Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 67




Edit: Zombie cưỡi Lợn

Beta: Khanhky315c54abf633769ec25c4940b317598b492362e4bf73-Kjf3DC_fw658

“A Thần, anh chỉ có em.”

An Dương lấy ra ba túp lều trại, Mục Nhiên cùng Ân Phùng ở một cái, Tiểu Hắc cùng Hà Kỳ Tranh ở một cái.

Mà Mộ Lê Thần cùng An Dương đương nhiên là ở cái còn lại.

Hai người ngồi khoanh chân, tư thế bạn hữu cầm nến dạ đàm.

An Dương hỏi qua Mộ Lê Thần khi bị tách ra sống như thế nào.

Mộ Lê Thần chọn lựa nói một lần, còn những chuyện không tốt, tỷ như chuyện hắn hủy diệt căn cứ H tỉnh, chỉ hàm hồ nói qua một chút.

An Dương cũng mơ hồ đoán được, nhưng đối với chút việc này, hắn cũng không để ý, cái hắn để ý là Mộ Lê Thần trong mấy ngày qua có sống tốt hay không.

Khi nghe Mộ Lê Thần nói tới Hạng Dương phá rối khiến chuyện của hắn không như mong muốn, An Dương liền hối hận tại sao lúc trước không tự tay hành hạ cái tên đó đến chết chứ!

Lại nghe xong lai lịch của Mục Nhiên cùng Ân Phùng còn có Hà Kỳ Tranh, Tiểu Hắc, An Dương nhịn không được khuyên nhủ: “A Thần, tâm phòng người không thể không có, người tên Mục Nhiên kia là vì em bắt hắn thỏa hiệp, không thể không đề phòng. Còn có Ân Phùng, cứ như vậy sảng khoái đáp ứng giúp em làm việc, có thể trong lòng cũng có tính toán. Em đừng quá tín nhiệm bọn họ.”

Hắn do dự trong chốc lát, lại nói thêm: “Thân phận của em tương đối mẫn cảm, bọn họ đều là nhân loại, sẽ không thành tâm đối với em.”

An Dương nhìn thật cẩn thận thần sắc Mộ Lê Thần, lo lắng lời mình nói có khiến hắn suy nghĩ nhiều hay không, sợ hắn sẽ nghĩ mình để ý thân phận tang thi của hắn.

Mộ Lê Thần thoáng nhìn qua ánh mắt bất an của An Dương, trong lòng có chút thấp thỏm, hiện tại cũng đã biến mất.

Hắn cười nói: “Không sao, tôi có được bí pháp trong truyền thừa, có thể khiến bọn họ tuyệt đối trung tâm với tôi.”

Mộ Lê Thần chưa nói bí pháp kia có bao nhiêu tàn nhẫn, lo lắng An Dương sẽ để ý trong lòng.

An Dương không nghĩ nhiều như vậy, hắn ngược lại còn cao hứng: “Vậy tốt quá, A Thần, sau khi em luyện thành bí pháp, thi triển với anh đầu tiên đi.”

Đối với loại bí pháp này, An Dương cũng là có biết một chút, hắn dù sao cũng là một truyền thừa giả.

Tuy rằng trong truyền thừa của hắn không có bí pháp gì, nhưng lại có một hai câu giới thiệu về bí pháp.

Loại này có thể khống chế nhân loại vì mình mà nô bộc, chỉ có vài vị ma tu hoặc tu sĩ nửa chính nửa tà mới biết.

Người bị khống chế vẫn như trước có thể bảo trì ký ức cùng tình cảm của mình, đồng thời sẽ đối với chủ nhân của mình mang sự phục tùng phát ra từ nội tâm linh hồn, tuyệt đối sẽ không bao giờ có nửa điểm ý nghĩ muốn phản.

Một khi người bị khống chế bị địch nhân bắt giữ, bị bắt Sưu Hồn, bí pháp cấm chế bên trong linh hồn nô bộc lập tức kích phát tử vong, khiến địch nhân không thể Sưu Hồn.

An Dương muốn Mộ Lê Thần thi triển loại bí pháp này với hắn, là vì nguyên nhân cuối cùng.

Có khế ước bức thúc, hắn cho dù bị người Sưu Hồn, cũng sẽ không để lộ ra tin tức bất lợi đối với A Thần.

Mà trong lòng Mộ Lê Thần hiện tại không rõ đang có loại tư vị gì.

Hắn luôn cố kỵ An Dương là nhân loại, bản thân là tang thi, lập trường trận doanh của hai người đều đối lập, đối với An Dương giấu giấu diếm diếm.

Tuy rằng không đến mức lừa gạt hắn, nhưng đối với hắn cũng có không ít bí mật.

So sánh với nhau, thái độ thản nhiên của An Dương cơ hồ khiến Mộ Lê Thần vô cùng xấu hổ.

Có lẽ…… Hắn có thể lại thử đem tín nhiệm của mình một lần nữa giao cho?

Mộ Lê Thần nghĩ như vậy.

