Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 80: C80: Rốt cuộc cậu muốn làm gì




Nếu Trương Trần không đại diện cho Long Quốc, vậy thì cho dù lão thắng cũng không thể nào. giẫm lên thể diện của Long Quốc được, thế thì hà tất lão phải thi tài cùng Trương Trần chứ!

“Khà khà, Kim tiên sinh cũng nghe thấy rồi đấy, những người phía sau tôi không cho tôi đại diện Long Quốc, tôi cũng không dám. Vì thế, đây chỉ là cuộc thi trên danh nghĩa cá nhân tôi thôi. Nếu tôi thua, từ nay xin thề không nhắc tới hai chữ “đông y” nữa. Nếu như tôi thẳng, cũng chỉ là ăn may thôi, các ông cứ tùy ý!", Trương Trần bình tĩnh đáp.

“Thầy ơi, đừng đồng ý với nó, nó không xứng đáng đâu!”, người phía sau Kim Lăng Quốc nghiến răng nghiến lợi nói.

Kim Lăng Quốc phất phất tay ngăn cản lời nói của đệ tử. Bây giờ lão không muốn đồng ý cũng phải đồng ý. Lão phải thể hiện ra khí phách của mình, nếu không chẳng phải những lời trước đó của Trương Trần là đúng, rằng người Hàn bổng không biết phép lịch sự hay sao?

“Được. Tôi giúp cậu được như ý nguyện, nếu cậu đã nhắc tới thế hệ trẻ, vậy thì để đệ tử của tôi ra tay!

Kim Lăng Quốc gọi: “Phác Đại Nguyên!”

“Thưa thầy!”, người được gọi là Phác Đại Nguyên lập tức bước lên phía trước.

Lăng Quốc gật gật đầu, lão nhìn Trương Trần rồi hỏi: “Cậu muốn tỉ thí cái gì?”


“Tùy cho các ông chọn!”, Trương Trần thản nhiên đáp.

Câu nói này lại khiến đám người Hàn bổng tức đến mức uất nghẹn.

“Vậy được!", Kim Lăng Quốc nói: “Các cậu còn trẻ, nên chú trọng kiến thức cơ sở, mà thuật châm _ cứu chính là một phần lớn trong đông y, vậy thì hãy so tài kỹ năng cơ bản của các cậu đi!”

“Người đâu, mang đạo cụ lên!”, Kim Lăng Quốc {` không hề đợi Trương Trần đáp lời. Trong lòng lão vốn đang tức tối, lúc này lão không còn tâm tư đâu

mà nhiều lời với một bề dưới như Trương Trần. Lão chỉ muốn nhanh chóng cho đệ tử của mình giãm đạp thằng nhãi này xuống, sau đó để lão đích thân ra tay đạp Đông y của Long Quốc xuống đất.

Có người nhanh chóng mang ra mấy thứ như bì lợn, tấm gỗ và các vật dụng khác.

“Người đến là khách, xin mời ra tay trước!”, Trương Trần lùi về sau một bước, nhìn Phác Đại Nguyên rồi nói.

Phác Đại Nguyên cũng không nhiều lời, khẽ hừ một tiếng, chọn ngay miếng gỗ kia khiến đám đông nhìn thấy mà kinh ngạc.

Trong số các vật dụng kia, không cần nghỉ ngờ nhiều, miếng gỗ cần nhiều công lực nhất.

Cười gần một tiếng, Phác Đại Nguyên lấy kim châm vàng trong chiếc túi vải giắt ở thắt lưng, không buồn nhìn Trương Trần, bắt đầu xuống châm.

“Hay lắm, tay chân rất vững vàng!”, một số bác sĩ đông y gật đầu tán thưởng, yếu tố cơ bản nhất khi châm cứu là chân tay phải vững vàng.

Sau khi tay vững rồi mới nghĩ tới chuyện châm vào đâu, huyệt vị của con người cộng dồn vào có đến hàng nghìn huyệt lớn nhỏ, lỡ như không cẩn thận mà căm nhầm, có khả năng sẽ tạo ra hậu quả không gì cứu vấn nổi.

Hết châm này đến châm khác, Phác Đại Nguyên nghe được vài câu tán thưởng nên nở nụ cười đắc ý, tốc độ bàn tay quả thực không hề chậm chạp, chưa được bao lâu đã cắm xuống bảy châm.


“Xin mời các vị kiểm tra!”, cảm châm xong, Phác Đại Nguyên lui về sau một bước.

Chỉ một loáng đã có người bước tới cầm tấm gỗ đó lên đưa cho từng vị giám khảo xem xét.

“Khá lắm, rất rất khá, lúc còn trẻ lão phu cũng không làm được đến mức này...”

“Lần này e là Hàn y thẳng chắc rồi, cho dù thằng nhóc Trương Trần kia có chút kỹ năng, nhưng cũng không thể làm đến mức này được, mà như thế là còn coi trọng nó lảm rồi đấy!"

Sau khi các giám khảo xem xong, mấy người đó

đồng loạt nhất trí rằng Phác Đại Nguyên thắng chắc rồi.

“Đến lượt cậu rồi đấy, người Long Quốc!”, Phác. Đại Nguyên lạnh lùng nói.

Trương Trần gật đầu, bước lên phía trước, đám đông tò mò nhìn sang, họ muốn biết Trương Trần sẽ chọn loại đạo cụ nào.

Thế nhưng, Trương Trần nán lại trước chỗ đạo. cụ trên bàn, nhưng từ đầu đến cuối không chọn bất cứ thứ gì.


“Thăng nhãi này giở trò gì vậy?”

“Mau lên chứ, không làm được thì nhanh chóng cút đi!", đám người Hàn bổng kia dùng ngôn ngữ của mình lẫn cùng vài từ tiếng Trung rời rạc mà nói.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”, Phác Đại Nguyên hỏi.

“Mấy món đạo cụ này cơ bản quá, từ hồi ba tuổi tôi đã không dùng đến nữa rồi!", Trương Trần lắc đầu với vẻ tiếc rẻ, sau đó không đợi đám đông phãn nộ vì câu nói ngông cuồng của anh, ngay sau đó, câu nói ngông cuồng hơn nữa đã thốt ra.

“Tôi đành dùng chiếc khay bên dưới này vậy!”, Trương Trần ném đạo cụ bên trên đi, cầm chiếc khay đựng lên.

“Cái thăng ngu này, nó đang vờ vịt gì đấy, nó cảm châm vào khay sắt kiểu gì được, tưởng mình là tên lửa à?”

“Đúng thế, thằng vô dụng này đúng là làm mất hết mặt mũi của Long Quốc, đòi dùng khay sắt cơ đấy!"