Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Chương 15: Cánh tay anh mạnh mẽ quàng ôm vai cô, khuôn mặt thanh tú áp vào cổ cô, anh thầm thì: "Anh... nhớ em"




Đây rõ ràng một nỗi đau lớn, vậy mà trong lòng cô lại thấy trống rỗng, như một cái hố sâu hút, không một vật nào rơi xuống có âm thanh phản hồi.

Từ khi nhìn thấy di thể cha cho đến khi tang lễ hoàn tất, bao nhiêu người thân bạn bè đến viếng, động viên an ủi, cô chỉ đáp lại theo đúng nghi lễ như một cái máy, nhìn nước mắt mọi người rơi nhưng cô chỉ thấy trống rỗng trong lòng.

Không phải cô không đau, không phải cô không muốn khóc, nhưng lòng cô đã tê dại, lạnh ngắt mất rồi.

Địa điểm mộ chí đã định sẵn, Lương Thần không hề biết, thì ra lúc còn sống cha đã cùng mẹ lựa chọn mộ địa cho cả hai, họ sẽ ở bên nhau, và họ đã làm việc đó từ hai năm trước. Bây giờ khi mọi người bàn đến, mẹ mới nói ra.

Lương Thần ngạc nhiên: "... Cha mẹ đã cùng nhau đi chọn mộ vào hôm kỷ niệm ngày cưới ư?".

"Đúng vậy." Khuôn mặt đau buồn mệt mỏi của mẹ thoáng giãn ra, bà nhếch mép: "Vào hôm kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới, đó là món quá cha con tặng mẹ".

Lương Thần cau mày, không hiểu tại sao vừa rồi cô thoáng cảm giác thấy vẻ giễu cợt trong giọng nói và khuôn mặt mẹ.

Bà chập hai tay vào nhau rồi đứng lên đi ra, bà nói như nói với chính mình: "Ngôi mộ này, thật là một món quà không gì phù hợp hơn...".

Giọng mẹ nhỏ nhẹ nhưng chua chát, Lương Thần nhìn theo tấm lưng gầy của mẹ, lòng se lại.

Mấy ngày vừa qua cô chỉ nhắn cho Lăng Diệc Phong một tin nhắn thông báo tình hình, nhưng không thấy anh nhắn lại nên cô không nhắn nữa. Cô cũng không dám gọi, không dám nghe giọng nói của anh, tuy thâm tâm cô rất muốn có anh ở bên để có thể bộc lộ tất cả mọi đau đớn tích tụ trong lòng cho vơi nhẹ.

Nhưng nếu cô cũng cần có người ở bên thì mẹ ra sao? Mẹ có thể dựa vào ai?

Hơn lúc nào hết, lúc này cô phảu cứng rắn kiên cường.

Đó là nỗi khổ của thân phận con một trong gia đình, sung sướng và đau khổ luôn được chia đều. Hai mươi mấy năm nay cô độc quyền hưởng thụ sự yêu chiều của cha, bây giờ thì một mình chịu đựng nỗi đau, không có anh chị em chia sẻ.

Trong lễ hỏa táng, Lương Thần bám chặt cánh tay mẹ, đằng sau là các cô chú và các con của họ. Chiếc quan tài theo đường ray từ từ khuất vào một gian phòng nhỏ, rồi ngọn lửa thiêu đốt tất cả, nhanh chóng đến tàn khốc...

Tiếng khóc ào lên, Lương Thần bàng hoàng, chỉ trong khoảng cách vài mét ngắn ngủi, một con người bằng xương bằng thịt, trong phút chốc đã biến thành tro bụi.

Cô quỳ trước bia mộ, lúc đó nước mắt mới trào ra.Khi những người họ hàng cuối cùng đã ra về hết, Lương Thần mới dìu mẹ ra về. Cô nhìn ngôi nhà vẫn y nguyên những đồ vật xưa, lòng đột nhiên cảm thấy một sự trống trải hãi hùng.

