Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 41: 41: Dám Thử Một Lần Chứ





Trương Trần không quen biết ai cả, bên trong vừa ồn ào vừa hỗn loạn, tất nhiên anh không nghe thấy tiếng bàn tán về mình của đám đông.

Cho dù nghe thấy, chắc hẳn anh cũng không để tâm.
Chưa được bao lâu, bộ trưởng Vương và Tiền Bình Sinh cũng theo vào, họ đứng ngay phía sau lưng anh.
“Trương Trần, cậu...!cậu chắc chắn được mấy phần vậy? Đừng thua thảm quá nha!”, trên gương mặt bộ trưởng Vương là biểu cảm như người bị táo bón lâu ngày, nếu không phải vì lần trước Trương Trần xoay chuyển được tình thế, khi cả bệnh viện thành phố cùng bó tay thì một mình anh cứu vãn được, chắc giờ này bộ trưởng Trương đã bùng nổ ngay tại chỗ rồi.
“Nếu tôi bảo là tôi chắc chắn đến 100%, bộ trưởng Vương ông có tin không?”, Trương Trần thản nhiên đáp.
“...Tự tin là tốt!”, bộ trưởng Vương lúng búng rất lâu rồi mới thốt ra được mỗi một câu như thế.
Ngay khi mấy người này đang trò chuyện và mặt mũi của bộ trưởng Vương vẫn như người táo bón, một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi bước vào từ cửa chính.

Người này bị hói ngay giữa đỉnh đầu, theo sau lưng gã là ba người đàn ông và một phụ nữ.
Người này vừa bước ra, góc trái của hội trường ào ào vỗ tay, một dải băng-rôn bắt mắt lập tức được căng ra.
“Kim Lăng Quốc tất thắng! Quỷ Thủ tất thắng, truyền bá quốc túy Hàn bổng!”
Ngay khi băng-rôn được căng lên, đám người kia líu ra líu ríu nói một đống ngôn ngữ kỳ lạ như tiếng chim kêu, chắc hẳn đây là ekip của đám Hàn bổng kia chạy tới.
Viện trưởng Ngô ở bên dưới cũng bước lên, cuộc thi lần này tổ chức ở bệnh viện Thành phố, ông ấy là viện trưởng, tất nhiên phải để ông ấy chủ trì.
“Hôm nay là ngày so tài về Đông y, Quỷ Thủ của Hàn y đã vào vị trí, Tiền Sinh Bình của bên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ, xin mời ban giám khảo!”
Cùng với lời tuyên bố của viện trưởng Ngô, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên ở bên dưới.

Trong tiếng vỗ tay, hơn mười ông lão với gương mặt đậm nét Á châu bước ra, ngồi vào những chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn.
“Kim tiên sinh, xin mời!”, viện trưởng Ngô nói một câu rồi bước xuống bục.
Kim Lăng Quốc bước tới trung tâm của sân khấu, hai tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn mà nói: “Kẻ hèn này là ai, chắc hẳn mọi người đều biết rồi.

Tôi đến đây là để “thỉnh giáo” kỹ thuật đông y của Long Quốc, cũng không cần nói nhiều nữa, mời đại biểu của Long Quốc lên sàn đi!”

“Đừng hoang mang, bao nhiêu chìm nổi trên quan trường bấy nhiêu năm, ông trải qua hết rồi, chuyện này đáng gì đâu?”, Trương Trần cười ha ha vỗ vai bộ trưởng Vương, rảo bước lên sân khấu.
Bộ trưởng Vương chỉ cảm thấy đầu đau quá, bây giờ ông ấy nghi ngờ Trương Trần mới là người đứng trên cao nhìn xuống, còn ông ấy chỉ là thằng dắt ngựa.

