Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 336: C336: Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy




A Lang vội lùi chân phải về sau rồi giơ tay lên chặn lại, sau đó vòng tay nắm chặt bả vai của Trương Trần. Nhìn thần sắc hung dữ này, chỉ e là đã lôi hết sức lực ra rồi.

Nếu đổi lại là người khác, khi đứng trước chiêu thức tàn độc như này thì chỉ có thể cầu phật nhưng Trương Trần không hoang mang gì, bả vai run rẩy một cái rồi dồn lực về phía A Lang.

A Lang có chút thất vọng, tiếp theo định đổi sang chiêu khác.

“Kết thúc rồi”, lúc này Trương Trần cười điệu khác thường với gã rồi giơ tay ra ấn chặt về phía cánh tay gã.

Trong ánh mắt kinh hãi của A Lang, Trương Trần nâng mạnh đầu gối lên rồi đập mạnh vào bụng của A Lang. Chiêu này đau đến mức khiến sắc mặt gã nhăn nhó méo xệch, nước bọt chua chát cũng dâng lên cuống họng rồi.

Có câu “Sai một ly, đi một dặm.

Trương Trần đây là đánh mấy đòn liên tiếp. A. Lang lại bị một đòn làm mất đi sức lực, toàn thân gã lúc này mặc Trương Trần tùy ý đánh đập.


Bụp, bụp, bụp... Trương Trần cũng không khách khí, đối với kẻ địch anh chưa từng nương tay. Lúc này anh đánh liên tiếp mấy cái về phía ngực của A Lang, gã há hốc miệng, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Anh có thể đọc hiểu lời lẽ trong ánh mắt của gã, đó chính là sự không cam tâm. Trương Trần cũng từng có cảm giác như thế nhưng lẽ đời vốn là vậy, thắng làm vua thua làm giặc.

Sau đó, Trương Trần không thương tiếc gì, tay cái ấn ở cổ A Lang một cái, sau đó buông tay ra.

Lúc này, A Lang như đống thịt nhũn bị rút hết xương ngã ngụy xuống.

Trương Trần không giết gã, nhưng chỉ dựa vào cái ấn ban nãy thì cả đời này của A Lang chỉ e sẽ phải nằm trên giường thôi.

Hiện giờ, mọi người đều ngây ra. Có phải tên Trương Trần này là chiến thần chuyển thế không, tuổi trẻ mà dũng mãnh thế?

Lúc này, Trương Trần đã xông lại phía Hàn Minh Thiên. Xem ra quả nhiên muốn giết ông ta rồi.


“Nổ... Nổ súng”, Hàn Minh Thiên sợ hãi, hô lên kiểu thất thanh. Nhưng chỉ thấy một đường kim vút đến, súng còn chưa kịp nổ.

“Nổ súng đi, các người còn ngây ra làm gì?”, Hàn Minh Thiên sợ đến nỗi luống cuống, lập tức quát lớn.

“Chắc chúng không bóp cò được nữa rồi”, Trương Trần cười hì hì lộ ra hàm răng trắng bóng.

Nếu như ban nấy mọi người kinh ngạc với võ thuật của Trương Trần, còn lúc này thì biến thành kinh ngạc. Sao đám người kia lại không dùng súng được? Lễ nào là làm phản rồi?

Nhưng họ rất nhanh vứt đi suy nghĩ này, vì giờ đây đám kia dường như đều thương lượng xong, hết kẻ này đến người kia ngã xuống.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, mọi người trong nhà họ Hàn cảm thấy đầu óc tê dại, đến gia chủ tầm hiểu biết sâu rộng như Hàn Minh Thiên cũng ngây người ra. Cảnh này đúng là năm ngoài tưởng tượng của ông ta.

“Ông Dương! Ông biết đây là chuyện gì không?”, cậu chủ nhà họ Điền kinh hãi không kém gì đám người nhà Hàn Minh Thiên. Hăn cũng không hiểu là chuyện gì hoặc nói cách khác, đây là việc con người làm được sao?

Dường như tất cả mọi người đều nhìn về phía người già kia, còn Hàn Minh Thiên càng như nắm được cọc cứu mạng.

Đúng thế, phía sau ông ta vẫn còn nhà họ Điền mài