Gia đình chỉ thiếu vắng một người quan trọng nhất, nhưng tất cả hầu như đã thay đổi.Khi mẹ đang nấu mỳ trong bếp thì cô có điện thoại của Lăng Diệc Phong.

Giọng rất nhỏ, anh hỏi: "Em đang ở đâu?"

Lương Thần ngước nhìn di ảnh cha trên bàn thờ, thảng thốt: "Em ở nhà, còn anh?".

Từ khi chia tay ở cổng trường cũ, anh không xuất hiện cũng không nhắn tin, không gọi điện, không biết anh rốt cuộc đi đâu. Anh bảo đừng tắt máy, nhưng khi cô nhắn tin, mười mấy tiếng đồng hồ sau vẫn không có hồi âm. Giờ đây đột nhiên nghe thấy tiếng anh, Lương Thần bỗng tủi thân trào nước mắt. Nắm chặt điện thoại, cô nghẹn ngào: "Anh... ở đâu?".

Trong ống nghe có tiếng ồn ào, Diệc Phong sau một lát lặng yên mới chậm rãi nói: "Ở sân bay Công Kiều".

Hoàng hôn một ngày cuối đông, đất trời bao trùm bởi màu xám nặng nề.

Lương Thần đứng trong gió lạnh, hơi thở phả ra thành làn khói mỏng làm mờ tầm nhìn. Do vậy, khi chiếc taxi từ xa đến, dừng lại cách một quãng, một bóng người trong trang phục màu đen xuất hiện trước mặt, cô vẫn đứng ngây, chớp mắt nhìn.

Màn sương dày cản trở tầm nhìn. Chăm chú hướng vào bóng người cao lớn đang tiến lại gần, lạnh run người, cô đột nhiên không thể nào mở miệng, ngỡ ngàng như chưa tin vào mắt mình. Anh vừa gọi từ sân bay, vậy mà chỉ hơn bốn mươi phút sau, anh đã đứng ngay trước mặt Lương Thần bằng xương bằng thịt.

Lăng Diệc Phong ngắm nhìn người con gái đứng cách mấy mét. Trong không khí lạnh giá, dáng người cô càng trở nên mỏng manh, ngoài đôi mắt hơi sưng, má và môi, thậm chí nửa bàn tay với những ngón mảnh dẻ lộ ra ngoài cũng trắng xanh, yếu ớt. Lòng anh thắt lại.

Anh đặt hành lý xuống chân, sải bước đến. Lương Thần vẫn đứng yên không nhúc nhích. Anh giơ tay, vén lọn tóc của cô bị gió thổi xõa xuống má.

Miệng như bị đông cứng, Lương Thần lắp bắp: "Anh có việc ghé qua hay là...".

Chưa nói hết câu cô đã bị anh kéo vào lòng.

"Lương Thần, xin lỗi:, giọng anh thoảng qua, " ... anh đã đến muộn".

Câu nói của anh như dòng điện mạnh lan khắp toàn thân.

Cô đã tự nhủ mình phải cứng rắn, cô đã vốn nghĩ cô hoàn toàn có thể bình tĩnh, có thể đối diện với mọi sóng gió bất ngờ, nhưng khi áp mặt vào vồng ngực rắn chắc nóng ấm, mọi sức lực trong người cô dường như bị rút cạn. Đây chính là chỗ dựa an toàn. Những ngày này, cô luôn khao khát một chỗ dựa, cuối cùng nó đã xuất hiện. Trong không khí lạnh buốt, trong màn sương dày ảm đạm, hơi thở anh quen thuộc, vòng tay anh mạnh mẽ, dịu dàng, Lương Thần như người hụt hơi, mệt mỏi nhắm mắt.

Lúc ngước lên, cô thấy khuôn mặt quen thuộc dính đầy bụi, mái tóc đen trước trán như dựng lên, bộ y phục màu đen nhàu nhĩ, trái ngược hẳn với hình ảnh một Lăng Diệc Phong luôn lịch lãm, chỉn chu.

