Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 123: 123




“An Dương rất cố chấp vấn đề an nguy của Mộ Lê Thần”

Thời điểm Mộ Lê Thần trở lại khách sạn, trên người rất sạch sẽ, nhưng mùi máu tươi vẫn còn.

An Dương không hỏi hắn đã làm gì, chỉ đưa cho hắn một bộ quần áo bảo: “Đi tắm một cái rồi thay đồ đi.”

Mộ Lê Thần cầm quần áo vào phòng tắm, cũng không giải thích mình đã đi nơi nào, tại sao toàn thân lại ngập mùi máu tươi.

Nhưng chuyện này không có nghĩa giữa hai người có ngăn cách, ngược lại còn chứng minh tín nhiệm giữa bọn họ đã không cần phải dò hỏi nhau nữa.

Mộ Lê Thần tắm rửa xong đổi một thân quần áo sạch sẽ, mùi máu tươi trên người cũng nhạt đi, hắn ngồi bên cạnh An Dương, thuật lại sự tình lúc trước, giọng nói êm tai cứ thế từ từ kể: “Mười dị năng giả kia là do Lâm gia ở căn cứ S thị phái tới, trong đó còn có hai đệ tử của Lâm gia sử dụng đao pháp. Còn có cuộc thẩm vấn ba dị năng giả trong đó, về cơ bản tôi có thể xác định lý do Lâm gia không muốn rời khỏi căn cứ S thị là vì cái hố có thể giúp Thổ hệ dị năng giả nhanh chóng đề cao thực lực.”

An Dương trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “A Thần, em có biết cái hố kia vì sao lại có thể giúp Thổ hệ dị năng giả thuận lợi tiến cấp không?”

Mộ Lê Thần nói: “Thứ có thể giúp Thổ hệ dị năng giả tiến cấp chỉ sợ không phải cái hố đó, mà là thứ bên trong nó……” Hắn vừa nói vừa cầm khỏa mộc thủy chi tâm cùng với Duệ Kim chi tâm tử khí trầm trầm ra “Nếu tôi đoán không sai, thứ bên trong cái hố hẳn chính là Hậu Thổ chi tâm.”

Cũng chỉ có bảo bối thần kỳ Ngũ Hành chi tâm mới có thể giúp nhiều dị năng giả thuận lợi tiến cấp như vậy.

Chẳng qua, kiếp trước không phát hiện được công năng của Ngũ Hành chi tâm phỏng chừng là vì Mộc Hoa chi tâm cùng Huyền Thủy chi tâm không có ai có khả năng thu thập được, mà Duệ Kim chi tâm thì mất đi sinh cơ, hơn nữa còn bị Lý Hoành Triết đặt trong sở nghiên cứu ngầm, mới không xuất hiện tình huống một lượng lớn dị năng giả nhanh chóng tiến cấp như bây giờ.

Lần này Hậu Thổ chi tâm không biết sao lại bị người khác phát hiện, còn bị Lâm gia lợi dụng giúp Thổ hệ dị năng giả tiến cấp.

Đao pháp của Lâm gia phong phú, hơn phân nửa đệ tử của Lâm gia thức tỉnh dị năng đều là hệ Thổ, bởi vậy Lâm gia mới không nỡ rời khỏi vùng đất chứa Hậu Thổ chi tâm.

Mộ Lê Thần cũng công khai ở trước mặt An Dương lộ ra biểu tình thèm thuồng Hậu Thổ chi tâm.

An Dương nghiêm túc nói: “Này có phải là Hậu Thổ chi tâm hay không chỉ mới là giả thuyết, bất quá bảo bối này nằm ở đây lâu như vậy mà Lâm gia cũng chưa thể lấy được, chúng ta đi lấy càng phải ngàn lần cẩn thận.”

Mộ Lê Thần vốn muốn nói chỉ cần một người hắn đi là được, nhưng nghe An Dương nói ‘Chúng ta’ cùng đi, trong lòng vẫn rất cao hứng. Thời điểm mạo hiểm mà bên cạnh vẫn luôn có một người bất ly bất khí, loại cảm giác này thật sự rất khiến người mê muội.

