Sự Báo Thù Của Tang Thi Hoàng

Chương 111: 111




“Gã cũng không phải nhân vật phản diện boss cuối, loại chuyện nhàn quá không có chuyện gì làm liền chạy đi hủy diệt thế giới này, ngoại trừ nhân vật chính ra còn ai dám làm chứ hả?”

Chỉ như vậy trong lúc nhất thời, tổn thất liền cực kỳ nghiêm trọng, có Mộ Lê Thần cảnh báo trước mà đã như vậy.

Thật khó có thể tưởng tượng nếu dưới tình huống hoàn toàn không hề phòng bị, số dị năng giả cùng truyền thừa giả có bao nhiêu năng lực có thể sống sót chứ? Cho dù ma nhân điều khiển đám quái vật có thực lực công kích cao, bọn họ chỉ có dưới tình huống không có cách nào mới lui.

Nhưng mà lúc này chỉ mới vừa bắt đầu.

Nhóm quái vật đầu tiên từ lòng đất chui ra đều bị dị năng giả cùng truyền thừa giả liên thủ giảo sát, sau lại xuất hiện một màn đánh lén, nhìn qua phảng phất như có vô cùng vô tận quái vật mai phục tại nơi này, khiến người khác không có nổi một tia hi vọng.

Các dị năng giả đều bị đám quái vật đánh lén cản trở, mà đám quái vật dưới tường thành ngoài căn cứ thì không có bất cứ ngăn cản nào, cứ như vậy đến gần tường thành…… Mà ngay lúc này, khi lãnh đạo cấp cao của căn cứ đang chuẩn bị hô hào các vị cường giả tiến lên phòng thủ tường thành, từ mặt đất lại không có con quái vật nào chui ra, thay vào đó lại là rất nhiều tang thi thực vật.

Tang thi thực vật ở dưới lòng đất tấn công dị năng giả, còn đáng sợ hơn so với đàn quái vật nọ.

Không bao lâu, mọi người liền bắt đầu không còn hy vọng có thể bảo vệ nổi căn cứ B thị nữa, thậm chí có người bắt đầu suy xét làm sao để chạy thoát, nhân tâm dạo động dữ dội.

Ngay lúc này chính là lúc cần trấn an nhất, nhóm truyền thừa giả đều đồng loạt nhận được mệnh lệnh từ phía lãnh đạo căn cứ — bày ra trạng thái chiến đấu cường đại nhất của mình.

Bọn họ đại khái nghĩ rằng để nhóm truyền thừa giả bày ra một chút thực lực, dân chúng liền tin tưởng, trấn an liền ổn thỏa. Chẳng qua, đừng nói người dân, ngay cả nhóm truyền thừa giả được căn cứ và các thế lực lớn mời chào tâm tư đều loạn hết cả lên, mà nhóm truyền thừa giả không có lực lượng chống lưng càng không có gì để nói.

Chẳng qua lãnh đạo căn cứ thống nhất ý kiến như vậy vẫn là không ai dám phản đối, một đám đều đứng ra đảm đương nhiệm vụ trấn an quần chúng nhân dân.

Thủ đoạn của các nhóm truyền thừa giả không giống nhau, lần này Mộ Lê Thần cùng An Dương coi như được một lần đại khai nhãn giới.

Trong đó người khiến bọn hắn ấn tượng khắc sâu nhất có hai người, một nữ tử tuổi còn trẻ khống chế một thanh phi kiếm lao xuống tường thành chém bay đầu vô số quái vật, còn có một nam nhân để râu quai nón dĩ nhiên là dùng âm công, thổi một khúc sáo cực kỳ êm tai, có điều đi chung với bề ngoài của anh ta lại hoàn toàn không phù hợp, khúc sáo cất lên liền lệnh cho đám quái vật tạm thời mất đi phương hướng, nhốn nháo mất trật tự khắp nơi, ngay cả ma nhân cũng không khống chế được.