Lại còn bảo ông ấy đừng hoang mang, đến giờ phút này ông ấy không hoang mang mà được à, ông ấy muốn đánh người lắm đây!
Khi Trương Trần lên sân khấu, vài trăm con người trong sảnh lớn im phăng phắc, bởi vì theo tin tức mà họ nhận được, Tiền Sinh Bình chắc hẳn là một ông già, sao lại có chàng trai trẻ tuổi bước lên thế này?
“Chẳng lẽ vị này chính là bác sĩ Tiền Sinh Bình?”, Kim Lăng Quốc cũng cất tiếng hỏi đầy ngờ vực.
“Hắn không phải đâu, hắn chỉ là người tới gây rối thôi, hắn không đại diện cho Long Quốc chúng tôi!”, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, ngay sau đó, thân phận của Trương Trần bắt đầu được đồn đãi khắp sảnh lớn.
Nhược Tuyết – với tư cách là du học sinh đứng trong đám người học y cũng nhìn thấy Trương Trần, bỗng chốc cạn lời vô cùng.

Tiếng Long Quốc của cô ta rất khá, lúc này những lời bàn tán xung quanh cũng lọt vào tai cô ta, khiến cô ta thấy kỳ lạ vô cùng.
Người khiến cô ta sùng bái, kính phục, thậm chí cam tâm tình nguyện bái làm sư phụ, lại là một tên vô dụng ư?
“Nhược Tuyết, chính, chính hắn đã cứu tôi ư?”, một người đàn ông cao lớn với cái mũi khoằm như chim ưng cất tiếng hỏi.
Nhược Tuyết gật gật đầu, nhìn về phía trước với vẻ lo lắng, không hề đáp lời.
“Cút xuống ngay, đây là nơi để cậu tới gây rối à?”, đôi nam nữ sau lưng Kim Lăng Quốc quát ầm lên.
Sắc mặt Kim Lăng Quốc cũng rất khó coi, đột nhiên có một thằng hề bước lên, họ coi lão là gì chứ?
Trong cơn tức giận, Kim Lăng Quốc quát: “Long Quốc đối đãi với bạn bè quốc tế như thế ư? Tôi từ nơi xa xôi tới đây, để rồi phải nhận lời hồi đáp như vậy ư?”
Cùng với lời chất vấn đầy phẫn nộ của Kim Lăng Quốc, tiếng mắng chửi trong sảnh lớn như muốn lật tung nóc nhà, không ai không chỉ trích Trương Trần không xứng đáng lên sân khấu, mắng anh làm mất mặt Long Quốc, đòi ném anh ra ngoài.
“Ôi, cái thằng nhóc ngốc nghếch này, bây giờ đã biết hậu quả chưa!”, Tiền Sinh Bình thở dài.
“Làm thế nào, làm thế nào đây, tên ngốc này, đã bảo anh đừng đến cơ mà!”, Chu Viên Viên đứng một bên cũng sốt ruột siết chặt nắm đấm.

Lúc này, nếu cô ta quay đầu lại, chắc chắn sẽ nhìn thấy gương mặt già nua tức đến mức nổ tung của Chu Nhân Kiệt.
Nghe thấy vô số tiếng mắng chửi, Trương Trần chỉ mỉm cười, không hề để tâm.


Anh nhìn thẳng vào Kim Lăng Quốc: “Kim tiên sinh, người Hàn bổng các ông lẽ nào không hiểu phép lịch sự sao!”
“Trước hết, quả thực tôi không thể, cũng không dám đại diện cho Long Quốc, chỉ là tôi từng học vài chiêu của thầy Tiền, trước khi mở màn muốn làm nóng bầu không khí, cũng muốn xem xem thế hệ trẻ của Hàn y thế nào.

Đương nhiên, nếu có thể, cũng muốn thỉnh giáo Quỷ Thủ tiên sinh một phen!”
“Xin hỏi một câu, với tư cách là người yêu mến và học hỏi Đông y, tôi làm như thế có sai không? Hay nói cách khác, đám Hàn bổng các ông đã quen dùng mấy câu chửi bới để giao lưu với người khác rồi?”
Sau một tràng ngôn từ rất đúng mực của Trương Trần, hội trường bỗng chốc im phăng phắc, Kim Lăng Quốc cũng phải nghiêm túc nhìn nhận lại anh.
Không thể không thừa nhận, những lời nói của Trương Trần kín kẽ không một kẽ hở.

