Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 348: C348: Tính nợ




“Trước đây tập đoàn Mạt Lâm từng trải qua một trận chiến lớn với tập đoàn Xương Thịnh nhưng bây giờ vẫn còn tồn tại. Theo tình hình hiện tại, có thể nói là tiền đồ vô hạn”, người đàn ông nói đưa một bản báo cáo cho ông ta.

“Điều thú vị hơn là tin tức về ông chủ thật sự của Mạt Lâm rất ít, hiện tại chỉ biết các phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm đều do chính tay người đó điều chế. Lúc trước từng náo loạn cả lên, cậu Trương trấn áp Hàn y và ông chủ Cổ của tập đoàn Mạt Lâm là một!”

cùng họ Trương?

“Nếu nói về y thuật, thủ đô ta có nhà họ Trương có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao, sao tên nhóc này tự nhiên chui ra từ đâu, còn làm ra vẻ thần bí nữa?”

“Thưa ông, chuyện này không thể điều tra trong thời gian ngắn được, trừ khi đích thân đến phục kích trước tập đoàn Mạt Lâm. Nhưng cái người mà ông nói hình như ở Hoài Bäc cũng có một người, cũng mang dòng máu của nhà họ Trương”.

Người đàn ông ngoài sáu mươi dường như nhớ ra điều ra, lạnh lùng nói: “Cậu ta chẳng qua chỉ là một thắng con hoang mà thôi, cậu ta cũng xứng à? Đừng nhắc đến cậu ta ở đây, nhà họ Trương không có kẻ vô dụng như vậy”.


“Thưa ông, ông dạy rất phải, có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá rồi, sau này tôi sẽ chú ý!”, người đàn ông hoảng sợ lập tức cúi người.

“Được rồi, không cần lãng phí nhiều tâm tư với tập đoàn Mạt Lâm nữa, đợi nó mập mạp, béo bở thêm một chút, sau đó nuốt gọn, bây giờ mùi vị không ngonl”

“Còn nữa, nếu sau này có tin tức gì về chuyện liên quan đến tên tạp chủng kia, nghe được cậu ta dám lấy nhà họ Trương để ra uy thì cứ đánh chết không cần nói với tôi!”

“Tôi hiểu rồi”, người thanh niên gật đầu, sau đó cung kính rời đi. Sau khi cậu ta ra khỏi vườn hoa, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Còn người đàn ông sáu mươi tuổi có thân hình cường tráng này vẫn đang chăm chú nhìn ván cờ thảm bại này.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến buổi tối, thành phố Đại Lĩnh cách nhà họ Trương không xa, sau khi cân nhắc, Trương Trần quyết định đến nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa.

Ông cụ Trương mất đi thực quyền, anh phải đi xem thử có chuyện gì. Dù sao ngộ nhỡ đến lúc đó, nếu anh bỗng dưng bị nhà họ Trương âm thầm giở trò thì đúng là hỏng bét thật!

Đến trước cổng nhà họ Trương, Trương Trần không đi vào. Nếu Trương Khánh Long đã mất thực quyền, chắc chắn nhà họ Trương đã đổi gia chủ!

Anh tìm lại lịch sử cuộc gọi lần trước, trước tiên liên lạc với Trương Long Khánh, lúc này anh mới được quản gia Bình dẫn vào nhà họ Trương.

“Cậu đến đây quả thực không khôn ngoan tí nào!”, lão Bình lắc đầu, không nói nhiều nữa dẫn Trương Trần đi ra sau vườn hoa.


Vẫn là vườn hoa đó, bên trong còn sáng đèn, lão Bình dừng lại trước cửa tỏ ý Trương Trần tự mình đi vào.

Trương Trần đẩy cửa ra chỉ thấy Trương Long Khánh u sầu ngồi trên ghế. Thấy Trương Trần, lần này ông ta lại nở nụ cười!

“Thằng nhóc này, sao lại đến đây?”

“Chẳng phải cháu đã gọi nói với ông rồi sao? Cháu đến đây là để tính sổ!”, Trương Trần cũng cười nói.

Người nhà họ Trương có thể ôn hòa nói chuyện với anh không nhiều, Trương Long Khánh là một trong số đó!

“Tính nợ?”


Trương Long Khánh sửng sốt, bỗng nhiên ông ta nhớ đến gì đó cao giọng nói: “Cậu đến tính nợ với hơn mười gia tộc do nhà họ Hàn đứng đầu, cậu điên rồi sao? Dù cậu là ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm, cũng không đủ đẳng cấp!”

“Nghe lời tôi, bây giờ đi ngay đi, dựa vào tài năng của cậu, sau này sẽ có cơ hội!”

Nói rồi Trương Long Khánh đẩy Trương Trần đi. Từ khi biết Trương Trần là ông chủ tập đoàn Mạt Lâm, ông ta đã đánh giá Trương Trần cao hết mức.

Với lai lịch xuất sắc này, ông ta không mong. Trương Trần tự mình tìm đường chết!

“Ông ngoại, ông đừng kích động, sao ông biết cháu không phải là đối thủ của họ, thân phận của cháu không chỉ là ông chủ Mạt Lâm thôi đâu!”, Trương Trần lắc đầu cười.

“Thăng nhóc này còn có thân phận gì nữa?”, Trương Long Khánh bĩu môi. Với ông ta, Trương Trần còn trẻ vậy mà có thể ngồi lên vị trí ông chủ Mạt Lâm là đã đánh bại được chín mươi chín phần trăm người cùng trang lứa. Dù là mấy con cháu ở thủ đô thì cũng chỉ đến thế mà thôi!