Bất quá Mộ Lê Thần vẫn nói: “Một mình tôi đi là được rồi. Dù sao trên người tôi cũng có ba viên trong Ngũ Hành chi tâm hộ thể, nói không chừng sẽ thành công. Cho dù không thành công, cũng có thể bình yên vô sự trở về.”

So với An Dương mới đạt đến cấp chín, Mộ Lê Thần đã là cấp mười một thực lực cao hơn vài tầng không nói, dị năng của hắn còn thập phần biến thái, lại có lực công kích cường hãn của Huyết Ma đao, một mình hắn đi mới là thượng sách.

Trong lòng An Dương biết Mộ Lê Thần đi một mình mới là biện pháp tốt, cho dù thất bại còn có thể dùng dị năng thuấn di thoát ra, nếu mình cùng đi, nói không chừng còn cản chân người ta, hắn không phải cái loại phi thực tế, suốt ngày thích cùng chung hoạn nạn mà đâm đầu vào chỗ chết, nhưng nếu muốn hắn ở lại chỗ này hắn thực không yên lòng.

An Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp: “Hay là, anh đi cùng em, nhưng không tiến vào cái hố kia, chỉ ở bên ngoài dùng viễn công* hỗ trợ em?”

(*Công kích từ xa)

Không đặt Mộ Lê Thần dưới mi mắt, hắn không cách nào yên lòng.

Mộ Lê Thần biết tính tình An Dương rất dính người, một khắc cũng không muốn rời khỏi mình, trong lòng biết hắn như vậy đã là thoái nhượng, liền gật đầu đồng ý.

××××××××××××

Mộ Lê Thần trừ An Dương ai cũng không mang theo, chỉ buộc cái tên dị năng giả cấp tám kia dẫn đường đi tìm bản đồ để đến cái hố.

Theo như tên kia nói, hố rất lớn, xung quanh đều bằng phẳng, nhưng rừng cây vẫn phải có, cảnh quan không thể nói rõ được gì, bản đồ cũng không quá chi tiết. Nhưng đàn em của Mộ Lê Thần nhiều vô số, chuyện tìm kiếm nơi như vậy vẫn khá dễ dàng, hắn sớm đã kết hợp bản đồ trên tay cùng với vị trí mà đám tang thi tìm ra, phỏng đoán được cái hố nọ nằm ở đâu.

Tuy rằng hố đã bị Lâm gia che giấu ngăn các dị năng giả khác tìm đến, ngay cả tang thi còn không thể vào được, nhưng Mộ Lê Thần còn có thể khống chế tang thi chim cơ mà.

Bọn họ phòng được trên đất bằng nhưng còn có thể phòng được chim trên trời sao?

Mộ Lê Thần đã điều tra xong, Lâm gia sẽ chỉ vào lúc nửa đêm mới cho dị năng giả đến bên cạnh hố tu luyện, ban ngày thì không có người tu luyện.

Hắn đoán Lâm gia làm như vậy nguyên nhân phỏng chừng là vì lo lắng có người ban ngày ban mặt sẽ phát hiện được địa điểm của cái hố, càng có thể là do Hậu Thổ chi tâm vào ban đêm mới cung ứng năng lượng.

Dựa theo nghiên cứu mà Mộ Lê Thần nghiên cứu được từ Ngũ Hành chi tâm, thuộc tính mỗi một viên trong Ngũ Hành chi tâm đều bất đồng, thời gian và địa điểm phóng thích năng lượng cũng bất đồng.

Tỷ như Mộc Hoa chi tâm vào ban ngày có ánh nắng mới phóng thích năng lượng nhiều nhất, Huyền Thủy chi tâm muốn phóng thích năng lượng nhiều nhất phải ở trong môi trường và thời tiết có độ ẩm cao, Duệ Kim chi tâm thì bởi vì mất đi sinh cơ, thời thời khắc khắc đều giải phóng năng lượng.