Anh vừa bước lên đã lấy thân phận của thế hệ sau, tự xưng muốn làm nóng bầu không khí trước cuộc thi, mà chỉ nhận về những lời mắng chửi của họ.

Trương Trần dùng “thỉnh giáo”, mà chỉ nhắc tới thế hệ trẻ của Hàn y, điều này không có vấn đề gì, càng không sỉ nhục tới Kim Lăng Quốc.
Đám người của Long Quốc cũng chấn động vì cách ứng xử của Trương Trần đến mức không nói nên lời, không thể ngừng khen trong lòng.

Chỉ với vài câu ngắn ngủi đã đem hết lễ độ của Long Quốc biểu hiện ra ngoài, tiện thể so bì vấn đề thái độ của đám Hàn bổng.
“Trương Trần này không đại diện cho Long Quốc, chỉ đại diện cho y thuật trong lòng mình! Tại đây tôi xin phép thỉnh giáo Hàn y, không biết các vị có dám thử không?”, Trương Trần nghiêm giọng hỏi.
Kim Lăng Quốc nghiến răng ken két, người sau lưng lão cũng chỉ muốn tát chết Trương Trần.

Lời nói của Trương Trần khiến chúng không thể nào rút lui được, dù không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
“Thắng thua tính thế nào đây?”, qua một hồi lâu, Kim Lăng Quốc trầm giọng hỏi.
Nếu Trương Trần không đại diện cho Long Quốc, vậy thì cho dù lão thắng cũng không thể nào giẫm lên thể diện của Long Quốc được, thế thì hà tất lão phải thi tài cùng Trương Trần chứ!
“Khà khà, Kim tiên sinh cũng nghe thấy rồi đấy, những người phía sau tôi không cho tôi đại diện Long Quốc, tôi cũng không dám.


Vì thế, đây chỉ là cuộc thi trên danh nghĩa cá nhân tôi thôi.

Nếu tôi thua, từ nay xin thề không nhắc tới hai chữ “đông y” nữa.

Nếu như tôi thắng, cũng chỉ là ăn may thôi, các ông cứ tùy ý!”, Trương Trần bình tĩnh đáp.
“Thầy ơi, đừng đồng ý với nó, nó không xứng đáng đâu!”, người phía sau Kim Lăng Quốc nghiến răng nghiến lợi nói.
Kim Lăng Quốc phất phất tay ngăn cản lời nói của đệ tử.

Bây giờ lão không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.

Lão phải thể hiện ra khí phách của mình, nếu không chẳng phải những lời trước đó của Trương Trần là đúng, rằng người Hàn bổng không biết phép lịch sự hay sao?
“Được.

Tôi giúp cậu được như ý nguyện, nếu cậu đã nhắc tới thế hệ trẻ, vậy thì để đệ tử của tôi ra tay!”
Kim Lăng Quốc gọi: “Phác Đại Nguyên!”
“Thưa thầy!”, người được gọi là Phác Đại Nguyên lập tức bước lên phía trước.
Lăng Quốc gật gật đầu, lão nhìn Trương Trần rồi hỏi: “Cậu muốn tỉ thí cái gì?”
“Tùy cho các ông chọn!”, Trương Trần thản nhiên đáp.
Câu nói này lại khiến đám người Hàn bổng tức đến mức uất nghẹn.
“Vậy được!”, Kim Lăng Quốc nói: “Các cậu còn trẻ, nên chú trọng kiến thức cơ sở, mà thuật châm cứu chính là một phần lớn trong đông y, vậy thì hãy so tài kỹ năng cơ bản của các cậu đi!”
“Người đâu, mang đạo cụ lên!”, Kim Lăng Quốc không hề đợi Trương Trần đáp lời.

Trong lòng lão vốn đang tức tối, lúc này lão không còn tâm tư đâu mà nhiều lời với một bề dưới như Trương Trần.

Lão chỉ muốn nhanh chóng cho đệ tử của mình giẫm đạp thằng nhãi này xuống, sau đó để lão đích thân ra tay đạp Đông y của Long Quốc xuống đất.