Rốt cuộc đến phiên An Dương lên sân khấu, Mộ Lê Thần hơi gật đầu với hắn, ý bảo hắn không cần nhẹ tay, tận lực hạ thủ để vun đắp danh tiếng mới tốt.

An Dương cười với Mộ Lê Thần liền đi đến bờ tường thành, tay cầm Băng Hỏa thần cung khổng lồ, cứ như vậy kéo dây cung, cơ bắp trên cánh tay bởi vì kéo cung mà săn lại, trên dây cung không có một mũi tên nào, nhưng khi dây cung bị kéo đến thời điểm căng cứng, một mũi tên mang theo quang mang lam sắc của băng cùng một mũi tên mang theo quang mang hồng sắc của lửa xuất hiện trên thân cung.

Thời điểm An Dương buông tay, hai mũi tên ‘Vút’ một tiếng liền bay ra ngoài, có điều nhìn qua còn nghĩ hai mũi tên thuộc tính tương khắc nhau vẫn dựa theo đường đi thông tthường cứ như vậy thẳng tắp bay, không ngờ đến nửa đường liền thay đổi góc độ, hai mũi tên đụng vào nhau.

Thuộc tính hai mũi tên tương khắc va chạm như vậy, ‘Oành’ một tiếng liền bạo tạc, uy lực vụ bạo tạc không khác gì một vụ nổ lớn, trực tiếp đem mấy vạn con quái vật xung quanh nổ banh xác.

Một kích này khiến người khác khiếp sợ đến mức cằm đều rơi xuống đất.

Một vài người vẫn luôn chú ý bên này đều nhìn thấy An Dương tung một chiêu uy lực cường đại, chợt cảm thấy hi vọng sống sót duy nhất vẫn còn, cũng bất chấp nguy hiểm bên người, lần lượt hoan hô.

Trong lúc nhất thời, An Dương liền nổi bật, nhóm truyền thừa giả xếp hàng phía sau hắn vốn đang chờ cơ hội bày ra thực lực của mình bây giờ không có đất dụng võ. Bởi vì bọn họ biết chiêu thức của mình so với uy lực của An Dương không là gì, trong tiếng hoan hô của mọi người đối với An Dương, kết quả thật sự làm cho nhóm truyền thừa giả tâm cao khí ngạo chịu không nổi.

An Dương trong sự chờ đợi của mọi người, lại bắn ra hai mũi tên nữa, ước chừng tiêu diệt gần một nửa đàn quái vật của ma nhân, thậm chí nếu không phải ma nhân được tang thi thực vật bảo hộ, lượt tên thứ hai của An Dương cũng đủ giết chết ma nhân.

Liên tục bắn ra ba lần loại song tên băng hỏa, sắc mặt An Dương liền trắng bệch, nếu không phải Mộ Lê Thần đi theo phía sau hắn đỡ lấy, chỉ sợ hắn đã ngã xuống đất.

Có lẽ tổn thất hôm nay rất nghiêm trọng, lại có lẽ ma nhân hôm nay tuy rằng không bị An Dương giết chết nhưng cũng vì An Dương mà trọng thương, có lẽ gã ta vẫn còn những âm mưu quỷ kế khác…… Đến tối, ma nhân rút binh.

Loại hành vi rút binh này thật khiến người ta không hiểu làm sao, bởi vì tang thi thực vật cùng quái vật đều không phải nhân loại, không cần nghỉ ngơi, nếu ma nhân cứ như vậy tấn công nhân loại, nhân loại mỏi mệt không chịu nổi sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào vòng luân hãm.

Nhưng nay chỉ mới buổi tối thứ nhất ma nhân liền rút lui, điều này làm cho một hồi chuông báo động reo lên trong đầu mọi người.

Khẳng định sẽ xảy ra chuyện gì đó!

Nói không chừng ma nhân kia âm thầm trù tính kế hoạch khác, tỷ như hủy diệt căn cứ, giết sạch nhân loại, hủy diệt thế giới gì gì đó.

