Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 331: C331: Chỉ một tỉnh an hoa mà tôi còn không giải quyết được thì sau này tới thủ đô thế nào đây




Vẻ mặt của Trương Trần vô cùng âm trầm. Lúc này bên phía Trường Minh lại xảy ra chuyện, chẳng khác nào đã rét còn thêm sương.

Sắc mặt của Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng rất khó coi, đám người này toàn là những đối thủ mạnh, Trương Trần trông thì có vẻ dễ bắt nạt, nhưng trên thực tế anh lại rất cứng, không biết tém lại chút nào.

Nếu chỉ có một hai gia tộc, dựa vào thế lực đã gây dựng bao năm và con át chủ bài là Trương Trần, bọn họ dư sức ứng phó, nhưng những gia tộc đó mà đồng thời tấn công thì bọn họ không thể giải quyết một cách hoàn hảo được.

Ngay cả Trương Trần cũng phải nhíu mày.

"Tạm gác bên Trường Minh lại đã", Trương Trần chậm rãi nói. Sức anh có hạn, giữ vững đại bản doanh ở Hoài Bắc trước rồi tính tiếp.

Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn gật đầu, đúng là bây giờ chẳng có thời gian bận tâm tới Trường Minh nữa, dù rằng lúc này bọn họ đang thiếu người.

"Chuẩn bị một chiếc xe tốc độ cao cho tôi, đến lúc phải đi một chuyến rồi", Trương Trần nói tiếp.

"Đi đâu?"


"Nhà họ Hàn ở tỉnh An Hoa", Trương Trần chậm rãi nói.

Nếu lần này anh không tới kịp thì Phương Thủy Y đã phải đi gặp Diêm Vương thật rồi.

Chuyện này chẳng khác nào thách thức giới hạn của anh, như vậy thì anh cũng chẳng muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo nữa.

"Không, không ổn lắm đâu", Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn run lên. Bây giờ người ta đang ám sát Trương Trần khắp nơi, anh thì lại mò tới nhà người †a, có khác nào tự tìm đường chết?

"Không cần nói nhiều nữa, tôi hiểu tình thế hiện tại hơn cả các ông, có phải các ông cảm thấy tôi làm thế là đi nộp mạng không? Tôi đần đến thế hả?", Trương Trần khế cười, vì cảm thấy bầu không khí quá nặng nề nên anh muốn làm dịu đi đôi chút.

"Vậy được rồi", Tôn Khuê Sơn ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu: "Ở chỗ Lâm Nhi có một con Ferrari, lát nữa tôi sẽ sai người đưa tới". ngôn tình hài

Trương Trần gật đầu, không nói thêm gì nữa. Anh tin răng Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn có thể thủ được Hoài Bắc, chỉ cần hậu phương không thất thủ thì một mình anh hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế.

Những người thân thiết với anh đều được anh dàn xếp xong xuôi cả rồi.


Ban đêm đèn đuốc sáng trưng, ngoài bệnh viện có ít nhất hàng trăm người thay ca ngày đêm để có thể kịp thời xử lý các tình huống đột phát.

Trương Trần đi tới phòng giám sát các chứng bệnh nặng, dường như Phương Thiên Bàng lại tiều tụy đi khá nhiều, trông như một ông lão sáu mươi tuổi.

Vợ ông ta mới trở về từ cõi chết, bây giờ cô con gái duy nhất cũng suýt bị như vậy, suy cho cùng thì đều tại ông ta vô dụng.

Trương Trần không có tâm trạng khách sáo với Phương Thiên Bàng, anh tới phòng bệnh của Phương Thủy Y để massge và châm cứu cho cô, cứ thế ở bên cô suốt cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi cả mặt đất, Trương Trần ra khỏi bệnh viện, Tôn Mỹ Lâm đưa chìa khóa xe cho Trương Trần.

Cách đó không xa, một chiếc Ferrari màu đỏ trông vô cùng bắt mắt dưới ánh mặt trời, không ít người đang nổi trên mạng đứng đó chụp ảnh.

"Anh cẩn thận nhé", Tôn Mỹ Lâm lo lắng nói, hiển nhiên là cô ta biết Trương Trần định đi làm gì.

"Chỉ một tỉnh An Hoa mà tôi còn không giải quyết được thì sau này tới thủ đô thế nào đây?"

Trương Trần nói với Tôn Mỹ Lâm mà như đang nói với chính mình.

Dứt lời, anh mở cửa xe ra, tiếng động cơ của chiếc Ferrari vang lên, sau đó nó lao đi một mũi tên trước những ánh mắt hâm mộ và ghen ty của bao người.