm nước đường cho chị. Kết quả bị chị kéo lại.

“Không muốn! Chị không muốn nước gừng. Chị buồn ngủ. Em dỗ chị ngủ tiếp.”

Giọng làm nũng này làm cho xương khớp tôi đều mềm nhũng cả rồi, làm sao đành lòng đi chứ. Kết quả tôi cũng theo chị ngủ tiếp.

Đến lúc tôi tỉnh dậy chị còn đang nằm ngủ.    

Tôi đi ra làm xong bữa sáng, sau đó gọi chị thức dậy để ăn sáng, kết quả cứ lôi thôi hết nửa ngày mới chịu thức.   

Sau khi ăn sáng thì ngay lập tức lại bò lên giường ăn vạ, tôi biết bụng chị không thoải mái. Nhanh chóng đi nấu nước gừng cho chị.

An tổng đặc biệt ghét ăn gừng cho nên lúc này tôi liền đem gừng lát băm ra xem coi chị còn có thể lựa nó ra đưa cho tôi hay không.

Lúc nấu trong lòng còn thay mình mừng thầm. Haha. Vì vậy nấu xong thì có chút hài lòng mang vào cho lãnh đạo.  

“Bảo bối, mau dậy uống nước gừng đi, còn ấm uống xong bà dì sẽ không hành hạ chị nữa.”  

“Nhưng chị không muốn uống….”  Thanh âm vô cùng lười biếng.

“Ngoan đi. Hôm nay em nấu cực kỳ dễ uống.” Tôi trắng trợn lừa chị nói.

“Vậy em cũng uống chung với chị đi!”

“Em, bà dì chưa thăm em mà. Em đâu cần phải uống!”

“Em bây giờ cũng dám phản kháng rồi.” An đại nhân đột nhiên dùng một giọng đặc biệt là u oán nói tôi, tôi liền phải đầu hàng.

Ngoan ngoãn đi vào lấy thêm một ly nước gừng uống cùng.

Thấy chị uống đã hơn nữa ly liền nhanh cổ vũ chị, nói: “Rất ngoan, uống hết thì bụng liền thoải mái ha.”  

Kết quả, người ta đưa mắt liếc tôi không thèm để ý đến.

Tôi uống xong thì đi vào bếp dọn dẹp, lát sau thì nghe An tổng ở trong phòng gọi:  “Chị uống xong hết rồi, muốn hôn hôn.”

Lãnh đạo chủ động yêu cầu hôn hôn, chuyện tốt này là chuyện không thường xảy ra. Tôi nhanh chóng tung tăng chạy vào phòng.

Lát sau, tôi mang theo một miệng đầy vụng gừng chạy trở ra.

Trăm tính ngàn tính cũng không nên tính kế sau lưng lãnh đạo. Haha.

Đến chiều tối, lãnh đạo đã đỡ hơn nhiều. Muốn đọc sách. Tôi liền ôm chị làm ổ trên giường đọc sách.

Chị quay sang nhìn tôi hai lần thì phát hiện tôi đang nghịch điện thoại, không nói hai lời liền ném sách sang cho tôi.

“Sao vậy?” Tôi vội hỏi.

“Chị mỏi mắt.” Giọng làm nũng chết người.

“Vậy không đọc.”

“Không được. Em đọc cho chị nghe!”

“A... Tuân mệnh!”

Kết quả, đọc chưa tới hai trang, người ta đã ngủ khò khò.

Thật ra, mỗi tháng An tổng chỉ có lúc này mới giống như con nít dính tôi mà thôi.

Bình thường tôi không cho chị có cơ hội.

Còn nữa, mấy người đã hứa với tôi là ngày nào đó lãnh đạo của chúng ta đến xem văn, mấy người nhớ phải bảo vệ tôi. Bảo vệ tôi. Bảo vệ tôi.

____________________________

Ed: Hở??? Đây là An tổng đó sao!!!!