Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 72




Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhky

59703dfa5803b14a6974871ccddb95ebb1e8629d1514ad-og4oZm_fw658

“An Dương bởi vì niềm hạnh phúc vui vẻ nhất thời mà liền quên mất sự thật Mộ Lê Thần là một tang thi.

Hoặc là nói, hắn theo bản năng muốn xem nhẹ sự khác biệt giống loài giữa hai người.”

An Dương mỗi lần làm chuyện ngốc gì liền có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của Mộ Lê Thần, thật sự là khiến tim hắn run lên từng hồi.

Chuyện xấu hổ làm ra một đống bất quá cũng vì khiến người trong lòng cười nhiều một chút.

Hắn hoàn toàn không cảm thấy mình làm ra hành động như vậy có tổn hại hình tượng hay không.

Còn Mộ Lê Thần đối với tâm tư của An Dương không nhận ra, hoặc là nói hắn có nhận ra, nhưng cố ý bỏ qua.

So với báo thù, những chuyện khác không lo lắng nhiều.

Hơn nữa, Mộ Lê Thần là một tên thẳng thẳng thẳng nam, hắn hoàn toàn không nghĩ tới hai nam nhân còn có thể nói chuyện yêu đương.

Hành vi thầm mến yên lặng mà ân cần chăm sóc của An Dương cũng chỉ có thể đổi lấy một câu của Mộ Lê Thần: “Thật không hổ danh là anh em tốt của tôi!”

An Dương nhất tâm chuyển thành chính cung nghe thấy lời này của Mộ Lê Thần, chỉ có thể một ngụm máu suýt chút nữa phun ra đã yên lặng nuốt vào bụng.

Mộ Lê Thần không đành lòng khiến một mảnh hảo tâm của huynh đệ mình phải đổ sông đổ biển, chỉ có thể cắn răng đem đồ ăn trên bàn ăn hết sạch.

Ăn xong, hắn yên lặng sờ bụng, âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn công năng dạ dày hắn đủ cường đại, chung quy vẫn có dịch vị tiêu hóa để tiêu hóa tinh hạch, nên một ít thức ăn của nhân loại vẫn có thể tiêu hóa được.

Thế nhưng điểm bất đồng giữa giống loài này, ăn một bữa cơm thật khiến Mộ Lê Thần cảm giác mình sắp bệnh.

Mà An Dương lúc này vốn dụng tâm chăm sóc Mộ Lê Thần đau lòng không thôi.

A Thần của hắn ở bên ngoài mấy ngày qua nhất định rất khổ, khẳng định ngay cả cơm nóng cũng không đủ ăn, bằng không như thế nào sẽ đem đống thức ăn không quá ngon mà hắn làm ra ăn sạch sẽ?

Cái người này hình như đã quên mất thân phận tang thi của Mộ Lê Thần.

Nếu không phải ngọc không gian đã nhận chủ, An Dương dù thế nào cũng phải đem không gian linh bảo này trả lại cho Mộ Lê Thần.

An Dương đau lòng nhìn Mộ Lê Thần, nói: “A Thần, nếu như em thích đồ ăn anh làm, về sau mỗi ngày anh đều làm cho em ăn.”

Mộ Lê Thần: “……”

Hắn yên lặng mài răng: “Không cần.”

An Dương kiên trì không ngừng nói: “A Thần không cần lo lắng sẽ phiền toái đến anh, dù sao hiện tại thời gian bên trong không gian so với bên ngoài khác nhau, hoàn toàn không bị thời gian trì hoãn.”

Mộ Lê Thần sâu sắc hối hận vì chính mình nhất thời mềm lòng, hắn thật muốn cho mình vài cái tát, cho cái tật hay mềm lòng!

Tên An Dương kia tâm cứng như kim cương còn cần mình tới che chở? Cho dù bàn ăn này cứng chết hắn cũng có thể vui vẻ mà nuốt vào.

Mộ Lê Thần không muốn phải ủy khuất chính mình như vậy, ăn một bữa ăn giống tra tấn như vậy là đủ rồi.

