Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 343: C343: Bảo hoàng linh thành ra ngoài gặp tôi




“Ồ, giám đốc Hoàng ấy hả, nhà ông ta ở trang viên cách ngã rẽ trước mặt ba dặm, trước cửa nhà ông ta có hai con sư tử lớn, kiến trúc theo phong cách cổ xưal”

Bác gái vừa cười vừa nói.

Trương Trần nở nụ cười mê hoặc, khiến bác gái kia cảm giác như mùa xuân thứ hai của mình đã đến rồi.

“Chậc chậc, xem ra lại có người đến bàn chuyện làm ăn với giám đốc Hoàng đây, người này ở đâu ra vậy, biển số xe hình như là ở Giang Lăng thì phải?”

“Chẹp, chỉ là một chiếc Ferrari mà thôi, trong thị trấn chúng ta có thể tìm thấy hơn chục chiếc như thế, cũng thường thôi, không chừng là đến xin làm việc với giám đốc Hoàng!”

“Cái thằng này, không được nói như thế, không phải mày cũng lái một chiếc BMW sao?”

Trên con phố đông người qua lại, không ít người nhìn vào rồi bàn tán về chiếc Ferrari của Trương Trần, nơi này dựa vào một thị trấn mà nổi tiếng cả tỉnh An Hoa, hóa ra cũng không phải là lời đồn đại!

Từ những cuộc trò chuyện của người qua đường, ai cũng biết rằng người nghèo nhất ở đây ít nhất cũng có hai căn nhà và một chiếc BMW, không phải là nơi mà nông thôn thành thị có thể so sánh được!


Trương Trần cảm ơn một tiếng, lái xe hướng về phía trước!

Quả nhiên, trong chốc lát đã nhìn thấy một trang viên, có chút phong cách của kiến trúc thời nhà Thanh, khiến cho người khác có cảm giác cổ xưa, hai con sư tử lớn trước cửa cũng khiến người khác cảm thấy khí phách!

“Xin hỏi đây có phải nhà của Hoàng Linh Thành không?”

Trương Trần xuống xe, bước lên hỏi người gác cửal

Hoàng Linh Thành, chính là gia chủ họ Hoàng.

“Anh là ai?”, người gác cửa thu ánh mắt nhìn về chiếc Ferrari, giọng điệu hơi khó chịu nói!

Mặc dù Trương Trần đi một chiếc Ferrari, nhưng đối với người họ Hoàng nhà bọn họ mà nói, dù anh có lái một chiếc xe làm bằng vàng ròng, cũng không thể chứng minh được gì cả.


Nhà họ Hoàng đã lớn mạnh đến mức không cần nhìn xe, cùng lắm cũng chỉ là nhìn biển số xe của Trương Trần mà thôi!

“Nói với Hoàng Linh Thành, tôi tên là Trương Trần, bảo ông ta ra ngoài gặp tôi!”, Trương Trần nói!

“Biến đi, đây là nơi anh có thể la lối om sòm à?”, người giữ cửa cúi xuống xe rồi nói.

Trương Trần vừa đến đã gọi thẳng tên chủ nhà bọn họ, lời nói cũng không mấy thân thiện, vừa nhìn đã biết là không có thiện chí, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đương nhiên anh ta sẽ không khách sáo.

“Có chuyện gì thế hả?”, đột nhiên, một âm thanh vang lên, chỉ nhìn thấy một thanh niên đang cùng bạn đi đến.

Vừa thấy người đang đến, người giữ cửa đã lập tức trở nên kính cẩn, cười nói: “Cậu ba, thằng ranh con này vừa đến đã bảo gia chủ ra gặp nó, tôi đang nghĩ cách để nó biến đi đấy thôi, bảo nó đừng có gây rối ở đây!”

“Hở?”, chàng trai đó nhìn Trương Trần có chút hứng thú, đây chính là đại bản doanh của nhà họ Hoàng, chẳng lế còn có người dám tới đây kiếm chuyện?

Đương nhiên anh ta nhìn xa trông rộng hơn tên giữ cửa này, rồi nhìn chiếc xe của Trương Trần, lập tức cười nói: “Tôi tên là Hoàng Kiến Trung, không biết anh tìm chú tôi có chuyện gì không?”

“Tôi là Trương Trần, nếu anh đã là người nhà họ Hoàng, thì bảo Hoàng Linh Thành ra ngoài gặp tôi đi!”, Trương Trần hờ hững nói.