Có người nhanh chóng mang ra mấy thứ như bì lợn, tấm gỗ và các vật dụng khác.
“Người đến là khách, xin mời ra tay trước!”, Trương Trần lùi về sau một bước, nhìn Phác Đại Nguyên rồi nói.
Phác Đại Nguyên cũng không nhiều lời, khẽ hừ một tiếng, chọn ngay miếng gỗ kia khiến đám đông nhìn thấy mà kinh ngạc.
Trong số các vật dụng kia, không cần nghi ngờ nhiều, miếng gỗ cần nhiều công lực nhất.
Cười gằn một tiếng, Phác Đại Nguyên lấy kim châm vàng trong chiếc túi vải giắt ở thắt lưng, không buồn nhìn Trương Trần, bắt đầu xuống châm.
“Hay lắm, tay chân rất vững vàng!”, một số bác sĩ đông y gật đầu tán thưởng, yếu tố cơ bản nhất khi châm cứu là chân tay phải vững vàng.
Sau khi tay vững rồi mới nghĩ tới chuyện châm vào đâu, huyệt vị của con người cộng dồn vào có đến hàng nghìn huyệt lớn nhỏ, lỡ như không cẩn thận mà cắm nhầm, có khả năng sẽ tạo ra hậu quả không gì cứu vãn nổi.
Hết châm này đến châm khác, Phác Đại Nguyên nghe được vài câu tán thưởng nên nở nụ cười đắc ý, tốc độ bàn tay quả thực không hề chậm chạp, chưa được bao lâu đã cắm xuống bảy châm.
“Xin mời các vị kiểm tra!”, cắm châm xong, Phác Đại Nguyên lui về sau một bước.
Chỉ một loáng đã có người bước tới cầm tấm gỗ đó lên đưa cho từng vị giám khảo xem xét.
“Khá lắm, rất rất khá, lúc còn trẻ lão phu cũng không làm được đến mức này...”
“Lần này e là Hàn y thắng chắc rồi, cho dù thằng nhóc Trương Trần kia có chút kỹ năng, nhưng cũng không thể làm đến mức này được, mà như thế là còn coi trọng nó lắm rồi đấy!”
“...”
Sau khi các giám khảo xem xong, mấy người đó đồng loạt nhất trí rằng Phác Đại Nguyên thắng chắc rồi.
“Đến lượt cậu rồi đấy, người Long Quốc!”, Phác Đại Nguyên lạnh lùng nói.
Trương Trần gật đầu, bước lên phía trước, đám đông tò mò nhìn sang, họ muốn biết Trương Trần sẽ chọn loại đạo cụ nào.
Thế nhưng, Trương Trần nán lại trước chỗ đạo cụ trên bàn, nhưng từ đầu đến cuối không chọn bất cứ thứ gì.
“Thằng nhãi này giở trò gì vậy?”
“Mau lên chứ, không làm được thì nhanh chóng cút đi!”, đám người Hàn bổng kia dùng ngôn ngữ của mình lẫn cùng vài từ tiếng Trung rời rạc mà nói.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”, Phác Đại Nguyên hỏi.
“Mấy món đạo cụ này cơ bản quá, từ hồi ba tuổi tôi đã không dùng đến nữa rồi!”, Trương Trần lắc đầu với vẻ tiếc rẻ, sau đó không đợi đám đông phẫn nộ vì câu nói ngông cuồng của anh, ngay sau đó, câu nói ngông cuồng hơn nữa đã thốt ra.
“Tôi đành dùng chiếc khay bên dưới này vậy!”, Trương Trần ném đạo cụ bên trên đi, cầm chiếc khay đựng lên.
“Cái thằng ngu này, nó đang vờ vịt gì đấy, nó cắm châm vào khay sắt kiểu gì được, tưởng mình là tên lửa à?”
“Đúng thế, thằng vô dụng này đúng là làm mất hết mặt mũi của Long Quốc, đòi dùng khay sắt cơ đấy!”.