Hắn không phải người thiếu quyết đoán, Mộ Lê Thần nếu đã quyết định muốn tín nhiệm An Dương, hắn nghĩ liền làm.

Mộ Lê Thần nghiêm túc nhìn về phía An Dương, nói với hắn: “Tôi có vài việc muốn nói cho anh.”

An Dương cũng thực nghiêm túc nghe: “Em nói đi, anh đang nghe đây.”

Mộ Lê Thần nói: “Anh hẳn là biết tôi có thể khống chế rất nhiều tang thi, mà căn cứ H tỉnh chính là do tôi dẫn đại quân tang thi tiến đến hủy diệt.”

Ngữ khí hắn thập phần nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng hắn lại phi thường khẩn trương.

An Dương hết sức kinh ngạc: “Vì cái gì?”

Mộ Lê Thần quay mặt sang một bên, không nhìn hắn: “Không vì cái gì cả, tôi chỉ muốn giết người, tang thi cùng nhân loại vốn là thiên địch.”

An Dương nghe ra trong giọng Mộ Lê Thần nói mang theo vài phần xa cách, trong lòng hoảng hốt, vội vàng giữ chặt tay hắn, lo lắng nói: “A Thần, anh không có ý chỉ trích em, cũng không phải để ý thân phận của em. Anh…… anh chỉ là trong lòng hiếu kì thuận miệng hỏi một câu. Em nếu muốn giết người cứ giết, em muốn hủy diệt căn cứ cứ hủy diệt, không cần phải để ý cái nhìn của anh.”

Thời điểm An Dương nói ra lời này, không có một chút do dự, đối với hắn mà nói, tồn vong của toàn nhân loại đều không quan trọng bằng việc A Thần của hắn vui vẻ.

Hắn chính là ích kỷ, hắn ngoại trừ cha mẹ đã qua đời, cũng chỉ để ý duy nhất đến người có công giáo dưỡng hắn Mộ gia gia và A Thần – người mà hắn yêu thương.

Có lẽ tại thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, hắn còn có thể làm một thánh mẫu, cứu một mạng người bằng xây bảy cái chùa.

Nhưng hiện tại…… Tại trải qua bao nhiêu lần cứu người lại bị người tính kế, tâm An Dương đã sớm lạnh.

Ấm áp duy nhất chống đỡ để hắn cố gắng giãy dụa sinh tồn tại mạt thế, chính là A Thần của hắn.

Trên đời này không phải không có người tốt, người An Dương cứu cũng có người mang chân tâm cảm kích hắn.

Nhưng mà vậy thì sao? Những người đó không quan trọng.

Bọn họ cho dù thật sự có tâm cảm kích, nhưng đối với hắn mà nói, bất quá cũng chỉ là người xa lạ.

Bọn họ cũng có điều quan trọng nhất của mình, trong lòng bọn họ, cái ân cứu mạng của hắn cũng không đáng gì.

Tựa như, hắn sẽ không vì báo đáp ân nhân cứu mạng mà đi bán đứng A Thần.

Thậm chí, nếu có người nói cho hắn, chỉ cần bán đứng ân nhân cứu mạng hắn liền có thể cứu được A Thần, hắn khẳng định sẽ không chút do dự làm.

Ít đi một phần ân cứu mạng, so với người trọng yếu nhất của mình vẫn tồn tại, thật sự không đáng nhắc đến.

Lăn lộn ở mạt thế lâu như vậy, An Dương sớm học xong cái gì gọi là ý chí sắt đá. Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là vĩnh viễn có thể giữ A Thần ở bên cạnh.

Về phần ý tưởng có thể nói là làm càn kia, hắn cơ hồ không dám để cho nó nảy sinh. Đó là ảo tưởng tốt nhất trong đáy lòng hắn, thậm chí tốt đẹp đến mức hắn không dám nói ra.

An Dương nhìn ngắm khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Lê Thần, tựa hồ muốn đem dung mạo hắn khắc sâu vào cõi lòng.

Hắn đến nay vẫn không dám tỏ rõ tâm ý với Mộ Lê Thần, chính là lo lắng sẽ khiến hắn e sợ, vẫn nên từng bước mà tiến, hắn nghĩ đầu tiên sẽ trở thành người tồn tại không thể thiếu bên cạnh A Thần……

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần đối với An Dương mà nói thập phần khiếp sợ, hắn thậm chí không thể tin được lời này là từ An Dương trước đây còn vì cứu người mà sinh ra mâu thuẫn với hắn nói ra.

“Anh…… Anh nói thật? Anh không ngại tôi……”

Không ngại tôi cứ như vậy điên cuồng trả thù nhân loại sao?

An Dương vòng tay lại ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Không ngại, anh cái gì cũng không để ý…… A Thần, anh chỉ có em.”

“Nếu em muốn hủy diệt thế giới, anh với em sẽ cùng nhau đi hủy diệt thế giới này, vĩnh viễn không xa rời nhau, như vậy không tốt sao?”