Hắn quay mặt đi, không dám nhìn về phía biểu tình nghiêm túc của An Dương: “Tôi là tang thi, không cần ăn thức ăn của nhân loại.”

An Dương chợt nhớ đến thân phận tang thi của Mộ Lê Thần, cả người đều ảm đạm: “Xin lỗi…… anh quên ……”

Bởi vì bề ngoài Mộ Lê Thần cùng nhân loại, từ cách nói chuyện cho đến hết thảy đều giống như trước tận thế, như thể hoàn toàn không có điểm gì thay đổi.

An Dương bởi vì niềm hạnh phúc vui vẻ nhất thời mà liền quên mất sự thật Mộ Lê Thần là một tang thi.

Hoặc là nói, hắn theo bản năng muốn xem nhẹ sự khác biệt giống loài giữa hai người.

Mộ Lê Thần ngược lại không để ý: “Không sao, chỉ cần anh đừng bức tôi ăn cơm nữa là được rồi, tôi so với ăn những thức đó lại thích ăn đồ ăn vặt hơn.”

Nói rồi, hắn liền đưa tay vào trong chiếc túi da rắn nước đeo bên hông, lấy ra một viên thú đan đưa cho An Dương: “Cho anh, dùng để tiến cấp.”

Sau đó chính hắn lại lấy ra vài cái, giống như ăn đường đậu mà ném từng cái từng cái vào trong miệng, cảm giác như đang nhai viên đường đậu giòn tan. An Dương nghe được mà câm nín.

Hắn ngẩn ra nhìn thú đan trong tay, lại nhìn tới nhìn lui Mộ Lê Thần làm một bộ dáng ăn thú đan hệt như ăn đường đậu. Sau đó yên lặng cầm thú đan trong tay cất đi, hắn lo lắng nếu mình còn cầm như vậy, nhìn A Thần đối diện lại ăn ngon lành, hắn nhất định sẽ nhịn không được cũng đem thú đan bỏ vào trong miệng mà nhai……

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần ăn xong đồ ăn vặt, nói với An Dương: “Chúng ta đi tìm con suối lúc trước xem đi.”

An Dương không biết vì sao Mộ Lê Thần lại có hứng thú với một con suối sắp khô cằn như vậy, nếu là muốn uống nước, không phải bên này còn có một con sông nhỏ sao?

Bên cạnh bãi ruộng có một con sông nhỏ nước trong veo như con sông lớn được Huyền thủy chi tâm tinh lọc, đều có thể trực tiếp uống.

An Dương trong lòng nghi hoặc, liền hỏi.

Mộ Lê Thần chỉ cười mà đáp: “Trước tiên mang tôi đi xem cái đã.”

Hắn còn chưa nghĩ tốt làm sao để nói với An Dương chuyện về khỏa châu màu trắng sữa kia, chẳng lẽ muốn hắn nói với An Dương rằng, hắn vào lần đầu tiên tiến nhập không gian đã vụng trộm lấy đi khỏa châu tử thoạt nhìn hoàn toàn không đơn giản này sao?

Mộ Lê Thần biết An Dương sẽ không trách móc, thế nhưng hắn sẽ rất mất mặt a.

An Dương thấy Mộ Lê Thần hiện tại không muốn nói cho hắn, cũng không để ý, mang theo Mộ Lê Thần tiếp tục đi về phía con suối sắp khô cằn.

Nhìn đến con suối xa xa, Mộ Lê Thần phát hiện, quang cảnh xung quanh thay đổi không ít.

Ban đầu bên cạnh con suối này cũng không có cây cối xanh um tươi tốt gì.

Hỏi An Dương, An Dương liền nói: “Bởi vì con suối sắp cạn, cho nên anh đem cây đều dời đi chỗ khác”.

Dù sao này đất đai bên trong không gian thổ nhưỡng đều giống nhau sẽ không vì vấn đề khí hậu linh tinh mà có chuyện gì, có thể tùy tiện di chuyển.

