[ 29]
Lúc xoay người rời đi, tôi lau khô nước mắt.
Tôi không oán hận khi An Nhiên đối xử với tôi như vậy, chỉ là sự đau đớn trong lòng khiến tôi dần dần hiểu ra cái gọi là cảm giác bất lực.
Từ khi bắt đầu tôi đã vô lý cự tuyệt chị, đến lúc này thì lại tùy hứng ép buộc chị phải chấp nhận tôi.
Đây đều là tôi một mình tự biên tự diễn.
Tôi tùy tâm sở dục diễn một tuồng, chị cũng chân thật tham dự tuồng vui. Chỉ là cả hai chũng tôi đã quên diễn tập với nhau.
Vốn là một vỡ tuồng chẳng hề có kịch bản, tôi lại yêu cầu chị bắt kịp tâm tình và cảm xúc của tôi, bằng cách nào đây?
Buổi tối khi về đến nhà, tôi bình tĩnh lại gửi một tin nhắn cho An Nhiên.
"Thật sự vô cùng xin lỗi vì những hành vi tùy tiện trong mấy ngày nay của em, xin thứ cho em đã quấy rầy chị. Chúng ta đều cần có sự tĩnh táo, chờ đến lúc chị bằng lòng gặp em, liệu chúng ta còn có thể gặp lại không?” Tôi muốn gặp chị để nói rõ với chị một lần, mặc dù tôi cũng không biết phải nói rõ với chị điều gì.
"Được." Không nghĩ là rất nhanh chị đã trả lời tôi. Thật ra cho đến bây giờ, lúc nào chị cũng tận khả năng nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi.
"Vậy em chờ chị." Không dám được nước lấn tới, tuy trong lòng tôi đã đắc ý muốn chết rồi.
"Ngủ ngon." Chị hồi phục lại. Tôi vô cùng hài lòng.
"Ngủ ngon. An Nhiên." Rốt cuộc lần đầu tiên tôi lấy hết dũng khí gọi tên của chị.
An Nhiên nói: Đêm đó cả đêm chị không thể ngủ.
Khoảng thời gian chờ đợi An Nhiên, tôi không thể thất vọng hay để bản thân xuống tinh thần.
Mà mỗi ngày trôi qua tôi đều rất nghiêm túc và tích cực. Tựa như có gì đó tương thông với nhau.
Có lẽ chân chính yêu một người không phải là hành hạ lẫn nhau, chiếm giữ lấy nhau mà là chờ đợi nhau ở nơi xa!
Nhưng, một tuần qua đi, không có bất kì tin tức nào từ An Nhiên.
Nửa tháng trôi qua, An Nhiên vẫn không xuất hiện.
Tôi giống như khinh khí cầu bị xì hơi, cảm giác như không tìm được bầu trời để bay lượn.
Mặc dù sự thật tàn khốc ở ngay trước mắt tôi nhưng tôi vẫn điên cuồng nhớ An Nhiên.
Cái loại giày vò trong lòng, cho đến lúc tôi lớn đến như thế này vẫn chưa từng gặp phải.
Tôi biết, tôi biết tôi sợ mất An Nhiên đến thế nào, mặc dù tôi chưa từng có được chị, thậm chí căn bản tôi có thể sẽ không bao giờ có được chị.
Ngày đó, Tokyo đổ mưa. Cái kiểu mưa mà ào ào trút xuống như đổ nước, nó khiến lòng người vô cùng khó chịu.
Cố gắng làm cho xong công việc nhưng lại không muốn về nhà.
Đợi mọi người đều về hết rồi tôi mới ra khỏi công ty, nhưng ai mà nghĩ tới, ma xui quỷ khiến lại đi đến dưới nhà An Nhiên.
Đã nhanh đến tháng sáu rồi, không khí vẫn chưa ấm áp trở lại. Mưa, cảm giác lại càng lạnh như băng, cực kỳ giống tâm tình tôi lúc này.
Tôi đứng dưới tòa nhà đợi chị, trong đầu một thoáng rồi một thoáng hiện lên dáng vẻ của An Nhiên, nó tựa như một cuốn phim chiếu chậm.
Ngày đó, rất khuya chị mới trở về. Dáng vẻ vừa cúi đầu vừa đi tới ở phía xa khiến người ta vừa nhìn liền không nỡ.
Tôi không gọi chị, chị rất nhanh bước đến gần tôi rồi mới chú ý, kết quả dọa chị giật mình.
Sửng sờ một lát ngầng đầu lên phát hiện ra là tôi lại càng hoảng hốt hơn.
Sau đó lập tức bình thường trở lại, rõ ràng tôi thấy trong mắt chị ấm áp nhiều hơn vài phần.
"Sao em không nói gì với tôi mà đã chạy tới đây?” Chị đặc biệt ấm áp hỏi tôi, vẫn là âm thanh êm ái kia.