Trong bộ dạng như vậy, dưới ánh hoàng hôn đang thẫm dần cuối đông, anh ôm chặt cô thì thầm: Lương Thần, anh đến muộn. Thần kinh cô đã căng thẳng gắng gượng suốt mấy ngày qua, giây phút này đột nhiên chùng xuống. Bỗng dưng cô cảm thấy tất cả đều không quan trọng, cô cũng không cần khoác lên người bộ áo giáp nặng nề nữa, cũng không cần khó nhọc lê bước trong thế gian lạnh giá để bảo vệ mình, thậm chí là bảo vệ người khác. Cô không đủ tư cách, cũng không đủ sức, sự ra đi của cha đã rút cạn mọi sức lực trong người. Cô đã mệt mỏi, đã rã rời, muốn bước tiếp cũng không thể.

Anh ở đây, ngay trước mặt cô, là người cô đang ôm thật chặt. Anh chính là người sẽ cho cô sức mạnh. Cô và anh đã lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu, lúc này cô đã có anh, cô không muốn buông tay, cũng không thể buông tay. Cô vươn tay ôm siết lấy anh, giọng lạc đi: "Diệc Phong...".

Giọng nói yếu ớt nhưng trang nghiêm, cô nói từng chữ rõ ràng: "Đừng rời xa em".

Vòng tay đang ôm bỗng run lên.

Khi giới thiệu với mẹ, Lương Thần chỉ nói đơn giản: "Mẹ, đây là Lăng Diệc Phong".

Thực tế cái tên này có một thời không hề xa lạ trong gia đình họ Tô, mối tình đại học, cô không hề giấu người trong nhà nên mọi người đều biết Lương Thần có một cậu bạn tri như thế, chỉ chưa chính thức gặp mặt. Hôm nay mới gặp, dù đã có nhiều chuyện xảy ra, nhưng mẹ cũng không hỏi nhiều, chỉ coi như một người bạn của con gái, nhiệt tình mời ăn tối.

Sau bữa cơm, Lương Thần mang chăn nệm vào phòng khách, Diệc Phong ngồi trên đi văng lặng lẽ nhìn cô trải chăn lên đi văng đối diện.

Từ lúc xuống sân bay, nhận được tin nhắn của Lương Thần, anh rất lo lắng, một việc lớn như vậy, khi cô nói với anh cũng chỉ là mẩu tin nhắn đơn giản. Tuy nhiên, trên thực tế, thái độ của cô càng bình tĩnh thì anh lại càng thấy bất an. Anh hiểu người con gái thoạt nhìn có vẻ yếu đuối này, từ trước đến nay dù xảy ra chuyện gì cô đều quen tự kiềm chế, không muốn bộc lộ. Đối với anh, một Lương Thần như vậy, trái lại rất cần được che chở. Sự ra đi đột ngột của người cha đã tác động, gây ra nỗi đau đớn như thế nào đối với cô, anh khó hình dung nổi.

Chống khuỷu tay lên bàn, anh đăm chiêu nhìn Lương thần, bỗng thở dài.

Hình như nhận ra cử động của anh, Lương Thần quay lại, nhìn kỹ, cô thấy anh gầy đi rất nhiều so với lần gặp trước, mí mắt hơi sưng, cái nhìn mệt mỏi. Cô đến gần giọng lo âu: "Anh mệt sao?".

Diệc Phong ngồi thẳng người, lắc đầu "không", nhưng vẻ mệt mỏi không che giấu được. Lương Thần cắn môi: "Lại còn giấu nữa, anh đã ngồi máy bay bao nhiêu tiếng?". Không hỏi trước đó anh ở đâu, chỉ hỏi ngồi máy bay bao nhiêu tiếng. Diệc Phong nghĩ một lát, nói: "Mười ba tiếng". Thấy Lương Thần trợn mắt, anh bỗng bật cười, vẻ có lỗi: "Đến Bắc Kinh lại chuyển máy bay, bay tiếp ba tiếng nữa, cho nên mới đến muộn". Nhìn đám chân râu tua tủa màu xanh trên cằm anh, cô cau mày: "Thì ra anh đang ở nước ngoài".