Mà trên núi vừa lúc ruộng núi có một con sông, cây ăn quả được trồng ở đó bảo đảm tốt hơn.

Mộ Lê Thần đối với chuyện cây cối chuyển đi không có hứng thú, tùy ý gật gật đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nơi ngọn nguồn của con suối tinh tế nọ.

Nguyên bản chiều rộng tới vài mét, nay chỉ còn lại có nửa mét, so với một con mương nhỏ không khác biệt lắm, nhưng vẫn là một con mương đặc biệt.

Mộ Lê Thần thập phần có mục đích đi về phía đầu nguồn của con suối, An Dương không nói một lời đi theo phía sau.

Vẫn là con suối quen thuộc kia nhưng không giống lần đầu tiên hắn thấy phun ra một lượng lớn nước mà bây giờ chỉ chậm rãi chảy ra từng dòng nhỏ.

Mộ Lê Thần ngồi xổm xuống bên cạnh, nhìn dòng nước giống hệt như nước bị ô nhiễm trước khi tận thế, ánh mắt lộ ra một tia sâu xa.

Con suối này sắp khô cạn, đến cùng có phải hay không bởi vì hắn lấy đi khỏa châu màu trắng sữa kia?

Nếu là vì hắn lấy đi, như thế nào không phát hiện ra nước chảy lúc đó có xu thế ít đi?

Nếu không phải, vậy vì sao lại sắp khô cạn?

Mộ Lê Thần hỏi An Dương cùng ngồi bên cạnh: “Từ khi nào mà con suối này bắt đầu cạn đi?”

An Dương lắc lắc đầu: “Anh cũng không xác định, bởi vì không thường chú ý. Sau nhật thực lần thứ ba anh mới phát hiện điều này.”

Bởi vì sau khi hắn tiến cấp, rất nhanh liền xuất hiện một con sông nhỏ, trọng tâm của hắn cũng liền chuyển qua con suối bên ruộng kia, nên con suối bên này bị hắn xem nhẹ, cho đến khi hắn phát hiện tán lá của cây ăn quả dần biến thành màu vàng, mới biết được con suối sắp khô cạn rồi.

Mộ Lê Thần không nói gì, chung quy hắn cũng hoàn toàn không biết rõ thời gian cụ thể từ khi thì con suối bắt đầu khô đi.

Bất quá hắn cũng không trách An Dương, dù sao An Dương cũng không thể có thời gian mỗi ngày ngồi xổm ở đây nghiên cứu con sông rồi ghi chép lại.

Nghĩ nghĩ, Mộ Lê Thần vẫn là từ bỏ ý định đem khỏa châu thần bí thả trở lại con suối. Bởi vì, hắn thật sự không thể đưa ra một lời giải thích tốt, vạn nhất mất mặt với An Dương chuyện như vậy, hắn rất xấu hổ a.

Vì thế hôm nay Mộ Lê Thần liền tạm thời buông tha chuyện nghiên cứu vấn đề này.

Hắn hỏi An Dương: “Thời gian bên trong không gian so với bên ngoài nhanh hơn, nhưng cụ thể là nhanh hơn bao nhiêu?”

An Dương đáp: “Bên trong không gian không phân chia ngày đêm, tỉ lệ dòng chảy thời gian là 10:1, nếu anh tiến cấp, dòng chảy thời gian hẳn là còn có thể nhanh hơn nữa.”

Mộ Lê Thần gật gật đầu, nói: “Tôi đã ở giai đoạn Dẫn Khí kỳ tầng thứ chín đỉnh phong, sắp đạt đến Trúc Cơ, vốn đang vì tìm không thấy địa phương thích hợp để tu luyện Trúc Cơ mà phát sầu, hiện tại xem ra, bên trong không gian của anh luyện Trúc Cơ có vẻ rất tốt.”