Về phần Hậu Thổ chi tâm, hắn còn chưa cầm được trên tay, làm sao biết……

Mộ Lê Thần và An Dương cùng đến chỗ cái hố, Mộ Lê Thần tự nhiên đem hắn trở thành là một trợ lý đắc lực, manh mối tin tức gì có thể nghĩ ra đều nói cho hắn, hai người cùng nhau suy nghĩ tốt hơn là một người đơn phương động não.

An Dương cũng cố gắng nghe ngóng manh mối có hữu dụng cho Mộ Lê Thần.

Mộ Lê Thần và An Dương không đi bộ, mà tìm hai biến dị thú cưỡi đi, tốc độ biến dị thú chạy so với bọn họ đương nhiên nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn mất hai ngày mới đến nơi.

Bởi vì vị trí giống với nơi mà tên dị năng giả cấp tám kia miêu tả không hề ít, hai nơi bọn họ tìm qua lúc nãy đều không phải, lần thứ ba mới tìm đúng.

Về phần vị trí chính xác làm sao đoán ra được? Đương nhiên là phải xem khu vực phụ cận có người hay không.

Cho dù Lâm gia có muốn hay không muốn bị người khác chú ý, nhưng bởi vì cái hố này thật sự rất quan trọng, Lâm gia vẫn âm thầm an bài không ít đệ tử thủ hộ.

Mộ Lê Thần và An Dương vừa thấy bộ dáng nghiêm cẩn của thủ vệ, liền biết đã tìm được nơi cần tìm.

Mộ Lê Thần dán lên người mình và An Dương không ít bùa ẩn thân và bùa che giấu khí tức cao cấp, sau đó sử dụng dị năng ẩn thân, hai người lẻn vào trong.

Đám thủ vệ của Lâm gia rất nghiêm cẩn, nhưng Mộ Lê Thần và An Dương vẫn dựa vào dị năng ẩn thân mà đi vào, nếu nửa đường gặp phải đội tuần tra thì bọn họ liền đứng tại chỗ như tượng, sau đó tiến vào Càn Khôn giới, chờ khi thủ vệ tuần tra rời đi mới lặng lẽ tiếp tục lẻn vào.

Có hai đòn sát thủ là dị năng ẩn thân cùng Càn Khôn giới này, bất cứ phòng ngự nào đối với hai người bọn họ mà nói cơ bản đều là thùng rỗng kêu to.

×××××××××××××××

Mãi đến khi nhìn thấy được cái hố, Mộ Lê Thần mới biết được kích cỡ cái hố trong miệng tên Thổ hệ dị năng giả cấp tám kia có bao nhiêu khổng lồ.

Mộ Lê Thần cùng An Dương đứng bên cạnh hố, chỉ thấy trước mặt chính là một mảnh thâm uyên, nhìn không thấy nổi phía bên kia cũng nhìn không thấy nỗi đáy hố, ánh nắng chói mắt chiếu vào những phiến đá màu vàng nâu phản xạ lại đâm vào mắt sinh đau.

Mộ Lê Thần ngược lại không phải e ngại tia sáng chói mắt, đôi mắt như vực sâu đen thẳm của hắn phảng phất như có thể hấp thu hết thảy quang mang nọ, không chịu một chút ảnh hưởng.

Thị lực hắn rất tốt, tuy rằng so ra kém hơn kính viễn vọng và thấu thị của Mục Nhiên, nhưng nhìn vào đáy hố sâu vẫn phát hiện có một mảng sáng màu vàng mơ mơ hồ hồ.

Nhưng hiện tại là ban ngày, mảng sáng kia là màu vàng, hắn thoạt nhìn liền có chút không xác định được có phải do mình sinh ra ảo giác hay không.

Đáng tiếc không thể dẫn Mục Nhiên đến đây, Mộ Lê Thần thật có chút tiếc nuối thầm nghĩ.

Hắn quay đầu nói với An Dương: “Dưới đáy hố có phải Hậu Thổ chi tâm hay không tôi cũng không rõ, tôi không có một chút cảm giác lực hấp dẫn.”