"Đúng! Ở New York."

Anh đã vượt cả vạn dặm ư? Mắt cô thoáng cay cay.

Cô cúi đầu, quay người vuốt lại tấm nệm, hỏi nhỏ: "Vậy, hôm gọi cho em, thực ra có việc gì, lúc đó anh đang làm gì?".

Anh chợt bất động, rõ ràng anh không ngờ cô còn nhớ chuyện đó, anh không trả lời. Sau thấy ánh mắt nghi hoặc của Lương Thần, anh mới cúi đầu suy nghĩ, lát sau ngẩng đầu, anh mỉm cười: "Lúc đó...anh..đang đánh bạc".

Ánh mắt nửa đùa nửa thật của anh nhìn cô bỗng trở nên rất đỗi dịu dàng.

Lương Thần như trút được gánh nặng trong lòng bất lâu, cô nghiêng đầu nhìn anh nhoẻn cười: "Tưởng anh đi công tác, sao lại có chuyện tốt như vậy, thế nào, thắng đậm nên gọi điện chia vui chứ gì?".

Diệc Phong không trả lời, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt yêu kiều của cô. Khuôn mặt đó chỉ cần hé cuời là trở lên tuyệt đẹp.

Đó mới là hình ảnh thích hợp nhất với cô!

"Sao thế?" Bị anh nhìn lâu, Lương Thần hơi ngượng, cúi đầu.

Anh đứng dậy, đi vòng qua bàn trà ngồi xuống bên Lương Thần, nói giọng tinh nghịch: "Không thắng, không thua", bỗng anh giơ tay ôm vai cô, khuôn mặt đẹp áp vào cổ cô, thầm thì: "Lương Thần, chỉ là... anh nhớ em".

Cô xoay người ngả vào ngực anh.

Lát sau có tiếng bước chân mẹ và tiếng kẹt cửa, hai người buông nhau ra.

"Nghỉ sớm nhé", cô âu yếm nhìn anh nói nhỏ.

Cô tuy rời vòng tay ấm áp nhưng trong lòng lại ấm áp bội phần.

Mẹ và luật sư đang đợi Lương Thần ở phòng khách nghe đọc di chúc. Sáu mươi phần trăm số tiền gửi ngân hàng ông Tô để lại cho Lương Thần, số còn lại cùng toàn bộ bất động sản của công ty cũng như ngôi nhà đang ở ông để lại cho vợ.

Luật sư đọc xong, Lương Thần liếc nhìn mẹ, thấy thái độ của bà hoàn toàn bình thường, có vẻ như bà đã biết trước nội dung di chúc. Đầu tiên là mộ địa rồi lại đến di chúc, tất cả Lương Thần đều không hay biết, cô đương nhiên không thể giận cha, chỉ là phát hiện ra thì giữa cha và mẹ có rất nhiều điều cô chưa biết.

Sau khi luậ sư đi khỏi, mẹ đứng dậy tự rót trà cho mình, giữ tay cô trong lòng bàn tay, bà nói với con gái: "Qua ngày ba mươi Tết, con có thể đi".

Lương Thần kinh ngạc: "Con đang định bỏ việc để về giúp mẹ". Và lại nếu không vì chuyện công ty, cô cũng không thể để mẹ sống một mình khi cha vừa ra đi.

Mẹ lắc đầu, như đọc được tâm tư của con gái, bà mỉm cười: "Mấy năm nay mẹ giúp việc cho cha con, cũng coi như đã có chút ít kinh nghiệm, bây giờ mẹ cũng tự lo liệu được. Năm xưa con đã không muốn ở nhà, nhất quyết đòi đến đó, ngày ấy mẹ không ngăn cản, bây giờ lại càng không". Thấy Lương Thần định phản bác, mẹ xua tay, nói tiếp: "Đang lúc còn trẻ, con cứ đi làm công việc con thích, mấy năm nữa quay về cũng không muộn".

