Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 10




Sáng hôm sau, tôi đến công ty rất sớm. Trên tay cầm tách cà phê, ánh mắt thì mơ màng nhìn lên màn hình máy tính.

Thật sự không biết là mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mấy ngày vừa qua, quá là thần kỳ. Cảm giác trong lòng có gì đó nhưng lại không rõ nó là gì.  

Qua một hồi lâu, mọi người đều đã đến đầy đủ.

Tiểu cô nương nhỏ tuổi nhất trong bộ phận của tôi gọi là Tiểu Mễ đang lộc cộc đi vào, trong tay cô bé còn cầm theo bữa sáng của mình.

Nhìn thấy tôi đang ngẩn người, cố ý ho khan vài tiếng: “Lão đại, làm gì mới sáng sớm mà chị đã đờ người ra vậy? Ăn chưa no hả? Vậy để em chia bữa sáng cho chị.” Nói xong còn cầm bữa sáng của mình quơ quơ ở trước mặt tôi.  

Tôi liếc cô bé, nói: “Im miệng rồi ăn bữa sáng của em đi.”

Cô bé hừ một tiếng rồi quay lại chỗ của mình ngồi.

Lúc này, một đồng nghiệp người Nhật Bản khác cũng đi đến, cô ấy là Hạ Mộc a!

Chào buổi sáng với mọi người xong, cũng phát hiện ra tôi không giống với thường ngày. Cho nên không để ý đến tôi.

Cô ấy và Tiểu Mễ ngồi đối diện nhau, ở ngay trước mắt tôi.

Sau đó cô ấy dùng một âm lượng mà tôi hoàn toàn có thể nghe rõ mồn một hỏi Tiểu Mễ: “Cô ấy đang ngồi thiền hả?”  

Tiểu Mễ lập tức cợt nhả trả lời: “Đừng nói nhảm, lão đại đang tu luyện đấy.”

“Đợi tôi tu luyện xong rồi lập tức hai người sẽ sáng mắt!” Đột nhiên tôi làm bộ dáng giận dữ nhìn hai người họ.

Ha ha ha. Nói xong cả ba người cùng nhau cười rộ lên.

Thật ra, Tiểu Mễ và Hạ Mộc là trợ thủ vô cùng đắc lực của tôi, làm việc thì nghiêm túc, có năng lực, thái độ lại rất tích cực.   

Có hai người họ, nếu như không có việc gì trọng đại, hằng ngày công việc của tôi sẽ rất thoải mái.

Cho nên, tôi đối với hai người họ không quá nghiêm khắc, hai người họ đối với tôi cũng rất tùy ý. Mọi người cùng nhau ung dung khoái trá.

Rất nhanh đến giờ cơm trưa, điện thoại tôi vang lên, vừa nhìn qua là An Nhiên gọi đến, trong lòng nhất thời bị kích động.

Không do dự liền tiếp điện thoại.

“Tôi là An Nhiên.” Vẫn là âm thanh êm tai ấy.  

“An tổng, chào chị.”

“Hiện tại có thể tiếp điện thoại không?”

“Có thể.”  Lần này tôi không phải đứng dậy, vẫn ngồi tại chỗ nhận điện thoại của chị ấy.

“Đã tiễn Ảnh tỷ ra sân bay rồi. Bây giờ tôi đang chuẩn bị trở về.”

“Được rồi, được rồi. Rất cảm ơn An tổng đã giúp tôi chuyện này. Cảm ơn, cảm ơn chị.” Lúc nào nói chuyện với chị ấy là tôi cũng mất đi bình tĩnh.

“Vậy, hôm nay có muốn cùng nhau ăn tối không?”

An tổng hẹn tôi đi ăn. Tại sao Ảnh tỷ đã đi rồi mà chị ấy còn hẹn tôi. Là tại sao.

Thật ra, bản thân không biết là có bao nhiêu mong đợi.

Nhưng.

“Ngại quá An tổng, tối nay tôi còn một số việc, đoán chừng không thể dời lại, hay là chúng ta hẹn nhau hôm khác được không?”

Có phải cảm thấy lời tôi nói tất cả như là cái rắm, rất tùy tiện đúng không.

Đúng vậy. Tôi đã từ chối chị ấy. Tôi là một tên không có lương tâm, lại đi từ chối An Nhiên như thế.

“Ừm, thôi được rồi. Chúng ta hẹn nhau hôm khác vậy. Tạm biệt.”  

Không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào trong lời nói của chị ấy. Nhưng chính tôi lại có chút mất mát không rõ.  

“Tam biệt, An tổng. Hôm nay rất cảm ơn chị.”