Nói như vậy bởi vì mỗi một viên trong Ngũ Hành chi tâm đều sinh ra lực hấp dẫn cường liệt đối với hắn, tỷ như cảm giác của hắn khi gặp được Mộc Hoa chi tâm và Huyền Thủy chi tâm, hay cho dù là Duệ Kim chi tâm đã mất đi sinh cơ được Lý Hoành Triết đặt trong hộp gỗ cách ly.

Lần này lại không xuất hiện cảm giác đó nữa……

Cho nên Mộ Lê Thần quyết định, hắn sẽ đi xuống xem xem.

An Dương biết Mộ Lê Thần đã ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, hơn nữa hắn cũng biết tầm quan trọng của Hậu Thổ chi tâm đối với Mộ Lê Thần.

Vì thế khi Mộ Lê Thần nói hắn muốn đi xuống, An Dương chỉ kiên trì nói: “Anh với em cùng xuống.”

Mộ Lê Thần mất hứng: “Đừng quên trước khi tới đây anh nói với tôi cái gì.”

An Dương vô tội nhìn hắn, nói: “Anh trước khi đến đấy nói muốn giúp em, chỉ là hiện tại anh phát hiện, bên ngoài đều là thủ vệ, anh một khi dùng cung tên giúp em, chẳng phải sẽ bại lộ sao? Cho nên anh chỉ còn một sự lựa chọn là xuống cùng với em.”

Mộ Lê Thần thờ ơ nhìn hắn nói xạo: “Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi rất nhanh sẽ trở lên.”

An Dương rất cố chấp vấn đề an nguy của Mộ Lê Thần, làm sao hắn chịu nghe lời Mộ Lê Thần, duy độc đề cập đến vấn đề an toàn của người trong lòng hắn liền không nguyện ý.

“Không được! Vạn nhất có cái gì nguy hiểm, em không thể tiến vào Càn Khôn giới thì làm sao?”

“Tôi còn có thuấn di!”

“Không được! Thuấn di phải mất thời gian khôi phục mới có thể sử dụng tiếp, không kịp thì làm sao?”

“Thực lực của tôi rất cao, thoát khỏi chỗ này không thành vấn đề.”

“Không được! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất bên trong có thứ quỷ quái gì, em trúng chiêu thì làm sao?”

(Zombie: Má, An Dương, anh cũng phải nhìn coi A Thần của anh là cái thứ quỷ quái gì, người ta là tang thi hoàng a tang thi hoàng, là cái dạng ma nhìn ma sợ, quỷ thấy quỷ bỏ chạy đấy!! ԅ(≖△≖ԅ))

“An! Dương!” Mộ Lê Thần nghiến răng nghiến lợi, hắn phát hiện An Dương đã sớm lên kế hoạch cho chuyện này, có lẽ An Dương căn bản đã không có ý định nghe lời hắn ngoan ngoãn ở trên mặt đất.

An Dương cười tủm tỉm đáp: “Ừ? A Thần, em kêu anh?”

Dù sao hắn hiện tại mềm cứng không ăn, vì để đi theo bên người che chở cho A Thần, hiện tại cái gì cũng không thèm để ý, cho dù là chọc A Thần nổi nóng cũng không sao.

An Dương tự biết thực lực mình không bằng Mộ Lê Thần, nhưng hắn lại có bảo bối hộ thân mà Mộ Lê Thần không có, Càn Khôn giới, hoàn toàn là Thần Khí bảo mệnh nghịch thiên, nếu không phải bởi vì hắn đã được nó nhận chủ không thể đổi trả thì hắn đã đem nó giao lại cho Mộ Lê Thần rồi.

Nếu không có biện pháp đem Càn Khôn giới giao cho A Thần, như vậy hắn quyết định, về sau phàm là nơi nguy hiểm nào mà A Thần muốn đi, hắn đều phải đi cùng, tùy thời chuẩn bị kéo A Thần tiến vào Càn Khôn giới.