"Nhưng..."

"Không nhưng gì hết." Mẹ lắc đầu, nét mặt trở nên đăm chiêu, mẹ cúi đầu yên lặng như đang chìm trong ký ức. Lát sau ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lo âu của Lương Thần, mẹ mỉm cười ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói giọng rầu rầu: "Mẹ sống với cha con mấy chục năm không có tình yêu, ông ấy làm vậy là muốn bù đắp cho mẹ".Lương Thần sững người, những lời mẹ nói cô nghe như sét đánh ngang tai.

Mẹ quay đầu nhìn cô, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại. "Sự hòa thuận thường ngày chỉ là để cho người ngoài nhìn thấy. Nói ra chắc con không tin, nhưng từ ngày cha mẹ kết hôn cho đến lúc ông ấy qua đời, cha mẹ chưa bao giờ yêu nhau."Hai mẹ con xưa nay thân thiết như đôi bạn, Lương Thần cũng biết hôm nhân của cha là theo ý nguyện của gia đình, là do lời hẹn ước nào đó, thấy mẹ nói một cách trịnh trọng như vậy, cô biết mẹ không nói dối. Mặc dù vậy cô vẫn không thể nào tin được, lẽ nào hai người sớm tối bên nhau, tương kính như tân suốt hơn hai mươi năm qua, tất cả đều là giả tạo?

Họ đã sống bao nhiêu ngày tháng bên nhau, vậy mà không hề có tình yêu?

Nếu sự thật đúng như lời mẹ nói thì Lương Thần không dám tưởng tượng cuộc sống của họ đã tẻ nhạt như thế nào khi không có con cái bên cạnh.

Mẹ như chìm đắm trong suy tưởng, ánh mắt trở nên xa xăm, hồi lâu sau mưois chậm chạp cất tiếng: "Mẹ và cha con chung sống suốt hơn hai mươi năm, là người thân, bạn bè, quan tâm giúp đỡ, nương tựa vào nhau nhưng lại không thể trở thành người yêu của nhau. Câu sống lâu nên tình hoàn toàn không đúng với trường hợp của cha mẹ... Con cũng đừng ngạc nhiên, ngay từ khi thành hôn, cha mẹ đã thành thực với nhau, cha mẹ đều biết cả hai không phải là người trong lòng của nhau, nhưng do xã hội bấy giờ, không ai dám chống lại".

"... Cho nên, hai người mới sống với nhau ngần ấy năm trời?" Lương Thần nghẹn giọng, nghe những lời thổ lộ của mẹ, cô thấy trong lòng có điều gì đó đổ vỡ không thể nào cứu vẫn. Cô lẩm bẩm: "Thì ra một cuộc hôn nhân đẹp như vậy theo những gì con nhìn thấy, rốt cuộc chỉ là giả tạo?".

"Đúng vậy." Trên khuôn mặt nhợt nhạt như sáp của mẹ dần hé mở nụ cười, bà nói với một chút tiếc nuối: "Cha con dù không yêu mẹ nhưng đối xử với mẹ rất tốt, ông chưa bao giờ để cho mẹ phải khổ, nhưng cuộc đời mẹ cũng đã trôi qua, mẹ đã không được sống với người mình yêu... Lương Thần, đó là hạnh phúc, một thứ mà mọi thứ khác không thể nào thay thế, mẹ đã không có được nó, nhưng con thì khác...".

Dõi theo ánh mắt mẹ, ánh mắt cô dừng lại ở cánh cửa phòng khách đóng chặt. Trong giây phút đó, cô có cảm giác hạnh phúc thuộc về cô, sau bao năm quanh quẩn cuối cùng cũng đã trở về bên cô.