"Em chỉ muốn đến thăm chị một lát. Em không thể chờ đến lúc chị cho phép em đến mà đã đến đây, xin lỗi…”
Tôi đặc biệt ủy khuất nhỏ giọng nói với chị.
Tôi nghe thấy chị thở dài một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nói: “Mạt Phi, bây giờ em hiểu rõ tâm mình chưa?”
Nghe thấy câu này, nước mắt của tôi liền nổi lên. Tôi biết, tôi đương nhiên biết, tôi đã sớm biết rồi.
Nhưng lần nữa nghe chị hỏi tôi câu này, ngay cả một chữ tôi cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Nhưng khi hai mắt tôi mông lung đẫm lệ, An Nhiên lại lên tiếng. Chị nói: “Đi lên ngồi một lát đi.”
Cái gì? Tôi không nghe lầm đó chứ. Chị nói tôi đi lên ngồi một lát? Là đi lên nhà chị ngồi một lát sao? Đúng chứ? Đột nhiên tôi trở bên bối rối.
Ngơ ngác nhìn chị không biết nên trả lời như thế nào.
Chị thấy tôi không phản ứng, cũng không báo trước liền kéo tôi đi vào.
Sự lôi kéo này càng khiến tôi bối rối hơn. Giống như con rối mặc cho chị nắm đi, chị đi vào tòa nhà, rồi đi vào thang máy.
Vì vậy mà lúc đi vào thang máy tôi cũng không nhớ rõ số tầng mà chị ấn, cũng quên mất cảm giác ôn nhu từ tay chị truyền đến.
Lần đầu tiên vào nhà của An Nhiên, cảm giác khẩn trương quá lớn đã lấn át cả lòng hiếu kỳ của tôi.
Tôi chỉ nhớ là, vừa vào cửa đã có một hương khí bay đến, ngập tràn đều là mùi hương của An Nhiên.
Tôi chưa kịp quan sát kỹ nhà của An Nhiên, chỉ cảm thấy nó rất lớn, rất sạch sẽ.
Chị kéo tôi đến salon, bản thân cũng ngồi xuống cạnh tôi.
Cứ như vậy ngồi một lúc lâu, chị mới bắt đầu nói. "Chúng ta nói chuyện một lát đi."
"Được. Thật ra em chính là muốn tìm chị để nói chuyện.” Tôi nhanh chóng trả lời.
"Vậy em nói."
"Cái đó, An tổng. Em muốn uống nước." Tôi vừa mới căng thẳng thì đã gọi chị là An tổng.
Không nghĩ tới chị lại nở nụ cười, nói: "Em chờ một chút." Nói xong thì đứng dậy đi lấy nước cho tôi.
Rất nhanh cầm một ly nước trở lại, đưa cho tôi, tôi một hơi đã uống hết hơn nửa ly, phát hiện ra là nước ấm.
"Em uống chậm lại, nước còn rất nhiều." Những lời này chị nói một cách rất dịu dàng, nghe qua tựa hồ có chút ám muội khiến lòng tôi đột nhiên như có dòng điên xẹt qua. Thật ra, tôi rất khát.
Sau đó, tôi điều chỉnh lại bản thân một chút, từ từ nói với chị.
"An tổng, em biết trước kia là do em bốc đồng nên khiến chị tổn thương. Em cũng đã nói với chị rất nhiều lời hỗn đản. Em không cầu sẽ được chị tha thứ. Em chỉ muốn nói rõ cho chị biết cảm giác trong lòng em, nó giống như cảm giác của chị. Trải qua một khoảng thời gian dài như thế, nó đã cho em biết được. Đúng vậy, em là vô cùng vô cùng yêu chị, yêu chị đến hết thuốc chữa. Em không biết tại sao bản thân lại sinh ra loại tình cảm này với một cô gái giống mình như là chị. Em đã từng trốn tránh, đã từng phân vân, nhưng em đều thất bại. Ngày hôm nay em nói rõ những điều này với chị, không phải em muốn chị đồng ý với em cái gì hay đáp lại em điều gì. Chúng ta vốn là người của hai thế giới. Thế nhưng, em hy vọng chị cho phép em nói hết tất cả ra, cho phép em mang thứ chôn sâu ở tận đáy lòng mình đến cho chị. ”
Nói hết một hơi, ngược lại nhất thời cảm thấy cả người như được nhẹ nhõm.
Sau khi An Nhiên nghe xong, cũng không nói lời nào. Chị cứ như vậy nhìn tôi, ánh sáng lóe lên như nước mắt, có lẽ đó là nước mắt.
Thấy chị không nói lời nào, tôi lại thấy có hơi xấu hổ. Muốn mau chóng trốn đi, sau đó nói với chị: “Em đã nói xong. Em phải về nhà rồi.”
Nói xong đứng dậy muốn chạy ra ngoài. Bị An Nhiên kéo lại.
Chị nhẹ nói: "Chị đưa em về."
_______________________________