An Dương vẫn luôn ước gì Mộ Lê Thần có thể cùng hắn ở trong không gian, một thế giới chỉ có hai người, vừa nghe Mộ Lê Thần nói ra lời này, mặt mày liền hớn hở: “Rất tốt đó, linh khí bên trong không gian so với bên ngoài cũng tinh thuần hơn.”

An Dương cũng là một tu chân giả thừa nhận truyền thừa, thời điểm tu luyện không chỉ thử tu luyện bên ngoài, cũng thử tu luyện trong không gian, hắn tự nhiên cũng rất rõ ràng vấn đề linh khí của không gian cùng bên ngoài.

Linh khí bên ngoài tuy rằng bởi vì mạt thế đến mà trở nên thập phần nồng đậm, nhưng không biết có phải hay không lại là duyên cớ khiến tang thi biến dị, bên ngoài phi thường hỗn tạp, muốn đưa vào đan điền, trước hết phải trải qua tinh luyện một phen, thật sự rất phiền toái.

Mà linh khí bên trong không gian lại tinh thuần hơn rất nhiều, chỉ cần tinh luyện một chút là có thể đưa vào đan điền, thậm chí trực tiếp hấp thu cũng không có vấn đề gì.

Bất quá linh khí tinh thuần hay không tinh thuần, Mộ Lê Thần ngược lại không cần để ý.

Bởi vì thức hắn tu luyện là ma công, là lấy khí huyết sát dẫn khí nhập thể.

Hắn bình thường tu luyện hấp thu khí huyết sát tiến cấp phi thường nhanh chóng, nhưng nếu là hấp thu linh khí cũng có thể, chỉ là so với hấp thu khí huyết sát sẽ chậm hơn nhiều, bất quá cũng an toàn hơn hẳn.

Khí huyết sát chính là thiên địa sát lục chi khí, được ngưng tụ tự nhiên, uy lực rất lớn, hấp thu khí huyết sát tu luyện, cho dù Mộ Lê Thần tu luyện là tế huyết đại pháp cũng không thể thường xuyên làm như vậy.

Cho nên Mộ Lê Thần nhiều nhất cũng là hấp thu linh khí.

Hắn tu luyện ma công rất bá đạo, khí huyết sát cũng đủ bá đạo, sau khi linh khí nhập thể, trực tiếp bị khí huyết sát thôn phệ hơn phân nửa, mới lưu lại từng sợi linh khí cực kỳ tinh thuần tiến vào trong Hồn tinh của hắn.

Hoàn toàn không cần hắn luyện hóa đám linh khí loang lổ tạp chất kia.

Bất quá An Dương nói với hắn như vậy dù sao cũng là có ý tốt, Mộ Lê Thần cũng không cố ý giải thích linh khí tinh thuần hay không tinh thuần đối với hắn hoàn toàn không quan trọng…… Dù sao hắn đã nhìn trúng thời gian mà không gian lưu chuyển, khẳng định sẽ ở trong không gian mà tu luyện.

Mộ Lê Thần đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn nhìn về phía An Dương: “Những động thực vật từ bên ngoài lấy vào đều dựa theo thời gian lưu chảy của không gian mà sinh trưởng sao?”

An Dương gật đầu, có chút hoang mang Mộ Lê Thần hỏi cái làm gì: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Mộ Lê Thần nhìn chằm chằm An Dương, sắc mặt trở nên không quá dễ nhìn.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn An Dương: “Ngu ngốc, còn hỏi tôi cái gì? Có phải anh thường xuyên ở bên trong không gian không ra ngoài?”

An Dương vẫn là không rõ Mộ Lê Thần vì cái gì lại sinh khí, bất quá nghe thấy Mộ Lê Thần hỏi, hắn vẫn thành thành thật thật gật đầu:“Trong không gian tốc độ tu luyện rất nhanh.” Bằng không hắn cũng sẽ không nhanh như vậy đã đạt tới cấp sáu.

Zombie: Thi xong gòi a~~ ヽ(;▽;)ノ Từ hôm nay lịch đăng chương mới trở lại bình thường, 3 ngày 1 chương nhóe (▰˘◡˘▰)