Gia đình vừa xảy ra biến cố, ngày Tết đối với Lương Thần đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng Lăng Diệc Phong vẫn quyết định ở lại đón giao thừa cùng với hai mẹ con. Lương Thần dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.

Ở bên nhau, nhiều khi đó chính là liều thuốc chữa lành vế thương hiệu nghiệm nhất. Cả hai dường như đều hiểu điều đó. Cũng chính quyết định này của Lăng Diệc Phong, khiến mẹ giục con gái mau chóng trở về thành phố C.

Quan hệ giữa Lương Thần và cha mẹ Diệc Phong thế nào, mẹ không biết, mẹ chỉ đơn giản cho rằng về lễ nghĩa, Lương Thần nên quay về thành phố chúc Tết gia đình bên đó.

Lương Thần thực lòng không muốn, cha vừa qua đời, lúc này đây, sao cô có thể để một mình mẹ trong ngôi nhà vắng vẻ khi tất cả mọi gia đình đều đoàn tụ đón Tết?

Mấy ngày nay Diệc Phong không có gì tỏ vẻ sốt ruột, thậm chí anh còn yên tâm ở lại. Nhưng mẹ giục Lương Thần: "Con bé này sao chẳng hiểu gì vậy. Người ta ở lại nhà mình lâu như thế, chẳng phải cũng vì con sao? Bây giờ không sớm trở về, ông bà bên đó chắc chắn không hài lòng".

Lời của mẹ lại khiến Lương Thần cảm thấy tủi thân, có một chuyện cô không muốn cho mẹ biết, sợ mẹ phiền lòng. Cô nói: "Vậy để anh ấy đi trước, mùng bảy hết phép con mới đi".

"Như vậy sao được?" Mẹ đưa mắt nhìn Diệc Phong đang nói chuyện điện thoại ngoài ban công, nói nhỏ: "Mẹ thấy nó rất nặng tình với con, lúc này con bảo nó đi trước làm sao nó chịu". Mẹ đặt tay lên bàn tay Lương Thần: "Chuyện của cha đã vậy, dù con ở nhà thêm vài ngày nữa cũng chẳng để làm gì. Con đi đi, hãy sống cho tốt, nhớ những lời mẹ dặn, vậy là đủ rồi. Cha con không còn nữa, chúng ta phải học làm quen với sự thực này, chỉ cần con hạnh phúc, coi như tâm nguyện lớn nhất của mẹ đã hoàn thành".

Lương Thần định nói, nhưng cô đã bị ánh mắt mẹ ngăn lại. Cô ngoảnh đầu nhìn ra ban công, thấy nửa người nhìn nghiêng của Diệc Phong, cách lớp cửa kính, nét mặt anh không nhìn rõ, chỉ thấy một bên cổ áo bị gió thổi bay chấp chới.

Những ngày này tuy hai người không nói với nhau quá nhiều, nhưng trái tim đau đớn của Lương Thần như được vuốt ve, xoa dịu từ khi anh đến. Có lẽ bởi vì anh hiểu tầm quan trọng của anh trong lúc này.

Mặc dù quan hệ của cô với cha mẹ Diệc phong không tốt, thậm chí họ còn không chấp nhận cô, nhưng không thể vì vậy mà Lương Thần có quyền cướp đi của họ quyền được ở bên cạnh người con trai duy nhất của mình trong những ngày Tết cổ truyền. Huống hồ không phải Diệc Phong không muốn ở bên cha mẹ.

Ngày hôm sau, trong không khí giá lạnh giá phảng phất mùi khói pháo, Lương Thần ôm mẹ thật chặt: "Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe", cô cứ thế bám chặt cánh tay mẹ, nước mắt chực trào ra, không nỡ bước vào taxi.

Mùng ba Tết, hay người đáp máy bay trở về thành phố C.

Trong máy bay, Lương Thần nhắm mắt dựa vào tay ghế.