Mộ Lê Thần chớp mắt nhìn, hắn thấy mình sắp cảm động đến khóc rồi, chỉ tiếc sau khi trở thành tang thi đã sớm mất đi khả năng rơi lệ.

Hắn có chút tiếc nuối nói: “Anh thật biết dỗ người, đáng tiếc tôi tuyệt đối sẽ không bị anh cảm động mà khóc.”

An Dương nghĩ đến Mộ Lê Thần đã không thể khóc nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, sau đó buông hắn ra. Cười nói: “Vậy xem ra anh nói còn chưa đủ cảm động đi.”

Mộ Lê Thần lắc lắc đầu: “Anh nói cũng rất cảm động rồi, đáng tiếc, tôi đã không còn là người……” Mấy từ cuối cùng nhỏ dần đến không thể nghe thấy.

An Dương nhìn đôi mắt tối đen không chút cảm xúc của Mộ Lê Thần, trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “A Thần…… Em trong lòng anh mặc kệ biến thành cái dạng gì, đều là A Thần của anh……”

Mộ Lê Thần bị lời này của An Dương chọc cười: “Anh có phải hay không xem quá nhiều phim thần tượng rồi? Mấy lời này là thú nhận với bạn gái của mình mà, sao lại đi nói với tôi chứ?”

An Dương chua xót nhìn biểu tình vui vẻ trên mặt Mộ Lê Thần, im lặng không nói gì.

Hắn còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ nói: ‘Anh chính là đang thú nhận với em’?

Hắn mà nói ra thì thật lo lắng chính mình hôm nay chỉ vừa gặp A Thần đã bị đá ra ngoài.

Mộ Lê Thần vừa để ý tới thời gian đã rất muộn, liền nói với An Dương: “Anh mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.”

Hắn là tang thi, không ngủ không thành vấn đề, nhưng An Dương là nhân loại, nghỉ ngơi không tốt tinh thần lực sẽ rất tệ.

An Dương cũng rất rõ ràng điểm này, nhưng hắn vẫn mang ý tưởng không thể để ai biết nói với Mộ Lê Thần: “A Thần, em cũng nghỉ ngơi đi.”

Cho dù còn chưa thể xác định quan hệ tình nhân, nhưng quan hệ bạn hữu đồng giường cộng chẩm một phen cũng là vô cùng tốt.

Ngủ chung giường nha~…… Nghĩ mà thật kích động.

Đáng tiếc Mộ Lê Thần một chút thỏa mãn ảo tưởng của hắn cũng không có, trực tiếp cự tuyệt.

“Không sao, anh ngủ đi, tôi không cần ngủ.”

Nói xong, hắn liền triệu hồi Huyết Ma đao, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Mộ Lê Thần đối với việc tăng cường thực lực thập phần bức thiết, cho nên hắn cơ hồ là tranh thủ từng giây tu luyện, đừng nói thời gian ngủ buổi tối, ngay cả ban ngày đi đường hắn cũng không quên tu luyện.

An Dương nhìn Mộ Lê Thần đã bắt đầu tọa thiền, trong lòng thất vọng, lại có chút cảm giác cấp bách.

Thực lực của mình vẫn là quá thấp, nếu muốn theo bên người A Thần, trợ giúp hắn một tay, muốn chiếm cứ một vị trí không thể thiếu, nhất định phải có kỹ năng, thực lực phải đủ mạnh mới có thể.

Nghĩ đến thực lực của mình còn thấp, An Dương cảm thấy chính mình cần phải càng thêm cố gắng mới được.

Vì thế hắn dứt khoát không ngủ, cùng Mộ Lê Thần khoanh chân tu luyện.

An Dương tu luyện trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới Liệt Diễm thần cung của Hạng Dương còn đặt bên trong ngọc không gian.

Lúc trước Lôi Hỏa dong binh đoàn vì Băng Sương thần cung của hắn mà đuổi giết khắp thiên hạ, tựa hồ nó cùng Liệt Diễm thần cung của Hạng Dương có quan hệ.

Nghĩ đến đây, An Dương nhìn thoáng qua Mộ Lê Thần đang chuyên tâm tu luyện, sau đó vào không gian.

An Dương vừa tiến vào không gian, Mộ Lê Thần liền mở mắt.

Hắn nhìn nơi An Dương vừa ngồi ban nãy nay trống không, biểu tình trên mặt trầm trầm.

Hắn đưa tay lấy ra từ trên người một khỏa châu màu trắng sữa, lúc này khỏa châu tản ra một vầng sáng trắng.

Khỏa châu này chính là Mộ Lê Thần lấy ra từ con suối bên trong không gian của An Dương khi lần đầu tiên hắn mở không gian, An Dương dẫn hắn tiến vào.

Khỏa châu màu trắng sữa này đến tột cùng là cái gì, cụ thể còn có công năng gì, Mộ Lê Thần không biết.

Nhưng hắn biết, khỏa châu này tuyệt đối không đơn giản.

Zombie: Hôm nay rãnh một chút, tranh thủ đăng 2 chương:3