Uầy, có điều nếu gã ta biết người lãnh đạo của nhân loại phỏng đoán gã như vậy chỉ sợ gã sẽ kêu một tiếng oan uổng.

Gã cũng không phải nhân vật phản diện boss cuối, loại chuyện nhàn quá không có chuyện gì làm liền chạy đi hủy diệt thế giới này, ngoại trừ nhân vật chính ra còn ai dám làm chứ hả?

Lúc này ma nhân thật đúng là không giống như những gì đám người kia tưởng tượng phức tạp, gã thật sự bị một chiêu cường đại kia của An Dương dọa sợ, gã cảm thấy khả năng lần này có thể hủy diệt căn cứ và Tần gia rất thấp, vì thế gã thừa dịp rút binh, sau đó buổi tối khống chế đàn quái vật cùng tang thi thực vật ám toán tạo hỗn loạn, mà gã thì lẻn vào Tần gia lấy thứ mình muốn.

Hỏi gã muốn lấy cái gì? Đương nhiên là Duệ Kim chi tâm lần đó bị đem ra làm mồi nhử.

Ma nhân tuy rằng không biết Duệ Kim chi tâm là thứ gì, nhưng nguồn năng lượng cực đại bên trong gã cảm ứng rất rõ, nếu có thể có được nguồn năng lượng của Duệ Kim chi tâm, đột phá đến kỳ Kim Đan liền không thành vấn đề, cho nên gã mới muốn có được Duệ Kim chi tâm đến thế.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Ban đêm yên tĩnh đến dọa người, Mộ Lê Thần cùng An Dương ở trong một gian lều trại, nhưng lúc này hai người vẫn chưa ngủ.

Nửa đêm là thời điểm tinh thần mọi người tệ nhất, khi ma nhân khởi động kế hoạch tấn công, nhân loại sớm có chuẩn bị nhất định sẽ ứng đối được, mà Mộ Lê Thần và An Dương chính là nhân lực quan trọng.

Mộ Lê Thần cùng An Dương đã sớm dự đoán được gã ta rất có khả năng buổi tối sẽ vì Duệ Kim chi tâm mà đến, bởi vì Mộ Lê Thần rất rõ ràng Duệ Kim chi tâm đối với việc gã ta khống chế tâm ma mà nói có bao nhiêu trọng yếu, thế công của ma nhân lần này là quy mô lớn, tuyệt đối không có khả năng chỉ bởi vì ghi hận Tần gia muốn trả thù, nguyên nhân chủ yếu là muốn công phá căn cứ chiếm lấy Duệ Kim chi tâm.

Đương nhiên, có lẽ hủy diệt một Tần gia đuổi giết mình nhiều ngày cũng coi như tiện tay.

Trên người Mộ Lê Thần và An Dương đều dán bùa liễm tức và bùa ngăn cách, đem khí tức của mình che dấu kỹ càng, ma nhân cùng quái vật chỉ cần không tận mắt nhìn thấy thân ảnh bọn họ, tuyệt đối không phát hiện ra nổi.

Hai người mai phục ở trước con đường đi đến sở nghiên cứu, con đường này dù là đến từ phương hướng nào cũng phải đi qua.

Quả nhiên, vào đúng nửa đêm, liền thấy được thân ảnh ma nhân.

Vài năm nay An Dương đã học xong làm sao để dùng tinh thần lực truyền âm đang gắt gao dán trên người Mộ Lê Thần, môi hắn để bên tai Mộ Lê Thần nhẹ nhàng thổi khí, thanh âm lại thông qua tinh thần lực truyền âm cho Mộ Lê Thần: “A Thần, em nhìn xem gã ta có được người khác giúp đỡ hay không.”

Cảm nhận vành tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Mộ Lê Thần hung hăng trừng mắt nhìn An Dương lại tác quái, may mắn bùa ngăn cách có thể ngăn cách hết thảy động tĩnh, bằng không động tĩnh thổi khí này của hắn cũng đủ kinh động đến ma nhân.

An Dương thấy Mộ Lê Thần chỉ tùy tiện trừng mắt nhìn hắn một cái, không đau cũng không ngứa, hắn hoàn toàn không cam lòng, tiếp tục đi trêu chọc Mộ Lê Thần. Hắn biết A Thần nhà mình đối với hắn nhiều nhất chỉ có trừng mắt nói hai câu, mấy sự tình bạo lực gia đình gì đó hoàn toàn làm không được, A Thần đối với hắn cực kỳ dễ mềm lòng, cũng quen bị hắn ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, An Dương bây giờ thật không giống lúc trước đến cả một câu thổ lộ cũng nói không được.

Mộ Lê Thần tuy rằng rất phiền lòng vì hành động gây rối của An Dương, nhưng cũng chỉ có thể mặc kệ hắn, bản thân vẫn chuyên tâm nhìn chằm chằm ma nhân.

Lúc này bên người ma nhân ngoại trừ một gốc Thôn Thiên hà tang thi, liền không có cái gì khác trợ giúp.

Mộ Lê Thần đem tin tức mình phát hiện truyền âm nói cho An Dương, An Dương nghe được, cũng nghiêm túc lại: “Như vậy, nếu chúng ta động thủ sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn.”

Mộ Lê Thần cười cười: “Gã ta nếu không mang Thôn Thiên hà tang thi coi như gã gặp may mắn, nhưng nếu có mang theo, giờ chết của gã cũng đến rồi.”

Thôn Thiên hà khó chơi thì sao? Chỉ cần nó là tang thi thực vật, cũng chỉ có thể thần phục dưới chân tang thi hoàng bệ hạ, mặc cho sai sử, cho dù chủ nhân có bắt nó phản phệ chính mình nó cũng phải làm.

Nếu ma nhân không mang theo Thôn Thiên hà tang thi, Mộ Lê Thần còn có thể tốn nhiều thủ đoạn một phen mới chế phục gã được, nhưng nay có Thôn Thiên hà tang thi – một nội ứng tốt nhất…… Hắc hắc.

Mộ Lê Thần cùng An Dương vẫn lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau ma nhân, tường thành xa xa tựa hồ truyền đến ánh sáng mà nhạt cùng náo động ồn ào mơ hồ, hình như lại có chiến đấu, chắc là thủ hạ ma nhân an bài đến công thành, Mộ Lê Thần cùng An Dương cũng lười để ý tới, chỉ đi theo ma nhân.

Ma nhân rất xác định đường đi, gã tựa hồ rất rõ ràng con đường này nên đi như thế nào, điều này làm cho Mộ Lê Thần và An Dương đã từng xem qua bản đồ đi đến sở nghiên cứu rất ngạc nhiên.

Nên nói, Tần Chử tuy rằng bởi vì bị ma nhân khống chế một đoạn thời gian, được Tần gia gia chủ coi trọng vài phần, nhưng loại thông tin tuyệt mật như lộ tuyến đi đến sở nghiên cứu này ngay cả Tần Minh cũng không biết, huống chi Tần Chử.

Gã ma nhân này rốt cuộc làm sao biết được lộ tuyến?

Bất quá vấn đề này so với chuyện Duệ Kim chi tâm sắp tới tay mà nói, thật sự bé nhỏ không đáng kể.

Mộ Lê Thần tuy rằng không cảm giác được loại triệu hồi cường liệt của Ngũ Hành chi tâm, nhưng hắn xác định Duệ Kim chi tâm lúc này ở ngay trong sở nghiên cứu, ngay cả ma nhân cũng bình tĩnh như vậy.

So với Mộ Lê Thần, ma nhân nhìn qua giống như càng biết rõ vị trí cụ thể của Duệ Kim chi tâm.