Phía dưới, nơi cô đang dần rời xa là ngôi nhà đã sống từ nhỏ. Mỗi ngàu tại nơi đó, mặt trời vẫn mọc rồi lại lặn, người dân thành phố cũng vẫn bận rộn hoặc an nhàn như thường lệ, tất cả chẳng có gì thay đổi. Nhưng có một người cô vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

Máy bay bay với tốc độ tám trăm nghìn mét về thành phố C, Lương Thần mắt nhắm nghiền, đầu nặng trịch.

Trong khoang hành khách, không khí thoáng đãng nhưng cô lại có cảm giác như sắp ngạt thở, cô giơ tay hạ thấp ghế, sát lại gần hơi ấm quen thuộc bên cạnh. Anh ôm vai cô kéo vào người mình, cô buông người dựa hẳn vào bên đó, lồng ngực anh rộng và ấm, sự điềm tĩnh nơi anh truyền sang cô. Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Lương Thần tin tưởng tựa vào ngực anh, mặc cho nỗi đau tích tụ bấy lâu tuôn trào.

Cô tiếp viên hàng không đi qua hơi ngạc nhiên, sau đó quay trở lại, lặng lẽ đưa anh chiếc khăn giấy trắng tinh.

Diệc Phong ngẩn đầu, mỉm cười, nói nhỏ: "Cảm ơn", nhưng từ chối chiếc khăn giấy cô ta đưa. Anh cúi đầu nhìn đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày khẽ lay động, chân mi như có nước.

Máy bay xuyên qua lớp mây dày đặc, có lúc hơi xóc, Diệc Phong càng siết chặt hơn vòng tay của mình.

Thành phố C những ngày Tết chìm trong bầu không khí lạnh buốt. Mặc dù đã có lệnh cấm đốt pháo nhưng trong không khí vẫn phảng phất khói pháo, làm tăng thêm không khí ngày Tết.

Sau khi đưa Lương thần đến cửa tầng trệt, Diệc Phong bắt xe ra về. Lương Thần mở cửa phòng, thấy bui phủ một lớp dày. Trước khi về cô đã đóng kín cửa vậy mà bụi vẫn bám đầy, xem ra cần làm một cuộc tổng vệ sinh. Nhưng Lương Thần đã chẳng còn hơi sức cho việc đó. Thu dọn qua loa, cô nằm xoài ra giường, nước mắt lại ứa ra.

Nhưng như thế này e rằng không ổn, cô nhớ lại những lời mẹ dặn: Phải biết thích nghi, phải hạnh phúc.

Nếu được gặp cha lần cuối, cha sẽ mong muốn điều gì ở cô?

Cô biết đau thương mất mát không thể tồn tại mãi mãi, rồi sẽ đến ngày tất cả những nỗi đau thương mất mát đó sẽ phai nhạt dần theo thời gian, kể cả những nỗi đau lớn nhất, rồi sẽ đến lúc những mất mát này được nhắc lại với thái độ bình thản. Nhưng giờ đây chỉ mới nghĩ như vậy thôi cô đã cảm thấy đó là sự tàn nhẫn ghê gớm, thậm chí alf có lỗi với người đã khuất. Đó là sự vong ân bội nghĩa.

Tình ruột thịt sâu nặng sao có thể dễ dàng lãng quên?

Nhưng thời gian sẽ chữa lành tất cả!

Nằm một lúc lâu, cô với tay lấy điện thoại gọi cho mẹ báo tin đã đến nơi bình yên, cô nói với mẹ vài câu, dù mẹ đã có lời nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi vì đã để lại mẹ một mình trong những ngày này.

Cô dặn dò mẹ vài điều rồi tắt máy, lơ đãng nhìn ra màn đêm âm u bên ngoài, chợt có tiếng chuông điện thoại. Tiếng Diệc Phong trong máy: "Anh đang ở dưới nhà".

