Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 330: C330: Chuyện gì thế hả




Kẻ gây tai nạn thay đổi sắc mặt, Trương Trần tiếp tục nói: "Mày đã được cử tới Hoài Bắc thì chắc phải biết tao là ai. Tao cho mày biết, ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm chính là tao, mày nói xem tao có thể làm được điều đó không?"

Lúc này, vẻ mặt của kẻ gây tai nạn biến đổi hẳn, gã hoảng sợ nói: "Quy tắc trong giới là không đụng chạm đến người nhài"

"Không đụng chạm đến người nhà? Thế vợ tao thì sao?", Trương Trần hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, một chiếc Prado đột nhiên lao tới. Trương Trần lùi về sau một bước, chiếc Prado ấy xẹt qua, cách mặt anh chỉ khoảng 1 em, đồng thời lôi kẻ gây tai nạn đi theo.

Điều kỳ lạ là kẻ gây tai nạn không hề bay ra ngoài, mà chỉ dính chặt vào đầu chiếc Prado.

Phương Thủy Y vừa được đưa lên xe, xe cứu thương còn chưa kịp quay đầu thì mọi người lại kéo nhau xuống dưới.

Đăng trước chiếc Prado có một cái móc sắt, cả cái móc đâm vào ngực kẻ gây tai nạn, bị thương thế này thì đến thần tiên cũng không cứu được.

Một bác sĩ vươn tay ra kiểm tra hơi thở, xác nhận rằng đã tử vong tại chỗ.


Kẻ gây tai nạn thì trợn to đôi mắt, chết mà không hiểu vì sao mình chết.

"Chúng ta về trước đi, đây không phải nơi để nói chuyện", Trương Trần nhìn lướt qua rồi lên xe rời khỏi đó.

Tất cả mọi người vào hết sân sau trong phòng khám của Chu Viên Viên, ngồi trên mấy chiếc ghế nhỏ với vẻ mặt nặng nề. Cảnh tượng này khá hài hước, nhưng không ai có thể cười nổi.

"Xem ra thủ đoạn của tôi mềm mỏng quá nên mấy gia tộc ở tỉnh An Hoa mới bày ra nhiều trò như thế", Trương Trần đăng đằng sát khí.

Lần này Phương Thủy Y suýt thì mất mạng, chẳng khác nào chạm vào chốt nổ của anh, vậy thì cũng phải hứng chịu sự trả thù của anh!

Vẻ mặt của Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng khá nghiêm trọng, lần này không còn là đánh đấm suông nữa rồi, bên kia đã nung nấu ý định giết người.

Nếu Trương Trần không có y thuật cao siêu thì e rằng hôm nay Phương Thủy Y sẽ phải đi gặp Diêm Vương mất.


"Cử một nửa số người tới gác ở bệnh viện thành phố, tôi không muốn xảy ra một bất trắc nào nữa. Còn nữa, nếu bắt được người bên tỉnh An Hoa thì tôi chỉ cần thi thể..."

Câu nói của Trương Trần chỉ toàn là sát khí. Trong thời tiết cuối thu như thế này, cả Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều phải rùng mình, bọn họ biết lần này Trương Trần đã nổi giận thật rồi.

"Cậu Trương cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp cả rồi. Những nơi khác thì không dám nói, nhưng ở Hoài Bắc có tôi và Triệu Chí Hào trông coi, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn nữa đâu", Tôn Khuê Sơn nói.

"Viên Viên, chi bằng cô tạm lánh đi một thời gian, tới nhà họ Tôn tìm Tôn Mỹ Lâm chơi vài ngày chẳng hạn, tóm lại là đừng xuất hiện bên ngoài".

"Được", Chu Viên Viên đáp lại.

Hiện tại Trương Trần đang đón địch bốn phía, anh nhất định phải dàn xếp ổn thỏa tất cả những người bên cạnh mình, không thể phân tâm được nữa.

Nhưng họa vô đơn chí, lúc này chuông điện thoại của Tôn Khuê Sơn lại vang lên.

"Cái gì?" "Tôi biết rồi!" "Chuyện gì thế hả?", Trương Trần nói.

"Bên phía thành phố Trường Minh cũng đã xảy ra chuyện, chỗ em trai tôi mà không rút nhanh thì có lẽ cũng bị liên lụy rồi", Tôn Khuê Sơn trầm giọng nói.

"Lần này là người nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, chúng có sức ảnh hưởng tới Trường Minh, vậy nên..."