Gần đây hành tung của anh có vẻ bất ngờ. Cô trở dậy, vừa nghe điện thoại vừa đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, trời quá tối lại có sương mù nên cô chỉ thấy một bóng người lờ mờ, bỗng sực nhớ anh không biết cô ở tầng mấy, cô nói số tầng rồi mở cửa đứng đợi.

Lát sau, Diệc Phong từ thang máy bước ra, đã thay bộ trang phục nhàu nhĩ bằng bộ comple màu xám sang trọng, trông anh lúc này đúng là Lăng Diệc Phong mà cô vẫn thấy: đẹp, điềm đạm, sang trọng, cuốn hút.

Lương Thần vịn tay vào khung cửa, hỏi: "Sao muộn thế này...? ".

Nhìn đôi mắt hơi đỏ của cô, anh không đáp chỉ hỏi lại: "Em chưa ngủ sao?".

Lương Thần lùi lại để anh vào, đi lấy nước nóng, láy sau quay lại đặt khay nước lên bàn, cô đến bên anh, nét mặt đã tươi tỉnh trở lại: "Có lẽ trên máy bay, em đã ngủ quá nhiều nên bây giờ không thấy buồn ngủ". Cô nhìn anh mỉm cười.

Kim giờ của chiếc đồng hồ trên tường chậm chạo chỉ số mười một. Lăng Diệc Phong vẫn đứng yên lặng nhìn cô. Lương Thần ngượng nghịu khẽ chạm vào người anh, giục: "Còn đứng ngây gì vậy, anh ngồi đi". Cô liếc nhìn đi văng, bật cười, trên đi văng vẫn còn quần áo và mấy thứ lặt vặt lấy từ va li ra lúc trước.

Cô lại mỉm cười nhìn anh vẻ có lỗi, cô quay người định thu dọn, nhưng vừa quay đi cô đã bị anh ôm từ sau lưng.

Cô hơi sững người, chậm rãi đứng thẳng người lên. Cũng chính lúc đó cô cảm thấy vòng tay anh ôm càng chặt, đồng thời cũng thấy người sau lưng níu chặt lấy mình.

Tim bỗng đạp mạnh, cô khẽ hỏi: "Anh sao thế?".

Người đằng sau không trả lời, hơi thở anh thoáng qua. Lúc đó ngọn đèn trên trần bỗng lóe lên rồi vụt tắt, xung quanh tối om. Lương Thần ngây người, xoay lại, hai khuôn mặt đối nhau, cô thì thầm: "Chắc là điện quá tải".

Nhưng anh dường như không nghe thấy, đột nhiên thở dài, vẻ đắn đo trong ánh mắt biến mất.

Trong bóng đêm, anh ôm cô, hơi thở mạnh dần, vòng tay càng siết chặt.

Người ấy lại một lần nữa ở trong vòng tay anh, như những ngày xưa. Đây là người duy nhất anh yêu, cho nên dù trước mặt là bóng tối mịt mù, anh cũng sẽ nắm tay người ấy đi cùng.

Con đường phía trước có lẽ còn đen tối, nhưng điều đó dường như đã không còn quan trọng nữa, cho dù là xót xa hay che chở, anh hiểu, tất cả chỉ là cái cớ để anh biện minh cho lòng ích kỷ của mình.

Chẳng qua là không muốn buông tay,

Anh chỉ cần nắm chặt tay nhau, truyền hơi ấm cho nhau, sở hữu sự ấm áp này dẫu chỉ trong phút giây.

Hai người cứ thế đứng ôm nhau trong bóng tối, lát sau Diệc Phong thầm thì: "Lương Thần", anh dừng lại rồi với giọng bình thản, dường như điều sắp nói là hiển nhiên, đã được chuẩn bị từ lâu: "Chúng ta ở bên nhau nhé. Chúng ta lại về bên nhau được không?".

Người trong lòng anh như muốn khuỵa xuống, anh lại xốc cô lên, giọng vẫn dịu dàng: "Anh yêu em, từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy".